TRẠCH THIÊN KÝ

Quái vật kia quan sát đám người Ma tộc, lộ ra hàm răng bén nhọn, trong miệng phát ra thanh âm nức nở, giống như đang cảnh cáo cùng đe dọa.

Nhưng cuối cùng hắn chỉ hướng về phía không khí cắn giả mấy cái.

Hắn xác nhận đám người Ma tộc này cường đại hơn mình quá nhiều, chính mình không có bất kỳ cơ hội nào cả.

Cùng với mấy tiếng thét chói tai tràn đầy thống khổ cùng hận ý, quái vật kia ẩn vào sâu trong tuyết, trở lại phía nam.

Rất rõ ràng, quái vật đến từ Trường Sinh tông này nếu so với cường giả Ma tộc có mặt ở đây nhỏ yếu rất nhiều, nhưng không biết tại sao, vô luận Ma Quân hay là Ma Soái, ngoài ghét cay ghét đắng cũng rất cảnh giác, cho đến xác nhận quái vật kia thật sự rời đi rất xa, bọn họ mới chánh thức thanh tĩnh lại.

"Hải Địch thế nào?" Ma Quân ngẩng đầu nhìn phía trên đảo sơn liêu hỏi.

Nếu như bây giờ còn do phụ thân của hắn chấp chính, tuyệt đối sẽ không có dạng hỏi đáp như vậy, bởi vì tồn tại cần Ma Quân nhìn lên, chỉ có thể là anh linh người chết. Không biết có phải Ma Quân trẻ tuổi có ý thức được điểm này hay không, hay là Ma Soái cố ý muốn cho hắn ý thức được điểm này, Ma Soái vẫn ở trên đỉnh đầu của đảo sơn liêu, cũng không xuống bên dưới.

"Đã chết."

"Rất tốt."

Trên mặt Ma Quân lộ ra nụ cười lành lạnh: "Ban đầu đại ca vào Tuyết Lão thành, đêm đầu tiên chính là đi gặp hắn, cho là trẫm không biết?"

Hắc Bào lạnh nhạt nói: "Hải Địch đại nhân vẫn hi vọng có thể giấu diếm được con mắt của Bệ Hạ."

"Năm đó ở ngoài Tuyết Lão thành hắn đón đỡ một kiếm của Tô Ly, chỉ chặt đứt một cánh tay, hiện tại hắn mạnh hơn, phụ thân lại bị trọng thương, chỉ sợ thiên thư bia nhận chủ, làm sao có thể dùng một chiêu đánh hắn bay vào núi tuyết chứ? Muốn thừa dịp hỗn loạn rời đi, hay là muốn diễn trò hay? Nhưng trẫm không có hứng thú diễn nữa mà thôi."

Nói xong những lời đầy giễu cợt này, Ma Quân dắt tay Hắc Bào, đỡ hắn đi tới phương bắc, lộ vẻ cực kỳ tôn trọng.

Ma Soái ngồi ở bàn giác của đảo sơn liêu, nhìn bóng lưng đôi quân thần trên cánh đồng tuyết, phát ra một tiếng cười vô cùng khó hiểu.

Tiếng cười của hắn rất khó nghe, giống như cái chiêng bị thủng.

Tiếng cười đột nhiên dừng lại, hắn nhìn Hắc Bào phương xa hỏi: "Nam Khách Điện hạ đâu?"

"Hẳn là đã chết."

Hắc Bào thanh âm vẫn không có tâm tình biến hóa, không như lúc nhắc tới Vương Chi Sách, không có bất kỳ giễu cợt hay oán độc ẩn nấp phía sau.

Truyền nhân của mình đã chết, nhưng hắn không có tâm tình ba động, có lẽ là vì không có chút tình cảm nào.

"Trần Trường Sinh đâu?"

"Hẳn là còn sống."

Lần này trả lời vấn đề chính là Ma Quân trẻ tuổi.

Nghe được đáp án này, Ma Soái có chút bất ngờ.

Đêm nay Ma tộc bày ra âm mưu này có thể nói là hoàn mỹ, vì thế thậm chí không tiếc dùng mấy trận chiến tranh tạo thành bối cảnh —— Bệ Hạ chạy ra khỏi thâm uyên, để Tuyết Lão thành quyền quý đều cảm thấy như gánh nặng trên lưng , đương nhiên là đối tượng đầu tiên bọn họ muốn giết chết, nhưng bọn hắn khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cho Giáo Hoàng Nhân tộc.

Hôm nay Bệ Hạ đã chết, Nam Khách Điện hạ hẳn cũng đã chết, Trần Trường Sinh còn có thể sống, tại sao?

Ma Quân trẻ tuổi nhớ tới Nam Khách thần hồn thức tỉnh hai lần phóng thích ra lực lượng cường đại, mắt híp lại nói: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."

Tin tưởng sau khi tiểu quái vật kia trở lại phía nam, sẽ mang đến chút bất ngờ cho thế giới này, hắn mặc nhiên nghĩ tới.

Hắc Bào biết hắn đang suy nghĩ điều gì, nói: "Tiểu quái vật kia chưa chắc có thể giết chết được Trần Trường Sinh."

Ma Soái lớn tiếng quát lên: "Là không thể giết chết, hay ngươi không muốn nó giết chết Trần Trường Sinh?"

"Trần Trường Sinh tu đạo thiên phú cực cao, kiếm đạo tu vi sâu đậm, thủ đoạn ùn ùn, tiểu quái vật kia mặc dù vô cùng tà ác, nhưng muốn giết chết hắn quả thật rất khó."

Ma Quân nói lời này vốn dĩ là vì không muốn Ma Soái cùng Hắc Bào cãi vã, nhưng biểu hiện của Trần Trường Sinh trong chiến đấu cũng quả thật làm cho hắn ấn tượng khắc sâu, đồng thời cũng làm cho hắn cực kỳ khó hiểu —— Trần Trường Sinh căn bản không giống một vị Giáo Hoàng, mà giống một vị thích khách ẩn mình trong bóng đêm.

Hắc Bào không để ý đến chất vấn của Ma Soái, nói với hắn: "Trần Trường Sinh tuy là chánh thống truyền nhân của Quốc Giáo, nhưng truyền thừa không phải từ Dần hay Thương, mà là Tô Ly."

Lấy thân phận địa vị của Ma Quân, tự nhiên đã biết Tô Ly năm đó chính là một gã thích khách.

Nghe xong những lời này, hắn đã hiểu ra, không nhiều lời thêm nữa.

...

...

Tô Ly đã rời khỏi thế giới này, nhưng tinh thần của hắn vẫn còn tồn tại.

Ý tứ của những lời này không phải nói hắn đã chết, trước Ly sơn kiếm đường chất đầy hoa cúc, còn có dung mạo và tiếng nói dường như vẫn còn.

Mà là nói hắn mang theo Thánh Nữ phía nam đi dị đại lục xa xôi, nhưng kiếm của hắn vẫn phát huy tác dụng trên thế giới này.

Hắn lưu lại kiếm của mình trong mấy phong thư, phong thư cuối cùng được Trần Trường Sinh mở ra ngay trước mặt Ma Quân.

Đồng thời, kiếm của hắn vẫn luôn trong tay của Trần Trường Sinh.

Dĩ nhiên, kiếm của hắn cũng vẫn luôn trong tay Ly sơn đệ tử, chưa từng buông ra.

Hai năm trước, Ma tộc đại quân vô cùng đột nhiên phát khởi tiến công xuống phía nam, trong thời gian rất ngắn đã chinh phục vạn dặm đồng cỏ phì nhiêu, giết tới dưới chân Hàn sơn, đến lúc này, mọi người mới nhớ tới đoạn lịch sử khuất nhục ngàn năm trước, nhớ lại Nhân tộc từng gặp phải diệt tộc tai ương.

Trừ Đại Chu quân đội, thế gian toàn bộ tông phái sơn môn cùng với các đại học viện cũng tham gia vào trận chiến tranh cực kỳ rộng lớn này. Thầy trò Thanh Đằng Lục Viện liên tục không ngừng đi ra tiền tuyến, từ Nam Khê trai đến Ngô viện, từ Thu Sơn gia đến Liệt Dương tông, vô số người tu đạo phía nam đi tới phương bắc hàn lãnh , bắt đầu chiến đấu.

Sau khi nam bắc hợp lưu, chư tông phái sơn môn thế gia phía nam không còn như dĩ vãng nghe điều động không nghe tuyên, có nhiều tu đạo cường giả tham gia chiến đấu hơn, có nhiều trận sư phụ trợ thực hiện chiến lược hơn, có phối hợp hoàn thiện hơn, lực chiến đấu của Nhân tộc quân đội được tăng lên vô cùng rõ ràng, hôm nay Nhân tộc có thể cùng Ma tộc lấy được thế cân bằng thậm chí thỉnh thoảng còn có thể tiến hành phản công, trừ Chu Sa đan thần bí có thể khích lệ tinh thần, hơn nữa là căn cứ vào những biến hóa này.

Ly Sơn kiếm tông lại như cũ. Ba tên trưởng lão kiếm đường mang theo Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch, Lương Bán Hồ các nhị đại đệ tử còn có tam đại đệ tử số lượng càng nhiều đi Ủng Tuyết quan, Ủng Lam quan các nơi chiến lược yếu địa, giúp Nhân tộc quân đội, cũng rất ít nghe theo quân phủ ra lệnh, phần lớn thời gian đều tự hành động.

Phương pháp làm việc như vậy tự nhiên đưa tới rất nhiều không chê trách, nhưng mà Trường Sinh tông hiện tại căn bản không có biện pháp ảnh hưởng đến quyết sách của Ly sơn, Thánh Nữ phong hai năm qua rất bề bộn, hơn nữa lấy quan hệ thân mật giữa Nam Khê trai cùng Ly sơn, tự nhiên sẽ không vung tay múa chân đối với Ly sơn, về phần triều đình...

Từ Tô Ly trở xuống, trong mắt các đệ tử Ly sơn từ trước đến giờ chỉ có kiếm, nào có những thứ này.

Cho dù nghị luận nhiều hơn nữa, cũng không có ai dám vung tay múa chân đối với Ly Sơn kiếm tông, trừ những nguyên nhân kể trên, chủ yếu hơn là bởi vì mọi người không có lời nào để nói.

Ly Sơn kiếm tông thủ Ủng Tuyết quan hay là Ủng Lam quan, cũng là địa phương gây áp lực lớn nhất cho Ma tộc, Ly Sơn kiếm tông đệ tử ở trên chiến trường chém giết vô cùng vất vả, không cam lòng tụt hậu, trong thời gian một năm ngắn ngủi, đã có hơn mười tên tam đại đệ tử chết trận, Cẩu Hàn Thực cùng Lương Bán Hồ trước sau bị thương nặng, một vị trưởng lão kiếm đường Tụ Tinh thượng cảnh vì để cản phía sau cho Hắc Sơn quân phủ huyền giáp trọng kỵ, mạnh mẽ giữ chân trung đội Ma tộc lang kỵ suốt một canh giờ, cuối cùng lừng lẫy chết trận.

Đối mặt với Ly Sơn kiếm tông như vậy, còn ai có thể nói gì?

Trừ Trích Tinh học viện đã quen với việc chiến tranh, không có tông phái hay học viện nào hy sinh nhiều hơn Ly Sơn kiếm tông cả.

Mà tới tạo thành đối lập hoàn toàn chính là Quốc Giáo học viện.

Bình luận

Truyện đang đọc