TRÊU CHỌC

Bạc Hà trở về nhà lại nhanh chóng đi nấu cơm, làm xong lại lập tức đi lên xe điện đem cơm vào bệnh viện.

Bệnh viện cũng có cơm cho bệnh nhân nhưng cô không đăng kí, bố cô Bạc Dự mỗi ngày ăn cơm ba bữa cũng hết 25 đồng nên mỗi ngày cô đều phải mang cơm vào viện cho ông, hôm nay đã là ngày thứ bảy.

Sau khi tốt nghiệp đại học xong, Bạc Hà đi làm kế toán ở một công ty tư nhân, Bạc Dự đi làm bảo vệ ở một công ty khác.

Thời gian trôi qua vốn không có gì để nói, nhưng nửa tháng gần đây Bạc Dự lại cảm thấy hơi khó chịu trong người, đầu tiên là đau ngực sau lại đau lưng, đến một hôm đột nhiên đau đến không thể đi nổi, đến bệnh viện kiểm tra bảo là động mạch vành ở tim có vấn đề. Trước tiên chụp cắt lớp sau chẩn đoán thì bảo cần làm phẫu thuật tim, Bạc Dự sau khi nghe được tin này phản ứng đầu tiên là hỏi phí điều trị.

Bác sĩ chính nói nếu phẫu thuật thuận lợi thì cũng hết khoảng 8 vạn, bố với con gái nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra một cái. Bởi vì Bạc Dự ở nhà vốn đã thất nghiệp, mà trước mắt công ty này cũng không đóng bảo hiểm cho ông, ông chỉ tham gia bảo hiểm ở khu tổ dân phố, mức trả cao nhất là 8 vạn.

Lúc Bạc Hà chạy đến viện phát hiện người nằm giường bên cạnh đã thay đổi, là một người chừng 80 tuổi đang cùng nói chuyện với Bạc Dự.

Lão nhân gia nhìn Bạc Hà liền cười nhìn cô mầy lần: “Đây là con gái của anh?”

Bạc Dự quay mặt nhìn cô một cái liền cười cười: “Vâng”

Bạc Hà liền nở một nụ cười với người đó: “Lão nhân gia cũng phải làm phẫu thuật sao?”

Ông gật đầu: “Vâng, cả lầu này có khi tôi cao tuổi nhất nhưng thằng con tôi đến cái bánh bao nguội nó cũng chẳng mang vào cho.”

Bạc Hà cùng Bạc Dự đều nở nụ cười, ông lão này gia tuy tuổi đã cao lại nhập viện nhưng vẫn có tinh thần nói đùa không giống như những bệnh nhân khác.

“Bố! Bố nhanh ra ăn cơm đi!” Bạc Hà lấy ra cặp lồng cơm đã được bao bọc kĩ sau hai tầng giữ ấm, đồ ăn vẫn còn nóng nguyên tỏa ra từng cuộn khí.

“Thật là, con gái hiếu thảo, đồ ăn cũng thật là thơm, mỗi ngày tôi đều phải ăn cơm bệnh viện, toàn mùi thuốc sát trùng.”

Ông lão mở ra một hộp cơm nhỏ, nhìn cặp lồng cơm mắt lại ánh lên một tia hâm mộ cùng tán thưởng.

Bạc Hà thấy xung quanh ông không có người thân ở cùng, nhân lúc bố cô đang ăn cơm không có việc gì làm liền cùng ông nói chuyện phiếm. Ông lão tính cách hài hước, đặc biệt vui vẻ rất dễ gần.

“Ông à, ngài không ngủ được sao?”

Bạc Hà cảm thấy giọng nói có chút quen tai, quay đầu giật mình nhận ra người vừa nói là Kỷ Lan. Lại thấy đầu giường có nhãn ghi: Kỷ Cùng. Cô hiểu được, Kỷ Lan chính là cháu nội của ông.

Kỷ Lan cũng liếc mắt một cái nhận ra Bạc Hà, vốn vẻ mặt tươi cười cũng cứng lại.

Bạc Hà nhớ lại một màn lúc trưa, trong lòng không thoải mái nên giả vờ không biết anh là ai, xoay mặt ngồi xuống bên cạnh giường bố mình.

Lúc này bên Bạc Dự đã ăn xong cơm, Bạc Hà thu dọn mọi thứ xong nhẹ giọng nói: “Bố, con đi làm!”

“Ừ, con đi đi!”

“Nha đầu, hẹn gặp lại!” Ông lão thấy Bạc Hà đi liền cao giọng chào.

Bạc Hà quay đầu nhìn ông cười: “Gia gia hẹn gặp lại!”

Kỷ Lan nhìn bóng dáng cô không khỏi nhíu mày, thật khéo quá đi! Tốt nghiệp đại học cũng đã bốn năm năm, sống cùng một thành phố chưa bao giờ gặp qua, hôm nay lại gặp nhau những 2 lần.

“Bác sĩ nói cái gì, nói thật ra cho ông!” Ông lão nhìn Kỷ Lan, nói giọng hoàn toàn khác với giọng nói chuyện khi nãy.

Kỷ Lan ngoài cười nhưng trong không cười đem lời bác sĩ nói truyền đạt lại chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, lại thêm một loạt những từ chuyện ngành anh không nhớ rõ lắm cũng đem ra nói một hồi, lão nhân gia tức giận ra mặt.

“Cái thằng ranh này định qua mặt lão già này à, ông mày vẫn chưa lú lẫn đâu!”

Kỷ Lan ngay lập tức khom lưng vuốt mông ngựa: “Cháu sao dám, ông vẫn còn minh mẫn lắm!”

“Chỉ biết vuốt mông ngựa thôi. Buổi tối nấu cơm rồi mang đến đây.”

Kỷ Lan khóe miệng giật giật: “Cháu bảo thím Vu làm cho ông được không?”

“Không được, đây là thời điểm ngươi thể hiện sự hiếu thuận với ông. Mày xem con gái người ta mỗi ngày ba bữa đều đưa cơm tới.”

Bạc Dự thỏa mãn nở nụ cười: “Con gái tôi đặc biệt rất hiếu thảo. Nếu không tôi bảo nó làm hai phần cơm tiện thể đem cho ông một phần.”

“Tôi sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy, tôi cũng có cháu nội ở đây.” Nói đến đó, lão nhân gia trừng mắt một cái: “Buổi tối phải mang đến đây cho ông nếu không đừng có trách!”

Ra khỏi phòng bệnh, anh gãi gãi đầu, dựa vào nét mặt ông, anh biết đây là ông nội muốn làm khó anh đây mà, người ta nói người già như đứa trẻ, 2 năm gần đây quả thật ông ngày càng khó hầu hạ.

Anh lấy điện thoại gọi cho thím Vu, bảo bà nấu hộ anh một cặp lồng cơm tối anh quay về lấy.

Lúc Bạc Hà đem cơm chiều tới, lại gặp Kỷ Lan trong thang máy.

Hai người không ai nhìn ai, tự mình mang cặp lồng cơm đi vào bên trong phòng bệnh.

Ông lão vừa thấy Kỷ Lan tiến vào, liền nói với Bạc Dự: “Anh xem cháu nội tôi cũng rất hiếu thảo!”

“Cháu ông trông đẹp trai lại lịch lãm, không biết đã kết hôn chưa?” Bạc Dự cùng ông lão nói chuyện cả một buổi chiều cũng đã thân quen, khen tướng mạo của Kỷ Lan hai ba câu liền làm cho ông vui vẻ.

“Cũng gọi là sáng sủa! Con gái anh năm nay bao nhiêu?”

“26 cũng chưa có ai!”

Ông lão nhìn Bạc Hà, ngạc nhiên nói: “Thật sự, nhìn không ra đã 26, trông cứ tưởng là sinh viên, nhìn qua như kém cháu tôi 5, 6 tuổi!”

Kỷ Lan có chút hờn giận, nhìn anh bên ngoài trông già đến như vậy sao?

“Con gái anh tốt nghiệp trường nào vậy?”

“Trường đại học Z.”

“Sao lại khéo như vậy. Kỷ Lan hai đứa là bạn học đó!”

Bạc Hà run lên một chút, theo bản năng liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kỷ Lan, vừa vặn anh cũng đảo mắt qua một cái, hai người trầm mặc không lên tiếng hoàn toàn không có tư tưởng đã quen biết.

Ông lão còn có chút kỳ quái, bình thường Kỷ Lan không phải là người kiệm lời như vậy, nhìn thấy con gái – đặc biệt là con gái xinh đẹp miệng như tép nhảy, hôm nay thật sự là khác thường.

Bạc Dự cũng thấy có chút kì quái, con gái ông tuy tính tình văn tĩnh nhưng đối xử với mọi người rất lễ phép, hôm nay nhìn thấy bạn học lại lạnh như băng ngay cả câu chào hỏi cũng không nói.

Ăn cơm chiều xong, Kỷ Lan đỡ ông nội xuống lầu đi dạo một chút lúc trở lại đã thấy Bạc Hà cùng Bạc Dự đang bàn bạc.

“Con về đi, sáng mai lại vào cũng được, ngủ nhiều ngày rồi trong người chắc cũng không thoải mái.” Bạc Dự đau lòng nhìn con gái, muốn đuổi cô về.

Bạc Dự liền thở dài: “Người khác nhiều con nhưng con lại là con gái ngủ trên đất điều bất tiện.”

Ông lão nói: “Có nhiều con cũng vậy thôi, tôi có hai thẳng con trai, một thằng ở châu Mĩ một thằng ở châu Âu cũng chẳng có đứa nào chăm sóc cho tôi được.”

Kỷ Lan vội vàng đỡ ông lên giường nghỉ: “Không phải có cháu bên cạnh ông rồi sao. Bố cháu với bác Hai hôm nào cũng gọi điện về hỏi thăm ông còn gì!”

Ông hừ một tiếng: “Gọi điện thoại cũng vô dụng thôi!”

Bạc Dự phẫu thuật mãi tới cuối buổi chiều mới xong. Bạc Hà đợi ở ngoài phòng phẫu thuật lòng như lửa đốt, người phẫu thuật cùng với ông cũng đã được đẩy ra nhưng mãi không thấy ông đi ra, Bạc Hà như kiến bò chảo nóng, mãi đến 4 giờ chiều phẫu thuật mới xong.

Bạc Hà chạy tới hỏi thăm tình hình y tá trả lời ngắn gọn vài câu liền đẩy bệnh nhân vào phòng hậu phẫu, để Bạc Hà ngồi bên trong chăm sóc tùy lúc còn gọi.

Bạc Hà nghe được giải phẫu thành công thở phào một tiếng, tâm trạng cũng bớt nặng nề hơn.

Phẫu thuật đơn giản này chỉ cần nghỉ thêm 5, 3 ngày trong bệnh viện là có thể về nhà, phẫu thuật kiểu này cơ hội thành công rất cao.

Lịch phẫu thuật của Kỷ lão là vào ngày hôm sau, lão nhân gia dường như có tâm sự thái độ im ắng hơn mọi ngày, Kỷ Lan gọt táo đưa cho ông ăn.

“Ông nội, ông đừng lo lắng quá, phẫu thuật này tỉ lệ thành công rất cao hơn nữa bác sĩ Khang lại là bác sĩ giỏi nhất tỉnh này, ông cứ yên tâm, chờ ông xuất viện con đưa ông đi Châu Phi chơi.”

Ông trừng mắt một cái: “Có phải anh muốn rủa ta chết sớm một chút có phải không?”

Kỷ Lan hắc hắc cười một tiếng: “Sao lại như thế được, cháu hận ông không thể sống tới một ngàn tuổi ấy chứ!”

Lão nhân gia trừng thêm cái nữa xong lại thở dài: “Đời người thật là ngắn tựa gang tay, chuyện thời trẻ ta tưởng mới ngày hôm qua vậy mà chớp mắt đã tám mươi tuổi rồi!”

“Ông còn rất khỏe sống đến trăm tuổi chẳng có gì là khó!”

“Còn anh đấy, nhanh kết hôn đi để ta còn có chắt bế, sau này già rồi con cái không nhờ được thì còn dựa vào cháu chắt thôi.” Ông già nửa than vãn, nửa như là dỗi nói.

Kỷ Lan dở khóc dở cười: “Ông phòng xa cũng quá đà rồi đó!” Anh còn chưa có người yêu lấy đâu ra chắt bây giờ.

Ông lại thở dài: “Già rồi, đến nói hơi nhiều một chút chúng nó cũng bảo là nói lắm.”

Kỷ Lan nhanh tay vuốt mông ngựa: “Đâu phải đâu cháu thích nhất là nghe ông nói, đều là lời vàng ý ngọc chứa nhiều đạo lí.”

Ông lão hứng: “Này, nếu ta phẫu thuật thành công anh phải hứa với tôi một chuyện.”

“Hứa cái gì?” Kỷ Lan thấy lưng hơi lạnh, ông nội rào trước đón sau quả nhiên còn có bẫy.

“Hứa cho ông một thằng chắt!”

Kỷ Lan ngoài cười nhưng trong không cười: “Chuyện đó có gì khó đâu ông cứ yên tâm đi”

Lão nghiêm mặt nói: “Đây là ngươi đã hứa rồi đó sau này không được nuốt lời đâu đó, Bạc Hà cháu làm chứng cho ông đó!”

Bạc Hà đứng một bên hơi sững sờ đột nhiên bị lão nhân gia gọi một tiếng, sợ run run theo bản năng liền lên tiếng.

Kỷ Lan quét mắt nhìn cô một cái, đột nhiên phát hiện cô hôm nay vô cùng im ắng tưởng như cả ngày chưa nói một lời nào, sắc mặt cũng trắng hơn bình thường, trông có vẻ vô cùng lo lắng sợ hãi.

Đảo mắt đến ngày hôm sau, ông nội bị đẩy vào phòng giải phẫu. Một phòng bệnh ba giường thì hai giường trống, ban đêm cả căn phòng im ắng chỉ có Bạc Hà cùng Kỷ Lan trong phòng ngủ.

Hai người đều ngủ trên giường bệnh, Bạc Hà lo lắng cho tình trạng của bố nên cứ trở mình trên giường bệnh mãi vẫn chưa ngủ. Giường bên cạnh lại truyền đến tiếng ngáy.

Bạc Hà càng thấy phiền, không sao ngủ được, nhịn được nửa tiếng Bạc Hà không thể chịu được nữa, đứng ở bên giường Kỷ Lan đầy nhẹ anh một cái, tiếng ngáy im bặt.

Bạc Hà quay trở lại giường ngủ bên kia tiếng khò khè lại vang lên.

Bạc Hà bất đắc dĩ đành phải trở dậy đến bên giường anh, lần này cô đẩy mạnh hơn lay được anh dậy.

Anh sửng sốt, gắt một chút: “Cô làm sao vậy?”

Bạc Hà nhẹ nhàng nói: “Anh ngáy làm tôi không thể nào ngủ được phiền anh ngủ nằm nghiêng đi như thế sẽ không ngáy.”

Kỷ Lan phủ nhận ngay lập tức: “Nói bậy, tôi chưa bao giờ ngáy.”

Bạc Hà không nói gì xoay người không nói.

Kỷ Lan căm giận nắm xuống, cau mày không thoải mái. Trong ý thức của anh việc ngủ ngáy đều là độc quyền của ông nội. Hơn nữa khi đi học đại học chưa thấy ai nói anh ngáy cả.

Bạc Hà nghĩ trong lúc anh chưa ngủ cô nhanh ngủ đi đáng tiếc chưa kịp ngủ bên kia lại truyền lại tiếng ngáy nhưng so với lúc nãy thì nhỏ hơn.

Bạc Hà không nhịn nữa cầm lấy đi động, một lát sau lại lay Kỷ Lan dậy.

“Làm sao nữa? Cô không định để cho người khác ngủ sao?” Kỷ Lan cả giận, nói chuyện không còn chút khách khí nào, trừng mắt nhìn cô thật là rất đáng ghét mà.

Bạc Hà cũng không để ý đến anh, ấn điện thoại Kỷ Lan chính tai nghe thấy tiếng anh ngáy, chính tai nghe thấy tiếng mình ngáy tâm trạng thật vô cùng xấu hổ, đành phải nghiêng người nằm ngủ, anh từ trước cho đến nay dều là nằm ngửa ngủ nay phải nằm nghiêng thật là vô cùng khó chịu.

Sáng sớm hôm sau, Dung Kiền đến thăm lão nhân gia, liếc mắt một cái thấy Bạc Hà bên cạnh cũng ngẩn ra, lúc này mới nở một nụ cười với cô.

Anh nghĩ chắc Bạc Hà đến thăm Kỷ lão gia, mấy ngày không thấy cái tên Kỷ Lan này lại khôi phục tình nghĩa với bạn cũ, xem ra tên này đối với người đẹp vẫn là không thể từ bỏ.

Bạc Hà cũng lịch sự cười đáp trả sau lại tiếp tục ngồi trên giường đọc sách.

Dung Kiền thấy hơi kì quái lại thấy Kỷ Lan không thèm liếc cô một cái lấy tay che miệng ngáp dài.

“Làm sao vậy? Ngủ không ngon?”

Kỷ Lan một bụng đầy chướng khí liếc xéo Bạc Hà một cái: “Cô ấy ép buộc tôi cả một đêm.”

Dung Kiền giật mình, quan hệ kiểu này tiến cũng nhanh quá rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc