TRÁC PHÁC

So với rất nhiều năm trước đó, đã phải quỳ một mình trong văn phòng đến ngủ quên hết trời đất cũng chưa được đứng lên, Mông Giản lần này quả thựctốt hơn nhiều. Còn chưa đến nửa tiếng sau, anh đã nỗ lực kéo thẳng thắt lưng và hai cánh tay mình, cúi thấp đầu mở lời, “Con sai rồi, thầy…”

Cao An liếc nhìn anh một cái, không quá lười nhác nói, “Sai ở chỗ nào?”

“Con không nên cùng thầy tranh luận. Mấy ngày nay tâm trạng con không tốt, đã nói ra rất nhiều lời khiến thầy tức giận. Thêm nữa, hôm nay, con không nên… khiêu khích quyền uy của lão sư. Con thật sự được một tấc lấn một thước, con biết sai rồi.”

Cao An “hừ” nhẹ một tiếng. Lời của Mông Giản nghe qua rất thành tâm nhận sai, thực chất đều là lánh nặng tìm nhẹ. Hiển nhiên đã chọc cho lửa giận trong lòng thầy Cao lần nữa bập bùng, cháy bừng lên.

Cao An không chút khách khí đưa tay qua, cầm dĩa khoai tây nọ, thả hết vào nồi lẩu trên bàn.

“Lão sư……” Giọng Mông Giản nhiều thêm mấy phần run rẩy.

Cao An cũng không buồn nhìn cậu học trò này, “Quá mức có lệ. Thầy thấy không hài lòng. Tiếp tục quỳ.”

Nấu khoai tây đến lúc vừa ăn, từng miếng khoai tây màu sắc hương vị đều trông cực kỳ ngon miệng, Cao An ăn thử mấy miếng, cảm thấy vui vẻ không thôi, thuận miệng hỏi: “Nước cốt lẩu mua ở đâu?”

Mông Giản ngẩn người, “Con mua ở siêu thị dưới lầu……”

“Cũng không tệ lắm.” Cao An gật gù, nhìn Mông Giản một cái, chợt nhíu mày: “Quỳ cho tốt vào! Duỗi thẳng tay ra!”

Mông Giản nghe xong cũng sắp khóc tới, anh thậm chí đã bắt đầu nghi ngờ bản thân sao lại đi mua cái loại thắt lưng tốt như vậy để là gì. Chắc chắn là chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày nó còn có công dụng khác hơn nữa, đúng không?

Mông Giản chỉ cắn răng kiên trì được thêm chốc lát. Sau đó cậu học trò này của Cao An chính thức hạ vũ khí, đầu hàng —— Chật, dù có lẽ cũng không hoàn toàn là vậy.

“Lão sư, con đã kiểm điểm rất tốt rồi, con bảo đảm.” Mông Giản thở hổn hển, khẩn cầu: “Thầy có thể để con buông tay xuống một chút được không?”

Cao An tắt bếp, chuyển hướng sang Mông Giản hỏi: “Không chống đỡ được nữa?”

Mông Giản gật đầu.

“Thế nhưng lại chưa làm thầy vừa lòng, biết phải làm sao bây giờ?” Cao An tiếp tục nói.

Tâm trí Mông Giản đã mất đi năng lực tự hỏi, nỗ lực mà giữ thẳng tay lại, “Thầy nói phải làm thế nào… Thì bây giờ sẽ làm thế ấy..”

Cao An cũng không so đo câu trả lời của Mông Giản, trực tiếp đưa ra cách giải quyết.

“Còn không nói ra điều thầy muốn nghe, thầy sẽ lấy băng keo dán miệng con lại. Sau đó, con nên tự mình thành thật quỳ ở đây hai tiếng  cho thầy. Đã nghe rõ chưa?”

Mông Giản quả nhiên bị dọa, sắc mặt tái nhợt, hầu kết lên xuống vài lượt mới đáp lại, “Con đã nghe rõ rồi.”

Cao An “hừ” một tiếng, đưa tay sang, cầm lấy chiếc thắt lưng da kia, “Nói đi.”

“Con quá tiêu cực.”

Lời này mới vừa mới ra khỏi miệng Mông Giản, sắc mặt Cao An đã tốt lên nhiều. Mông Giản đương nhiên cũng nhìn ra, lặng lẽ thở ra một hơi dài, nhẹ nhõm đôi chút rồi tiếp tục nói, “Con không nên để xảy ra chuyện, rồi lại khiến thầy phải tự mình tìm cách giải quyết ổn thỏa. Đây là chuyện con nên tự mình đối mặt.”

Cao An nhăn mày, “Con tính toán làm gì?”

Mông Giản không khỏi nghẹn một chút, cúi đầu: “Con cũng không biết.”

Thầy Cao nghe vậy liền mỉm cười.

Tay Mông Giản nắm chặt lấy góc áo, cắn răng gọi,  “Lão sư…… Thật sự con quyết định không đi dạy nữa không chỉ vì sự việc lần này. Là bản thân con muốn từ chức. Con biết thầy đã dốc lòng dạy dỗ, dùng rất nhiều tâm huyết trên người con… Nhưng mà dạy học là một việc trọng đại, con đã nghĩ không muốn tiếp tục làm công việc truyền đạt kiến thức này nữa, con không muốn ở mãi trong trường.”

Lời đường hoàng này nói đến mây trôi nước chảy, Cao An mừng giận chẳng còn rõ. Người sáng suốt nhìn vào đều biết đây là lời nói dối, nhóc con này lại dám dùng nó để giải thích với anh sao.

Nhìn ra được có bao nhiêu phần quá thiếu phạt.

“Lão sư……” Mông Giản lại cố tình không nhìn thấy sắc mặt của thầy mình biến chuyển ra sao, cười khổ một chút, “Cứ tính là con đại bất kính đi. Ngài từng nói với con, ngài sẽ dạy con, trách phạt con nhưng tuyệt đối sẽ không bức ép con. Con có thể quỳ trước thầy kính trọng thầy nhưng tuyệt đối không phải nô bốc của thầy. Lão sư… Chính con tự muốn bỏ đi, những việc khác không phải nguyên do. Thầy có thể để con đi được không?”

Rốt cuộc Cao An không thể tiếp tục nén được lửa giận của chính mình được nữa. Anh đứng dậy khỏi ghế, hung hăng đá cho Mông Giản một cái.

Mông Giản ôm ngực ho một tiếng, đau ê ẩm. 

Cố gượng dậy, còn chưa quỳ tốt, Mông Giản đã bị thầy đá thêm một cái.

Cao An lạnh mặt nhìn vào Mông Giản, cố kìm nén suy nghĩ muốn đá đứa học trò này của anh thêm một cái, giận dữ mắng, “Quỳ thẳng lên, suy nghĩ cẩn thận xem con có đủ sức gánh vác hậu quả của lời nói dối này hay không!”

——————

Bình luận

Truyện đang đọc