TRẠCH NHẬT PHI THĂNG


Y không nhìn thấy Thời Vũ Tình nhưng lại thấy có hai cao thủ trẻ tuổi giao chiến trong núi, thần thông của cả hai đều tinh diệu tuyệt luân, chắc là chưởng giáo được tiên nhân trong môn phái lựa chọn, không biết vì sao lại đấu đá với nhau.Hứa Ứng ngừng chân quan sát một lúc, tán thưởng không thôi, hạ giọng nói: “Thực lực của hai người này cực kỳ xuất sắc, không kém hơn bọn Nhạn Không Thành, Thời Vũ Tình bao nhiêu, cùng lắm chỉ kém chút thôi.”Trong lòng y thầm nôn nóng, rất muốn leo lên Ngọc Hư phong nhưng vẫn theo như ước định đi tới Ngọc Châu phong bên cạnh Ngọc Hư phong.Ngọc Hư phong náo nhiệt không gì sánh được, nhưng Ngọc Châu phong hiu quạnh hơn nhiều.

Hứa Ứng đi tới nơi này, chỉ thấy trên thần sơn có rất nhiều kiến trúc cổ xưa, có một số cánh cửa phụng thiên thừa vận, có nhà lầu lẻ loi ngoài vách núi, có đạo đài không biết trấn áp thứ gì.Còn có pho tượng nguy nga như núi, đã đổ phân nửa.Những kiến trúc này đã bị phá hoại, đổ nát thê lương, khiến người ta tiếc nuối.Y còn thấy bộ xương cốt khổng lồ, trên xương cốt còn lưu dấu hoa văn, không biết bao nhiêu năm rồi mà vẫn chập chờn lúc sáng lúc tối, đang có một số người không biết là luyện khí sĩ hay na sư đang ở bên cạnh ghi chép lại những dấu ấn hoa văn này.Bọn họ thấy Hứa Ứng nhưng chỉ đứng xa xa nhìn vài lần rồi không để ý tới nữa, tiếp tục vùi đầu vào sao chép.Hứa Ứng còn thấy có thác nước đỏ máu chảy ra từ chỗ đứt của pho tượng, huyết thủy sền sệt, đổ vào đầm lầy đỏ máu bên dưới.Đầm lầy đỏ máu tỏa ra hào quang và làn sương mù yêu dị, lại thấy trong đầm lầy móc có một cây hoa yêu kiều, toát lên vẻ mỹ lệ dị thường giữa hào quang và làn sương mù kia.Bên cạnh đầm lầy máu có hơn ba mươi thi thể ngổn ngang, chắc là người hái hoa, còn chưa tới gần đầm lầy đã chết oan chết uổng.


Đến giờ vẫn chưa có ai hái được đóa hoa kia.“Một cây hoa được tưới bằng thần huyết, không phải vật của nhân gian.”Hứa Ứng nhìn quanh, phát động Thiên Nhãn quan sát cẩn thận, hạ giọng nói: “Chắc chắn đóa hoa này không thể sinh ra ở đây, rõ ràng là được người ta trồng, dùng thần huyết để tẩm bổ.

Người có thể trồng hoa trong Côn Lôn, hơn nữa còn dùng tà thuật làm vườn, tốt nhất là đừng động vào.”Y nhìn bốn phía xung quanh, trong Côn Lôn ngoài sáu vị na tổ chắc còn có người khác?Nếu không có người khác, thế thì là một trong sáu vị na tổ trồng hoa?“Đúng rồi, có phải Võ Đạo Đại Đế vẫn đang ở Côn Lôn không?”Hứa Ứng đột nhiên nghĩ tới kỳ nhân tới từ thế giới Thái Sơ này, thầm nghĩ: “Sau khi giết chết luyện khí sĩ Thiên đạo, hắn ở lại Côn Lôn hay đã đi khỏi từ lâu rồi? Nếu hắn đi rồi thì bây giờ hắn đang ở đâu? Hắn có tìm được pháp môn trường sinh không? Hay là đã phi thăng?”Dựa theo tuổi thọ, Võ Đạo Đại Đế đã là một đống xương khô, nhưng Hứa Ứng thấy dấu vết thần thông võ đạo mà hắn lưu lại khi giao chiến với Thiên thần trong sơn cốc, cảm thấy có thể hắn chưa chết.Một là hắn đã đạt tới Phi Thăng kỳ, tu vi thực lực quỷ thần khó lường, thậm chí khiến Thiên thần bố trí mai phục bao vây hắn.

Một người cường đại như vậy, trí tuệ như vậy, rất có thể đã phi thăng thành tiên.Hai là hắn nghe đồn Côn Lôn có tiên dược bất tử.


Nếu Côn Lôn có tiên dược bất tử thật, thế thì có thể hắn đã lấy được.Hứa Ứng đang nghĩ ngơi đột nhiên trước mặt có một tảng đá lớn cỡ một phương bay qua không trung, khiến y thầm giật mình.“Phương Trượng tiên sơn! Từ Phúc!”Hứa Ứng vội vàng đuổi theo, chỉ thấy Phương Trượng tiên sơn tốc độ cực nhanh, bay qua ngọn núi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của y.Hứa Ứng đuổi theo, nhìn bốn phía, chỉ thấy chân núi phía nam Ngọc Châu phong chấn động không ngừng.

Chân núi là một vực thẳm hun hút, sâu không lường được.Nhìn xuống dưới chỉ thấy không gian của cõi âm và dương gian đang va chạm xung đột kịch liệt, làm dấy lên địa hỏa đáng sợ, đá núi như vảy của quái vật nhấp nhô dưới vực sâu.Hứa Ứng thấy loáng thoáng tòa Phương Trượng tiên sơn kia bay vào trong vực sâu.“Từ Phúc cũng tới Côn Lôn, sao hắn lại bỏ đi?” Hứa Ứng khó hiểu.Y trở lại trên núi, tiếp tục leo lên, thầm nghĩ: “Thiếu nữ bất tử dân nói ở đây có ruộng lúa, ta gặp cô ấy trong ruộng lúa, ta phải tìm cô ấy ở đâu?”Y leo lên giữa sườn núi, chỉ thấy trong núi có ruộng có nhà.

Không biết ai ở đây nhưng nhà cửa ngay ngắn, đồng ruộng chỉnh tề, cứ như không bị luyện khí sĩ Thiên đạo xâm nhập.Hứa Ứng thấy ruộng lúa.Trong ruộng lúa có một cây lúa vàng óng, đã kết lúa, sắp chín.Nhưng cây lúa kia quá cao, hạt lúa quá lớn, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.Cây lúa cao chừng ba mươi lăm thước, năm người ôm mới hết, hạt lúa rất nặng, mỗi hạt phải hơn trăm cân, như từng khối đá thủy tinh, thậm chí phần mũi óng ánh như ngọc.Trên bầu trời, Thái Dương tinh khí rực rỡ không gì sánh được háo thành từng điểm sáng, bị lá trên cây lúa hấp thu, hóa thành dinh dưỡng cho trong hạt gạo.Hứa Ứng nhìn lên, trong lòng kinh ngạc thán phục, đột nhiên đầu óc ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy dường như mình từng thấy cảnh tượng này rồi.“Phải rồi, là Thái Nhất đạo dẫn công của ta!”Y đột nhiên nghĩ tới lúc mình còn Thải Khí, Thái Nhất đạo dẫn công hấp thu Thái Dương tinh khí, tạo thành khoảng ruộng trên đỉnh đầu, trong ruộng có lúa, chính là hình dạng cây lúa trước mắt!Đợi tới khi lúa chín sẽ biến thành từng hạt lúa bay ra, rơi vào trong người y, tăng cường tu vi của y.Phương pháp này được y gọi là trồng đạo.Nhưng ruộng lúa trên Ngọc Châu phong chỉ có một cây lúa, còn trong ruộng trồng đạo của y thì lúa mọc khắp nơi.Lúc trước y cảm thấy là mình tự lĩnh ngộ, nhưng bây giờ y có thể khẳng định không phải.Phương pháp trồng đạo của y là tới từ Côn Lôn, là quan sát ruộng lúa này lĩnh ngộ ra!“Ta tới từ Côn Lôn...”Cảm xúc của y xao động chập trùng, trong lúc nhất thời không biết là buồn hay vui.


Y tìm thấy quê hương vốn là chuyện rất vui, nhưng quê hương là một phế tích, lại là chuyện rất buồn.“này~”Một giọng nói thanh thúy vang lên, Hứa Ứng quay đầu nhìn lại, thấy là thiếu nữ trên thuyền, tóc dài tới eo, buộc sơ phía sau.Thiếu nữ vóc dáng thanh tú, da dẻ trắng trẻo, mắt ngọc mày ngài, mặc y phục màu lam nhạt, không nhìn ra là quần áo trong thời đại nào.Ánh mắt Hứa Ứng rời khỏi mặt cô, nhìn xuống phần cổ, bên trái cổ cô có một nốt ruồi đen lớn bằng hạt vừng, cực kỳ rõ ràng.“Là cô ấy.” Hứa Ứng thầm nghĩ.Y đi tới phía trước, lúc này trên bầu trời có cái bóng khổng lồ bay qua, ngẩng đầu nhìn lên, là một con chim loan màu xanh, như phượng hoàng sắc xanh, bay quanh trên không.Hứa Ứng thu ánh mắt, đi tới trước thiếu nữ kia, chào thiếu nữ theo lễ nghĩa mà Ngoan Thất dạy, nói: “Ta tên Hứa Ứng, người trong khu đất Hứa gia ở Côn Lôn, xin hỏi lai lịch cô nương?”Thiếu nữ kia chậm rãi đáp lễ nói: “Ta tới từ Côn Lôn Tây Sơn, Dao Trì chi cảnh, tên là Phượng Dao, gia tổ phụng dưỡng Tây Vương Mẫu.”Hứa Ứng tâm thần chấn động nhưng vẫn cố nén cơn kích động nói: “Phượng Dao cô nương, các cô chạy khỏi Côn Lôn khi nào?”.


Bình luận

Truyện đang đọc