TRÊU CHỌC

Dung Kiền luôn là người hào sảng, tục tằn nên ghét nhất loại tình cảm ủy mị sướt mướt hơn nữa đây lại là cơ hội ngàn năm có một để đả kích Kỷ Lan nên dọc đường luôn miệng lải nhải.

Kỷ Lan ngồi trong điều hòa ấm áp nhưng lại liên tục hắt xì mấy cái, câm nín ăn hoàng liên ngồi nghe hết thảy.

Bạc Hà ngồi ở một bên thấy hơi áy náy, bắt anh từng này tuổi còn diễn trò trẻ con thật sự thấy hơi quá. Nhưng hôm qua cô cũng chỉ nói thế để cho anh biết khó mà rút lui, ai biết anh lại ngồi nghĩ một ngày rồi làm ra thành như vậy.

Về đến nhà, Bạc Hà ngẫm lại mới thấy màn vừa rồi thực sự rất vui vẻ, anh vác vợt ca chạy chạy xua xua đèn, có lẽ suốt đời cô cũng không quên được, khi nào nhớ lại chắc cũng phì cười không dứt.

Bạc Hà mở máy tình ra, viết báo cáo xong, thấy trên QQ báo “Đại lười” đã lên mạng. Bạc Hà nhấn một chút thấy anh đã nói: “Xem tên mới đi!”

Bạc Hà mở ra thấy cực lười đã thay đổi trạng thái: “Danh hoa đã có chủ.”

Bạc Hà nở nụ cười: “Haha, cậu mà còn là danh hoa sao?”

“Tôi nói cậu đó.”

Bạc Hà cười mãi không thôi. Nhưng trong lòng đã dao động lắm rồi.

Cô vẫn muốn được kết hôn, nếu như tương lại tìm một người đàn ông không quen biết, tất cả lại phải bắt đầu lại từ đầu, dù thế nào đi chăng nữa, còn chưa chắc đã có thể được như Kỷ Lan. Mấy tháng quen anh, cô đã tương đối hiểu cá tính của anh, tuy rằng anh có đôi khi tính cách như trẻ con, còn có điểm sôi nổi nhưng nhân phẩm tốt, hơn nữa lại đối xử tốt với cô,

Nếu như cô từ chối người như vậy, thật sự có chút quá cứng nhắc, hơn nữa, cô phát hiện chính mình cũng thích ở cùng một chỗ với anh. Tuy rằng không phải loại tình cảm tim đập thình thịch mỗi khi ở gần, hay là loại tình yêu sét đánh nhưng lai là thứ tình cảm chậm rãi đậm dà, tiền triển chậm chạp nhưng lại vô cùng dịu ngọt.

Cực lười nhanh chóng rèn sắt ngay khi còn nóng nói: “Cậu nói ánh trăng mà biết, thì sẽ đồng ý, cậu nói phải giữ lời đó. Từ hôm nay trở đi, cậu chính là bạn gái tôi.”

“Cái đó, được rồi!” Phát tài cũng không phải cô nương quá khó khăn, một khi đã nghĩ thông suốt liền sảng khoái đáp ứng Kỷ Lan.

Kỷ Lan thấy những lời này, nhất thời vui mừng quá đỗi. Đang muốn nói mấy cậu lãng mạn đột nhiên hắt xì một cái rõ to, khiến màn hình máy tính muốn rung chuyển, anh ân ẩn cảm thấy mình bị cảm, chạy nhanh vào nhà vệ sinh, pha nước ấm tắm.

Chờ anh tắm xong đi ra, Phát tài của anh đã logout đi ngủ, anh hứng phấn đến không ngủ được, không nghĩ Bạc Hà lại là người hào sảng như vậy, như thế này dễ dàng hơn anh tưởng rất nhiều, trước đây khó khăn gian khổ so với bây giờ thật không thấm tháp gì.

Buổi chiều ngày hôm sau, đang trong phòng làm báo cáo, Bạc Hà nhân được điện thoại của Kỷ Lan. Trong điện thoại giọng nói của anh có hơi khàn, anh nói nhỏ hơi chút ấm ức: “Anh ốm rồi, em đến thăm anh một chút cũng không thèm đến, hừ!”

Bạc Hà sửng sốt: “Em không biết anh ốm, anh làm sao vậy?”

“Tôi hôm qua nhiễm gió lạnh bị cảm.”

Chỉ là cảm thôi mà, Bạc Hà nhẹ nhàng thở ra, cái này trong mắt cô thật sự không đáng là bệnh.

Kỷ Lan thầm oán nói: “Anh nói trên QQ, tân một ngày nay em thật sự không để ý sao?”

“Em hôm nay không lên QQ.”

“Hứ, dù sao anh bị bệnh, em đến thăm anh đi.”

“Tan tầm em đến thăm anh.”

“Bây giờ anh cần có người chăm sóc mà.”

“Em còn đang đi làm.”

“Chẳng lẽ anh không quan trọng bằng công việc của em?”

Nói đến thế Bạc Hà đành phải nhanh chóng làm xong báo cáo chạy đến nhà Kỷ Lan.

Bác Vu mở cổng, ông nội anh không ở nhà.

Bạc Hà nói: “Kỷ Lan đâu hả bác?”

Bác vu chỉ chỉ lầu hai: “Cậu ở trên nhà nghỉ ngơi.”

Bạc Hà cười cười tiến lên tầng, trên tầng hai có một phòng ngủ cửa khép hờ, Bạc Hà nhẹ nhàng gõ hai cái, chợt nghe Kỷ Lan nói: “Ai đó?”

“Là em.”

“Nhanh vào.”

Bạc Hà đi vào thấy Kỷ Lan đang nằm ở trên giường, trên người đắp hai cái chăn dày, bao kín cả người anh, chỉ lộ ra gương mặt tuấn tú, đỏ bừng có chút kiều diễm.

Bạc Hà nghi ngờ anh đang bị sốt mới có thể có được sắc đỏ kiều diễm như vậy. nhanh chóng đi đến bên gường nhẹ giọng hỏi: “Anh uống thuốc chưa?”

“Uhm, em xem có phải anh phát sốt không? Sao lại nóng như vậy?”

Bạc Hà sờ soạng cái trán anh, lại sờ sờ trán mình: “Không phát sốt!”

“Vậy em thừ sờ tay anh xem.” Anh từ trong chăn vươn một bàn tay ra, mong chờ được đặt vào tay Bạc Hà.

Bạc Hà hơi ngượng ngùng, liền chạm vào tượng trưng một cái. Kết quả Kỷ Lan liền nắm chặt lất tay cô, Bạc Hà cảm thấy tay anh thực sự rất nóng. Chẳng lẽ anh thật sự phát sốt.

“Nhà anh có nhiệt kế không?”

“Có, ở ngăn kéo đầu giường.”

Bạc Hà mở ngắn kéo thấy bên trong có mấy hộp thuốc lại có cả nhiệt kế.

Cô lấy ra lắc lắc rồi đưa cho anh.

“Em mang giúp anh.” Kỷ Lan ỷ mình bị ốm, bắt đầu không kiêng nể gì “làm nũng.”

Bạc Hà đối với hành động trẻ con này của anh thật sự không còn gì để nói, liền cầm nhiệt kế mở chăn của anh ra, lại thấy vai trần của Kỷ Lan, Bạc Hà giật mình.

Kỷ Lan nửa thân trần, nửa thân dưới cô không biết.

Bạc Hà mặt đỏ tai hồng: “Sao anh lại không mặc quần áo?”

“Anh có mặc mà.”

Kỷ Lan cho rằng quần đùi cũng là quần áo. Nhưng Bạc Hà thật sự không thể đồng tình với quan điểm của anh, mặt đỏ bừng ngượng ngùng nhìn anh, buông mi mắt đưa nhiệt kế cho anh nói: “Tự anh đo đi.”

Kỷ Lan đành phải tự mình gánh vác sự nghiệp trọng đại, đem nhiệt kế kẹp vào nách. Qua một lúc, Kỷ Lan đưa nhiệt kế cho cô xem nhất định không chịu tự xem.

Bạc Hà nhìn kỹ thấy nhiệt độ bình thường liền trấn an anh: “Không sốt.”

“Không phát sốt?” Kỷ Lan thể hiện vô cùng thất vọng,

Bạc Hà không nhịn được buồn cười, anh còn mong mình bị sốt sao? “Chắc tại anh đắp nhiều chăn quá, trong phòng lại còn có máy sưởi, để em xem…”

Kỷ Lan phẫn nộ vạch chăn, bất mãn nói: “Anh cảm thấy em một chút cũng không thèm để ý tới anh, anh ốm em không thèm sốt ruột.”

Bạc Hà phì cười: “Kỷ Lan, anh bị cảm nếu như em cũng lo đến không làm được gì thì lúc bố em nằm viện chắc em gấp đến chết. Không sao đâu anh rất khỏe mạnh mà.”

“Anh rất khỏe mạnh, anh chính là muốn bị ốm đấy, mẹ anh nếu anh bị ốm thì cả ngày chỉ ở cạnh anh chăm sóc cho anh không rời nửa bước.”

Bạc Hà liền hiểu ra, Kỷ Lan không phải tưởng tượng ra bệnh mà là chính là muốn hưởng thụ đặc quyền khi bị ốm, liền không quản thân thể khỏe mạnh, chịu nóng nức để giống như bị sốt.

Trong lòng cô có chút mềm lòng, nhìn Kỷ Lan đỏ mặt, rốt cuộc lòng lương thiện của cô lên tiếng, xoa nhẹ lên đầu anh:“Ngoan!”

Kỷ Lan hoàn toàn không nói được gì nữa, cái người không hiểu gì về lãng mạn này. Em chẳng lẽ không muốn dưạ vào lòng anh một chút sao. Giống như mèo nhỏ nép vào lòng vậy, mềm mại dịu dàng trấn an anh một chút, sao có thể giống như mẹ xoa đầu anh như vậy.

Kỷ Lan nhất thời phẫn nộ, thù cũ hận mới tính luôn một lần.

“Kỳ thật anh sớm biết em.”

“Thật sao?”

“Năm nhất, anh đi đến lớp em tìm Nghiêm Vị, lớp em có hơn bốn mươi người nhưng anh chỉ nhìn một lần liền nhìn thấy em.”

“Thật sao?”

“Sau đó, em lại mở tiệm sửa quần áo, anh liền thường xuyên đến sửa quần áo.”

“Vậy sao?”

“Anh thấy mình anh tuấn tiêu sái, đi một lần em chắc chắn sẽ nhớ kỹ. Kết quả đi rất nhiều lần em cũng không có phản ứng gì. Sau đó có một lần, anh cố tình nói anh không mang tiền, tưởng em sẽ cho anh mang quần áo đi, em không chịu lại còn nói không biết anh.”

Bạc Hà cười phốc: “Kỷ Lan, anh còn rất thù dai, đây là chuyện xưa lơ xưa lắc.”

“Còn có, ngày đó ở sảnh hiến máu, anh liếc mắt một cái liền nhận ra em. Nhưng em lại không hề nhớ ra anh, thật sự hơi quá đáng đi.”

“Anh ngày đó mới quá đáng đó!”

“Anh tức giận, em dám đương nhiên một chút cũng không nhớ rõ anh, tốt xấu gì anh cũng thường đến lớp em, lại hay đi cùng Nghiêm Vị, chẳng lẽ người đi cùng Nghiêm Vị anh tuấn tiêu sái đến vậy đang lẽ gặp qua một lần là phải nhớ chứ? Em một chút cũng không nhớ ra anh? Có phải không?”

Bạc Hà nghẹn cười, còn gật đầu xác nhận: “Thật sự không nhớ. Em có sức đề kháng rất mạnh với cái đẹp.” Kỷ Lan nghe được hai chữ cái đẹp, trong lòng hơi hơi thỏa mãn, cười tủm tỉm nói: “Nói như vậy, em công nhận anh rất đẹp trai có đúng không?”

Bạc Hà nhịn không được nở nụ cười: “Kỷ Lan, anh thật sự trẻ trung anh tuấn được chưa?”

Kỷ Lan không xấu hổ lập tức gật đầu, từ trong chăn tự nhiên vươn ra một bàn tay cầm lấy tay Bạc Hà.

“Chúng mình kết hôn đi!”

Bạc hà hoảng sợ, liền nhanh chóng rút tay ra.

“Không phải bị sốt nên nói mê đấy chứ?”

“Không phải nói mê, là thật đó. Kỳ thật, hai đứa mình quen nhau đã lâu rồi mà. Em nói xem có đúng không?”

“Nhưng lúc đại học cũng không thể tính là quen biết.”

“Lần này chúng mình quen nhau cũng đã được gần nửa năm, chúng mình cũng thường xuyên ở cùng một chỗ không phải sao?”

“Đó cũng chỉ tính là bạn bè bình thường.”

“Nhưng anh không xem em là bạn bè bình thường.”

“Kết hôn sớm quá. Em còn chưa trả hết nợ.”

Kỷ Lan tủm tỉm cười nói: “Đó xem như anh đưa tiền sính lễ cho nhà em không được sao? Em xem, cho dù em trả lại cho anh, tiền của anh không phải cũng là tiền của em sao, cái này không phải đem tiền túi nọ bỏ vào túi kia sao?”

Bạc Hà lắc đầu: “Em cảm thấy làm vậy không ổn.”

Kỷ Lan lại cười nói: “Chúng mình kết hôn trước, tiền này sau này em trả cũng không sao mà, một tháng lấy em một trăm năm mươi tệ được chưa?”

Bạc Hà cảm thấy Kỷ Lan lại đang nói đùa giống trẻ con, liền cười nói: “Anh nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều.”

Kỷ Lan thốt lên: “Bây giờ, anh cả ngày đều nhớ đến em.”

Bạc Hà không nghĩ anh lại nói những câu buồn nôn như vậy, mặt lập tức đỏ bừng.

Kỷ Lan thấy người đẹp ngay trước mắt trong lòng xuân ý nhộn nhạo, ngồi xuống liền ôm lấy Bạc Hà. Thân người nóng rực lại không có mặc quần áo làm Bạc Hà được một phen tâm can hoảng loạn, trong lúc nhất thời cũng quên mất không đẩy anh ra, nhưng cũng không biết phải để tay vào đâu.

Đúng lúc này Bác Vu đứng ở cửa nói: “Kỷ Lan, Đỗ tiểu thư đến chơi, cậu xuống dưới nhà hay bảo cô ấy lên đây?”

Kỷ Lan ngẩn ra: “Đỗ tiểu thư nào?”

Bác Vu bây giờ mới thấy hai người đang ôm nhau thành một khối mới nhanh chóng chạy ra ngoài cửa nói: “Chính là cô Đỗ Hiểu Kha.”

Bình luận

Truyện đang đọc