TRỞ VỀ - PHÙ HOA



"Mong ngươi hãy nhớ kỹ ngày hôm nay"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Trên một ngọn núi nằm cách Doanh Châu tiên sơn ngàn dặm có một đạo quan xưa cũ.

Đạo quan không lớn, cũng không biết được xây nên từ ngày tháng năm nào mà hiện tại đã cũ nát chẳng còn gì.

Cửa mở toang, một cánh không biết đang ở phương nào, trên cửa treo một tấm bảng giăng đầy mạng nhện.

Phía trong đạo quan, cỏ dại mọc um tùm, nhìn thế nào cũng không giống nơi có người sống.
Liên Hề Vi nằm trong vòng tay của cha, đảo mắt hiếu kỳ.

Bạn bè của cha rất ít, có thể làm bạn với cha chắc chắn không đơn giản, không biết là nhân vật như thế nào.
Liên Úc thượng tiên đi vào đạo quan nhìn quanh quẩn.

Thanh kiếm trong tay bỗng hóa thành kiếm khí, trong nháy mắt, như có một trận cuồng phong thổi tới cuốn bay mạng nhện cỏ dại trong viện sang một bên, chất thành một đống ở đó, cuối cùng bị một chưởng của ông ấy đẩy bay ra xa.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đạo quán trông sạch sẽ hơn rất nhiều, không còn hoang vu tiêu điều nữa.

Song, cũng trở nên tàn tạ hơn.

Cánh cửa sổ mới nãy còn nguyên vẹn đã bị cuồng phong phá rách mấy cái lỗ.
Liên Úc thượng tiên bước đến cánh cửa đầu tiên, mở cửa rồi đứng ở đó nhìn vào trong, tiếp theo chuyển hướng sang cánh cửa thứ hai.


Cứ liên tiếp như vậy, xem hết một lượt tất cả các phòng nhưng chẳng thấy một ai.
Liên Hề Vi không kiềm được nói: "Cha, có khi nào bạn cha không còn sống ở đây nữa không?"
"Không đâu." Liên Úc thượng tiên nói đoạn, đi vòng từ cửa ngách ra phía sau đạo quan.

Phía bên này là sườn núi trồng đầy những bông hoa nhỏ màu trắng, toát lên hơi thở sạch sẽ thơm mát dưới ánh nắng mặt trời.
Liên Úc thượng tiên tìm kiếm gì đó trong vườn hoa, cuối cùng ông ấy khom xuống, cắm ngón tay xuống bùn đất.

Liên Hề Vi thấy cha cau mày, sau đó dùng lực ở cánh tay, hất tung đống bùn đất lên.

Tiếp theo, ông ấy lại lôi một cánh tay gầy gò từ dưới đất ra.
Cánh tay đó cực kỳ gầy nhưng không giống bộ xương khô, bởi vì bàn tay rất trắng, là kiểu trắng tinh động lòng người.

Bàn tay này tuy gầy gò nhưng rất đẹp, vừa mĩ lệ vừa yếu ớt, dường như chỉ bẻ nhẹ một cái là đủ làm nó gãy làm đôi.

Liên Úc thượng tiên lại chẳng hề có cảm giác đó, ông ấy lôi thẳng người nằm dưới bùn lên.
Một nam tử cao gầy cả người trắng như tuyết, đến tóc cũng trắng tươi, cứ thế bị Liên Úc thượng tiên lôi lên như nhổ củ cải trắng.

Không biết có phải do y ở trong đó quá lâu hay không mà y phục đã rách bươm, kéo nhẹ cũng nát.

Liên Úc thượng tiên kéo giật một hồi, thấy cơ thể y sắp lộ ra, ông ấy buông tay thả người đó xuống đất.

Phải che mắt con gái lại trước đã.
Liên Hề Vi: "..."
Liên Úc che mắt thỏ của con gái, nói với nam tử tóc trắng đang ngáy ngủ: "Lạc Thư Bạch, đứng lên, mặc quần áo đàng hoàng vào."
Nam tử nằm dưới bùn đất nhưng sạch sẽ đến bất ngờ đó thở dài, bò dậy, giọng điệu quen thuộc nói: "Bộ trên người ta đây là cái cuối cùng rồi, không còn bộ nào khác nữa."
Liên Úc thượng tiên lấy một túi đồ ra ném cho y.

Lạc Thư Bạch rành rọt lấy một bộ y phục ra khoác lên, rồi mò tìm đồ ăn, vừa nhai vừa nói: "Tên chết dẫm nhà ngươi lâu vậy mới tới thăm ta, đến trễ xíu nữa là ta chết trong đây luôn rồi, cũng đỡ mắc công ngươi đào ta ra lần nữa."
Liên Úc thượng tiên nói: "Lần này ta dẫn con gái ta đến gặp ngươi."
Lạc Thư Bạch khựng lại, ánh mắt chuyển từ Liên Úc thượng tiên sang Chấp Đình đang đứng phía sau, "Ừm… cháu gái dung mạo bất phàm thật đấy nhưng cũng quá tuấn lãng rồi nhỉ? Không giống con gái lắm, giống con trai hơn."
"Con gái ta ở đây." Liên Úc thượng tiên nâng con thỏ trắng trong tay lên.
Lạc Thư Bạch sửng sốt, lùi lại mấy bước, "Ta cứ lấy làm lạ sao Linh Sinh đẹp đến nhường ấy, hóa ra muội ấy là thỏ yêu á! Con gái ngươi biến về nguyên hình giống mẹ nó à?!"
Thấy Liên Úc thượng tiên làm mặt lạnh, chân phải định bước lên, Lạc Thư Bạch nghiêm chỉnh nói: "Nè, đừng có động tay động chân, ta giỡn chơi thôi mà."
"Cơ mà tình trạng của con gái ngươi…"
Liên Hề Vi nhanh nhảu lên tiếng: "Kính chào Lạc tiền bối, vãn bối là Liên Hề Vi, dạo trước bất cẩn trúng thuật pháp nho nhỏ, tạm thời chỉ có thể duy trì hình dạng này.

Điểm này đành thất lễ, xin ngài rộng lòng bỏ qua."
Lạc Thư Bạch cười lương thiện, "Cháu gái đừng khách sáo, ta suýt tí là thành người cha thứ hai của ngươi rồi.

Dù đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhưng ngươi đừng e dè, cứ coi ta như cha ruột ngươi là được rồi."
Liếc thấy biểu cảm của Liên Úc, Lạc Thư Bạch cảm thán một tiếng, "Tên quỷ chết bầm nhà ngươi đừng có nhỏ nhen vậy được không, hỡ chút là hù dọa người ta.

Chúng ta lâu rồi không gặp nhau, ngươi đối xử với ta như thế đấy hả!"
Liên Hề Vi: "...." Cảm thấy người bạn này của cha là lạ chỗ nào í.
Lạc Thư Bạch: "À phải rồi, con gái ngươi ở đây thế chàng thanh niên sau lưng ngươi là ai? Con rể ngươi à?"
Liên Úc: "Đó là Chấp Đình, đại đồ đệ của con gái ta."
Lạc Thư Bạch đánh giá Chấp Đình một lượt rồi bật cười, "Với tư chất và ngộ tính thế này, cháu gái nhặt được bảo bối rồi đấy."

Khen đồ đệ mình đây mà, người sư phụ luôn yêu thương đồ đệ cảm thấy rất vui vẻ.

Liên Hề Vi lập tức cảm thấy vị Lạc tiền bối này trông hợp nhãn hơn nhiều.
"Hiếm dịp ngươi đến thăm ta, để các ngươi đứng ở đây cũng không hay cho lắm." Lạc Thư Bạch dứt lời, Liên Hề Vi cứ tưởng y sẽ mời các nàng vào đạo quan, ai dè câu tiếp theo của y là: "Nào, mọi người ngồi xuống đây nói chuyện đi."
Nói xong, y ngồi xuống, đè bẹp đám hoa trắng bên dưới.

Liên Úc thượng tiên có vẻ cũng đã quen với tính cách của y nên chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống.
Liên Hề Vi nằm nghe vị Lạc tiền bối này huyên thuyên đủ chuyện vô biên giới với cha mình.

Nhưng hầu hết thời gian chỉ là Lạc tiền bối nói, thỉnh thoảng cha sẽ bị y chọc cho tức điên lên.

Những lúc như vậy Lạc tiền bối sẽ ôm bụng cười sặc sụa, trông có vẻ rất vui.
Liên Hề Vi rất hiếm khi nhìn thấy cha có nhiều cảm xúc như thế, nàng thầm nhận ra vị Lạc tiền bối này thật sự là người bạn mà cha rất xem trọng.
"Hề Vi, con và Chấp Đình đi dạo xung quanh đi, cha có chuyện muốn nói với Lạc Thư Bạch."
Chấp Đình ở bên cạnh bước lên ôm lấy Liên Hề Vi.

Hai sư đồ men theo con đường nhỏ trồng đầy hoa đi xuống, định đi tìm đầu nguồn của con suối.

Bấy giờ chỉ còn Liên Úc thượng tiên và Lạc Thư Bạch.

Lạc Thư Bạch nói: "Nói đi, ngươi đột nhiên dẫn con gái đến gặp ta là vì chuyện gì?"
Liên Úc thượng tiên đáp: "Ta sắp bế quan, có thể sẽ phải mất mười mấy năm mới xong.

Trong khoảng thời gian đó, ta hy vọng ngươi có thể thay ta chăm sóc Hề Vi, ra tay giúp đỡ nó những lúc nó gặp khó khăn cần trợ giúp.

Thế gian không hề thái bình, chỉ riêng nội bộ Doanh Châu tiên sơn đã có không ít vấn đề, ta lo mình bế quan quá lâu sẽ có người rục rịch rắp tâm gây chuyện."
"Wow, một lần mà nói nhiều thế, ngươi có phải là Liên Úc kiếm tiên ta quen biết không vậy?" Lạc Thư Bạch cười nhạo, cúi đầu móc một bình rượu trong túi đồ ra, "Xem ra thật sự đến có chuẩn bị, còn mang rượu ta thích nhất tới nữa.

Coi bộ ta không đồng ý yêu cầu này của ngươi là không được rồi."
"Bạn tốt, đa tạ ngươi."
"Đừng vội cảm tạ." Lạc Thư Bạch nghịch bình rượu, "Ngươi nói ta biết, có phải kiếm tâm của ngươi sắp vỡ rồi không?"
Đối diện với ánh mắt của bạn thân, Liên Úc thượng tiên nói thẳng: "Phải, kiếm tâm của ta đã vỡ một nửa rồi."
Lạc Thư Bạch siết chặt tay, cười khổ nói: "Đáng lẽ năm đó ta nên ngăn cản ngươi."
Liên Úc thượng tiên lắc đầu, "Ta không hối hận, nếu năm đó ngươi ngăn ta đánh với Vi Lam thượng tiên một trận, vậy thì bây giờ Hề Vi đã chẳng còn tồn tại nữa rồi.

Vì Hề Vi, ta cam tâm hủy hoại kiếm tâm, gánh vô số mạng người, chỉ cần con bé được sống yên ổn."
"Lạc Thư Bạch, ai ai cũng cho rằng ta là đệ nhất kiếm tiên đương thời, nhưng ta không cứu được người thân của mình, không cứu được thê tử, nếu đến cả đứa con gái duy nhất Linh Sinh sinh cho ta cũng không cứu được, vậy kiếm của ta còn có tác dụng gì.

Thanh kiếm không thể bảo vệ được người mình yêu thương thì chi bằng cứ để cho nó vỡ đi."
Nét mặt Lạc Thư Bạch phức tạp nhìn nam nhân ngồi trước mặt mình.

Lần đầu họ gặp nhau, y đã bị con người này hấp dẫn, sau này quen biết rồi kết bạn, cùng vân du khắp nơi.

Kiếm của Liên Úc là "nhân(*)" kiếm, kiếm của ông ấy dùng để chém những thứ gọi là "ác".

Kiếm tâm của ông ấy cũng kiên quyết như con người ông ấy.

(*) Nhân ở đây là nhân từ, nhân đạo.
Nhưng đến một ngày, nhân kiếm của ông ấy không còn nữa, thanh kiếm diệt trừ cái ác đó vì tình cảm riêng tư mà trở thành cái ác, kiếm tâm của ông ấy cũng đổ vỡ.

Những điều này ban đầu ông ấy đều hiểu nhưng cuối cùng ông ấy vẫn làm.
"Có lẽ ta có thể nghĩ cách giúp ngươi, có lẽ kiếm tâm của ngươi…" Lạc Thư Bạch do dự nói.
Liên Úc thượng tiên đưa tay ngăn y lại, "Bạn tốt, ta làm điều ác nên gieo nhân ác, hậu quả cứ để ta tự mình gánh vác, không ai có thể gánh chịu thay ta cả.

Ta hiểu cách của ngươi, nhưng ta sẽ không để ngươi vì ta mà hy sinh biết bao năm tu vi của mình."
"Vậy, ngươi muốn ta trơ mắt nhìn ngươi chết sao?" Lạc Thư Bạch nói.
Liên Úc thượng tiên: "Không, nếu ta chết sẽ không có chuyện để ngươi nhìn thấy đâu.

Huống chi, ngươi chui dưới đất cũng có thấy được đâu."
Lạc Thư Bạch: "Tính hài hước của ngươi đến không hợp thời điểm gì cả."
Liên Úc thượng tiên: "Xem ra ta không nên miễn cưỡng bản thân phối hợp với ngươi, ta cũng không thích hợp an ủi người khác, thôi uống rượu đi."
"Nào, uống rượu!" Lạc Thư Bạch uống một hơi cạn sạch bình rượu, bất chợt nằm bò ra đất khóc rống, "Aa! Liên Úc ngươi là tên nam nhân lòng lang dạ sói!" Vừa đúng lúc Liên Hề Vi được đồ đệ ôm về nghe thấy câu này.

Ánh mắt nàng nhìn cha bỗng trở nên vi diệu.
Lạc Thư Bạch vẫn đang gào thét: "Tình nghĩa bao năm của chúng ta bị ngươi quên sạch sành sanh rồi! Tên nam nhân tuyệt tình nhà ngươi!"
Liên Úc thượng tiên: "..." Nhằm không để hình tượng của mình bị hủy hoại trước mặt con gái, tôn nghiêm của người làm cha thúc giục ông ấy phải ấn người bạn nói năng hàm hồ này xuống bùn.
Liên Úc thượng tiên bình thản thu tay lại, ôm con gái ra chỗ khác nói chuyện về hiểu lầm vừa rồi.

Bỏ lại Chấp Đình đứng yên nhìn theo bọn họ.
Bỗng nhiên, hắn nghe có tiếng cười vang lên bên cạnh, chính là Lạc Thư Bạch cứ ngỡ đã say ngất bên kia.

Y đang ngồi khoanh chân, ngẩng đầu hỏi Chấp Đình, "Ngươi là di dân của Bồng Lai nhỉ, có muốn báo thù không?"
Mặc dù nhìn từ dưới thấp nhưng khí thế của y vẫn rất đáng sợ.

Chấp Đình không hề e sợ, nhìn thẳng vào mắt y sau đó lắc lắc đầu đáp: "Không muốn."
"Ngươi không muốn nhưng…" Nhưng thế sự vô thường, cho dù cật lực tránh né cũng có lúc khó lòng khống chế những chuyện sẽ xảy ra.
Lạc Thư Bạch đứng lên, điểm ngón tay lên giữa trán Chấp Đình.

Hắn chỉ cảm thấy có một luồng thanh khí chui vào đầu mình, xoa dịu những âm thanh hỗn tạp trong đầu.

Đồng thời, những ký ức đáng sợ bẩm sinh cần hắn cố gắng áp chế cũng tạm thời lắng đọng.
"Điều ta có thể giúp ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi, hy vọng ngươi có thể giữ được chút tỉnh táo, đừng phụ tấm lòng ngày hôm nay."
Chấp Đình tạ ơn y, "Đa tạ tiền bối, Chấp Đình sẽ ghi nhớ."
Tấm lòng của hắn chẳng qua chỉ là đừng làm hại đến sư phụ mà thôi.
- Hết chương 88 -.


Bình luận

Truyện đang đọc