TRẠCH THIÊN KÝ

Trần Trường Sinh biết Thanh Diệu Thập Tam ti giáo tập cùng Từ Hữu Dung đều đã tới Vấn Thủy, tự mình xem bệnh cho đích tôn đại gia, nhưng hắn vẫn quyết định tự mình đến xem một lần.

Đúng như mới vừa rồi hắn nói với tên quản sự nhà cũ kia, hắn ở phương diện y đạo có tuyệt đối tự tin.

Cho dù tất cả mọi người kết luận đích tôn đại gia không phải trúng độc, mà là bệnh nan y không thể trị, hắn vẫn muốn tận mắt xem mới tin tưởng.

Hắn nhìn trung niên nam tử ngủ mê không tỉnh, muốn ở giữa thần sắc tìm được chút ít dấu vết của Đường Tam Thập Lục, lại phát hiện có chút khó khăn.

Có thể là bởi vì vô cùng gầy gò, cũng có thể là bởi vì khuôn mặt màu vàng.

Hắn ngồi xuống bên giường bắt đầu đáp mạch, nửa khắc đồng hồ sau, lấy ra kim châm đâm vào trong kinh mạch đối phương, bắt đầu tiến hành quan sát tỉ mỉ hơn.

Lần này dùng thời gian tương đối dài, cho đến mặt trời tới đỉnh đầu, ngón tay của hắn vẫn nắm phần đuôi kim châm, tiến hành một loại rung động vô cùng giàu vận luật.

Cửa phòng đóng chặt, đem toàn bộ hình ảnh ngăn cách ở đó, cũng không ai biết bên trong đang phát sinh cái gì.

Nam Khách đứng trước cửa, mặt không chút thay đổi, không nhúc nhích.

Vô luận là Đường phu nhân tự mình bưng tới ghế gấm, hay là đại nha hoàn hai tay dâng lên trân trà, nàng cũng không có liếc mắt nhìn, chớ đừng nói chi là nói.

Ban đầu, nhìn Giáo Hoàng Bệ Hạ vào gian phòng của đại gia, mọi người của đích tôn cũng không nhịn được mặt lộ vẻ vui mừng. Khi bọn hắn nghĩ đến, Giáo Hoàng Bệ Hạ có thể luyện chế Chu Sa đan cứu sống cả người chết, y thuật tất nhiên là cực cao minh, cho dù Thánh Quang thuật không thể cứu sống đại gia, cho đại gia ăn viên Chu Sa đan cũng được a. Nhưng theo thời gian trôi đi, mọi người dần dần trở nên lo âu, có chút nha hoàn gan lớn muốn trộm lén nhìn một cái, lại bị ánh mắt của Nam Khách dọa cho sợ đến lui trở về.

Không biết qua thời gian bao lâu, cửa phòng đóng chặt rốt cục mở ra, Trần Trường Sinh từ bên trong đi ra.

Đường phu nhân nghênh đón, nàng lúc trước vẫn biểu hiện vô cùng bình tĩnh, đến lúc này cũng không cách nào đè nén tâm tình, khuôn mặt khẩn trương, lại mang chút ít thần sắc mong đợi.

Nhìn vẻ mặt Đường phu nhân, Trần Trường Sinh đem lời muốn nói thu về.

Trải qua kim châm thăm dò thời gian dài như vậy, hắn đối với tình huống thân thể của Đường gia đại gia đã có hiểu rõ vô cùng toàn diện, nhưng hiểu rõ càng nhiều, hắn càng thấy kỳ quái. Đường gia đại gia thân thể quả thật không có bất kỳ độc tố lưu lại, cũng không có bất kỳ bệnh trạng trúng độc, chẳng qua là kinh mạch dần dần khô héo, sinh cơ đang không ngừng biến mất.

Vấn đề là hắn không tìm được nguyên nhân gây bệnh, như vậy tự nhiên không có cách nào trị, hơn nữa còn có một chút địa phương rất kỳ quái, hắn ở chỗ sâu trong can kinh chủ khiếu, mơ hồ cảm giác đến chút ít âm hàn khí tức, chỉ bất quá đạo khí tức kia vô cùng đạm, không cách nào truy ra căn nguyên, có thể là bệnh cũ nhiều năm trước, cũng có thể là...

"Đường gia đại gia trước đây thắt lưng từng bị thương sao?" Hắn hướng Đường phu nhân hỏi.

Đường phu nhân nghiêm túc nhớ lại một phen, lắc đầu nói: "Bị thương số lần không ít, nhưng thật đúng là không có vết thương thắt lưng."

Trần Trường Sinh bỗng nhiên chú ý tới trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Khách có chút khốn hoặc, hỏi: "Sao thế?"

Nam Khách nhìn hắn nói: "Ta thật giống như ngửi thấy mùi vị nào đó."

Trần Trường Sinh thầm nghĩ chẳng lẽ quả thế? Xoay người mang nàng vào phòng, nói: "Cẩn thận ngửi xem."

Nam Khách giống như con chó nhỏ hướng về phía không khí càng không ngừng ngửi, dưới chân càng không ngừng di động, càng ngày càng nhích tới gần giường.

Cuối cùng, nàng ngừng lại bên giường, nhìn Trần Trường Sinh gật đầu.

Trần Trường Sinh hiểu được ý của nàng.

Đường phu nhân vô cùng thông tuệ, mặc dù không rõ ý tứ cụ thể của Nam Khách, lại hiểu được, sắc mặt nhất thời trở nên tuyết trắng một mảnh, thân thể khẽ lay động.

Trần Trường Sinh nhìn nàng lắc đầu.

Đường phu nhân trên mặt toát ra ánh mắt kiên nghị, ổn định tâm thần, cũng ổn định thân thể.

Lúc này trong ngoài cổng bỗng nhiên truyền đến một chút thanh âm khóc thét, nghe thanh âm nữ có nam có, có già cũng có trẻ.

"Trời xanh mở mắt a, đại gia ngài rốt cục có thể cứu chữa được rồi!"

"Giáo Hoàng Bệ Hạ ân đức tề thiên, ta Hồ Tam nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài!"

"Đại gia a, ngươi mau tỉnh lại a!"

Nghe những âm thanh này, trên mặt bọn nha hoàn bên trong lộ ra vẻ trơ trẽn, mấy vị quản sự mụ mụ lại càng tức giận chí cực, nếu không phải nghĩ tới Giáo Hoàng Bệ Hạ ở chỗ này, sợ rằng muốn mắng ra thành tiếng, giọng căm hận nói: "Đám vô sỉ này nơi nào là thật quan tâm lão gia, chẳng qua là sợ lão gia được Bệ Hạ cứu sống sẽ thu thập bọn họ!"

Trần Trường Sinh lớn lên trong đạo miếu, nơi nào gặp qua thế gia nhà cũ hiểm ác, không khỏi giật mình.

"Nửa năm này Đường nhi ở từ đường vì phụ thân tụng kinh cầu phúc, ta vừa vội chữa bệnh cho đại gia, đối với hạ nhân khó tránh khỏi quản giáo sơ xuất, quấy nhiễu Bệ Hạ, thực là bất kính."

Đường phu nhân mang theo xin lỗi nói, mời hắn đi trong thư phòng tạm nghỉ.

Trong thư phòng rất an tĩnh, nghe không được nơi xa truyền đến chút ít tiếng khóc không có chút chân tình thực lòng nào.

Trừ Đường phu nhân cùng hắn, chỉ có Nam Khách đi theo vào.

Không có người ngoài tại chỗ, Đường phu nhân rốt cục toát ra cảm xúc chân thật, mắt ửng đỏ nói: "Cảm tạ ân đức của Giáo Hoàng Bệ Hạ, kính xin Bệ Hạ cứu đại gia một mạng, Đường gia sản nghiệp cũng có thể tặng cho chi thứ hai, ta chỉ muốn đại gia còn có thể sống, Đường nhi có thể được thả ra."

Trần Trường Sinh nói: "Ngài yên tâm, hết thảy cũng lấy an nguy của đại gia cùng Đường Đường làm trọng."

Đường phu nhân nhìn ánh mắt của hắn xác nhận là nói thật, mới thật yên lòng, nói: "Hôm nay có lẽ còn muốn mượn thần uy như biển của Bệ Hạ."

Trần Trường Sinh hiểu được ý của nàng, nói: "Phu nhân cứ dùng đừng ngại ."

...

...

Thời điểm trở lại đạo điện, thời gian đã gần hoàng hôn, trời chiều chiếu vào trên Vấn Thủy, Trần Trường Sinh lần nữa đi tới bờ nước.

Hậu viên sân cỏ đã chữa trị như mới, hoàn toàn nhìn chưa ra dấu vết trận ám sát đêm qua.

Án Lâm đại chủ giáo, Quan Phi Bạch đám người theo thật sát bên cạnh hắn, không bao giờ nguyện ý nhìn tình huống như đêm qua xuất hiện lần nữa.

Không bao lâu, Lăng Hải chi vương trở lại, cũng mang về tin tức mới nhất.

Đường phu nhân lấy danh nghĩa Giáo Hoàng Bệ Hạ, trực tiếp đánh chết ba tên nhị đẳng quản sự cùng hơn mười tên gia đinh, đuổi đi bảy tám bà tử.

Thời điểm hành hình, Lăng Hải chi vương đứng ở bên cạnh, cũng không nói cái gì, cho nên không có ai dám nói chuyện.

Tên Đường gia quản sự nhà cũ kia sắc mặt khó nhìn tới cực điểm, cuối cùng giữ vững trầm mặc.

Nghe xong Đường gia đích tôn phát sinh những chuyện này, Quan Phi Bạch cảm thấy rất buồn bực.

Hắn và Cẩu Hàn Thực cùng đại đa số Ly Sơn kiếm tông đệ tử giống nhau, đều xuất thân bần hàn, đối với tất cả thế gia đệ tử trừ đại sư huynh ra đều có chút thiên nhiên mâu thuẫn trong lòng, cho nên ban đầu ở kinh đô Thanh Đằng yến, nhìn thấy cách làm việc của Đường Tam Thập Lục đã không thích.

Hắn không nghĩ tới, hàn môn có nỗi khổ của hàn môn, thế gia cũng có nỗi khổ của thế gia, hơn nữa so sánh mà nói càng thêm hắc ám, thân nhân càng thêm lãnh khốc vô tình. Thử nghĩ nếu như Đường gia đại gia thật sự bệnh chết, Đường Tam Thập Lục bị giam trong từ đường, Đường phu nhân quả phụ cuộc sống sau này hẳn là gian nan đến cỡ nào?

"Phải nghĩ biện pháp mau mau cứu tên kia ra." Hắn nhìn Trần Trường Sinh nói.

Trần Trường Sinh nghĩ nhiều hơn một ít.

Trừ đem Đường Tam Thập Lục từ trong từ đường cứu ra, còn có bệnh của Đường gia đại gia cũng phải mau xử lý.

Chẳng qua muốn giải quyết hai chuyện này, đúng là vẫn còn muốn xem thái độ của Đường gia.

Hắn nói với Vấn Thủy chủ giáo: "Sắp xếp một chút, ngày mai ta muốn gặp Đường lão thái gia."

Bình luận

Truyện đang đọc