TRẠCH THIÊN KÝ

Mảnh đất khô cằn trong Vạn Liễu viên bỗng nhiên xuất hiện vô số dấu chân tựa như tinh thần.

Thân ảnh Quan Tinh Khách đã biến mất, có lẽ đã ra khỏi Thiên Lương quận.

Chu Lạc nhìn phương xa, trên mặt toát ra cảm xúc cực kỳ phức tạp.

Lại đi Hàn sơn?

Nếu như là năm đó, hắn dĩ nhiên sẽ cùng Quan Tinh Khách chạy tới Hàn sơn.

Tựa như chút ít cường giả trên đại lục lúc này nhận được tin tức từ Thiên Cơ lão nhân.

Nhưng hiện tại hắn đã già, đã bị thương, căn bản không có biện pháp nào qua bên đó.

Đột nhiên, hắn đối với chuyện phát sinh trong Tầm Dương thành năm ngoái sinh ra một tia hối hận.

Nếu như lúc ấy không đi giết Tô Ly, hôm nay sẽ có một cơ hội đi giết người này.

Đây mới là việc mình nên làm!

Cho dù phải chết cũng muốn làm!

...

...

Thân ảnh bay tới Hàn sơn cũng không nhiều, nhưng đều là người mạnh nhất trong thế giới loài người.

Xa xôi bên bờ Hồng hà, trong Bạch Đế thành nguy nga tráng quan lại chỉ có một mảnh an tĩnh, tất cả như thường, địa phương duy nhất có chút quỷ dị, chính là đoàn mây trắng trên tường thành.

Trong hoàng cung ở kinh đô, ánh mặt trời mùa hè chiếu sáng Cam Lộ đài, dạ minh châu ở ban ngày cũng vẫn quang minh chói mắt như vậy.

Thiên Hải Thánh Hậu đứng ở trong phiến quang minh, nhìn phương xa, vẻ mặt hờ hững, không biết suy nghĩ cái gì.

Ly cung chỗ sâu nhất tòa u điện, Giáo Hoàng lẳng lặng nhìn bồn thanh diệp trước mắt, cũng không biết suy nghĩ điều gì.

Hàn sơn phía bắc cánh đồng tuyết, cho dù là giữa hè, cũng vẫn gió rét thấu xương, gió tuyết không ngừng.

Một người đứng trong gió tuyết, nếu như không đi đến gần nhất, căn bản không cách nào phát hiện sự hiện hữu của hắn.

Bởi vì hắn cả người đều màu trắng, từ tóc đến áo đều màu trắng, trắng đến giết người.

...

...

Hàn sơn, trung niên thư sinh nhìn thiên thạch lơ lửng trên không trung, không cùng Thiên Cơ lão nhân trên đỉnh núi nói chuyện nữa, mà trầm mặc lại.

Chẳng lẽ đây chính là âm mưu loài người cùng Yêu tộc sắp đặt ư?

Trong bầu trời tảng đá chậm rãi bay xuống.

Mấy chục khối đá, mang theo rêu xanh, mang theo vết nước, mang theo cát sỏi, phiêu du bốn phía thân thể của hắn, hình ảnh này có chút quỷ dị.

...

Trung niên thư sinh biết Thiên Cơ lão nhân muốn làm gì.

Hắn tin tưởng đây không phải âm mưu do Nhân tộc bày ra, bởi vì trước đêm qua, vô luận là quân sư hay là chính bản thân hắn cũng không nghĩ tới, hôm nay hắn sẽ xuất hiện tại Hàn sơn.

Năm đó ở Trung Nguyên thua một chiêu, hắn trở lại Tuyết Lão thành, cũng chưa từng ra ngoài, mới đó mà đã ngàn năm.

Đại nhân vật cảnh giới như hắn, tự có thiên mệnh, lời nói việc làm không bàn mà hợp với thiên đạo, rất khó bị người đưa vào trong tính toán.

Bạch Đế thành quá xa, hơn nữa hắn có thể chắc chắn, Thiên Hải cùng Giáo Hoàng đều ở kinh đô.

Chẳng qua nếu quả thật bị Hàn sơn thiên thạch đại trận kéo thời gian quá dài, thế cục thật sự có thể phát sinh biến hóa.

Hắn cho tới giờ cũng không thích biến hóa, bởi vì biến hóa thường thường chính là phiền toái.

Hiện tại đến phiên hắn đưa ra lựa chọn.

Là thừa dịp trước khi biến hóa còn chưa xảy ra, tranh thủ thời gian toàn lực phá trận rời khỏi Hàn sơn, trở lại quốc độ của mình, hay là dừng lại một hồi, trước tiên làm xong chuyện kia đã?

Thiên Cơ lão nhân đưa ra quyết định hy sinh đám người trên sơn đạo cùng bên khe suối, cũng phải đem hắn vây ở Hàn sơn, rất nhanh nhưng cũng cần đôi chút do dự.

Đối với hắn mà nói, lựa chọn lúc này không cần bất cứ chút do dự nào, thậm chí có thể nói không cần lựa chọn.

Bởi vì trong suy nghĩ của hắn, làm chuyện kia không cần thời gian quá nhiều.

Trong mắt hắn, người thiếu niên kia không khác gì con kiến, cho dù thiếu niên kia là tu đạo thiên tài làm kinh hãi toàn bộ đại lục.

Hắn không hề để ý tới thiên thạch xé gió tuyết lao xuống nữa, thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn về trên sơn đạo.

Trần Trường Sinh cùng đám người tu hành kia đang ở trên sơn đạo.

Hắn rất bình tĩnh, khóe môi thậm chí còn mang theo một tia nụ cười như có như không.

Theo tầm mắt của trung niên thư sinh một lần nữa rơi xuống, đám người bên trên sơn đạo cũng đã tuyệt vọng.

Bên khe suối Lưu Thanh cũng tuyệt vọng.

Ngay cả Chiết Tụ cùng Đường Tam Thập Lục cũng tuyệt vọng.

Trần Trường Sinh không như vậy, nhìn trung niên thư sinh mỉm cười, thậm chí không giải thích được nhớ lại một người không nên nhớ tới vào lúc này.

Chính là trung niên phụ nhân từng tại Bách Thảo Viên ngồi đối diện uống trà với hắn.

Biết chắc không phải bởi vì nguyên nhân đều không nói lời nào, hắn cảm thấy trung niên thư sinh cùng người trung niên phụ nhân kia có chút giống nhau.

Dĩ nhiên, hắn biết đây nhất định là ảo giác.

Bởi vì hắn đã biết trung niên thư sinh này là ai.

Hắn biết đối phương muốn làm cái gì .

Cái đêm năm mười tuổi, đại sư huynh phe phẩy quạt hương bồ một đêm, nói với hắn, chỉ có thánh nhân mới có thể khống chế được sự tham lam cùng khát vọng đối với hắn.

Ở trong năm tháng sau này, hắn rất chú ý giấu diếm sự khác thường trên thân thể của mình, cho đến ở Chu viên, mùi thơm kia để cho đại bằng cùng Nam Khách ngửi thấy được.

Trung niên thư sinh là phụ thân của Nam Khách, có thể vì vậy mà hắn biết.

Mà hắn dĩ nhiên không phải thánh nhân.

Hắn là ma quỷ.

Trần Trường Sinh cảm thấy ở trong tầm mắt của trung niên thư sinh, mình là một con cá đã nằm trên thớt, đã bị mổ bụng, cả người máu đen.

Hắn không sợ chết, nhưng thật sự rất sợ cảm giác như vậy.

Hắn không muốn mình bị ăn như thịt cá.

Bình luận

Truyện đang đọc