TRỞ VỀ THẬP NIÊN 70 DÙNG HUYỀN HỌC LÀM GIÀU

"Ta là cha ngươi! Là lão tử của ngươi! Ta nói chuyện thì ngươi liền phải nghe." 

Phó Lão Xuyên nghe xong, không có chút xúc động nào, hắn còn đang suy nghĩ, quyền hạn làm cha của mình bị khiêu chiến, hôm nay hắn muốn đem mấy cái tiểu tử này đều áp chế xuống, bằng không đời này rốt cuộc không áp nổi nữa.

Trong lòng có một cỗ tức giận, khiến lá gan Phó Lão Xuyên lại lớn hơn vài phần, nhớ tới lời Ngưu Thúy Hoa nói tối hôm qua, Phó Lão Xuyên không khỏi thẳng lại sống lưng. Thúy Hoa nói đúng, ta là lão tử, bọn họ đều phải nghe lời của ta, bằng không ta liền đi tố cáo chính phủ, tố cáo bọn họ bất hiếu. Lão Đại khả năng không sợ, lão nhị đang có tiền đồ lớn, còn có thể không sợ sao? Lão tam nếu là không phục, ta sẽ đi xưởng gia cụ của hắn làm ầm lên, lúc đó để xem hắn làm mai kiểu gì?.

Tâm lý Phó Lão Xuyên trong phút chốc đã thành công chuyển hoán thành một kiểu tính cáchcực kỳ vô lại. Ngưu Thúy Hoa đã từng nói, phải để ác niệm của hắn từ từ phóng đại, không bao giờ thỏa hiệp nữa, nếu như vậy thì hôm nay đồ cưới của lão bà tử lưu lại, bọn chúng cũng phải ngoan ngoãn giao ra đây.

"Nói! Ngươi muốn đánh cái chủ ý gì?". 

Phó Đại Dũng vừa mở miệng, liền đem tất cả ánh mắt đều hấp dẫn đến. Phó Lão Xuyên còn chưa có nói ra, đã bị Phó Đại Dũng đánh gãy, trực tiếp chất vấn hắn rốt cuộc muốn thế nào. Phó Lão Xuyên nhất thời nói không ra lời. Trong lòng của hắn cảm thấy người khác chắc cũng giống như hắn, âm u vặn vẹo. Đối với việc chất vấn lẫn nhau cùng hài tử, ngược lại chưa có quen.

"Ta... Ta...". 

Phó Lão Xuyên nói không ra lời, hắn còn chưa nghĩ ra nói như thế nào, nhất thời cũng có chút sốt ruột.

"Tiểu Hỏa! Đi vào phòng ta, bảo ngươi nương lấy hòm đựng di chúc của nãi nãi ra đây. Bình Phục, ngươi cùng Tiểu Mộc, đi tới nhà Lục thúc đem lão nhân gia mời đến, để Lục thúc công kêu luôn các vị trưởng bối của Phó gia. Tiểu Thủy, đem hai muội muội cùng đệ đệ ngươi mang vào nhà trong."

Phó Đại Dũng ra lệnh một tiếng, Phó Bình Phục đứng lên, lau khô nước mắt, đi theo Phó Sâm ra cửa. Phó Diễm lại là chân tay khẽ khàng đi vào phòng ngủ của Vương Thục Mai. Vừa bước vào, phát hiện Vương Thục Mai đã tỉnh, đang nằm trên giường mà nghe.

"Nương! Ngươi không thoải mái thì nằm nghỉ tiếp đi." 

Phó Diễm đi qua, đưa tay sờ thử trán Vương Thục Mai.

"Không có việc gì, tiểu thúc ngươi kêu khản cả giọng, ta có thể không tỉnh sao, lúc này hơi có chút đói bụng, gia gia của ngươi đến gây sự cũng phải tránh giờ ăn sáng ra chứ, cả ngày làm phiền người khác." 

Vương Thục Mai phiền chết người cha chồng này.

"Nương! Cha nói muốn lấy hòm di chúc của nãi nãi." 

Phó Diễm nhớ tới nhiệm vụ của mình, Vương Thục Mai nhất thời cũng không nhớ ra được đó là đồ vật gì, nhưng là cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như là đặt ở trong cái hộp nhỏ kia.

"Ngươi xem trong ngăn tủ của nãi nãi ngươi có phải có một cái cái hộp nhỏ hay không? Hình như là cái kia đấy."

Phó Diễm rất nhanh tìm được ngăn tủ của nãi nãi, sau đó mở ra, ở tầng thứ ba tìm được một cái  hộp nhỏ hình chữ nhật. Nàng cầm ước lượng trên tay, phân lượng rất nhẹ, không biết là cái gì. Phó Diễm đưa hai mắt nhìn lại, bên trong là một xấp giấy viết thư, bên trên đều có chữ viết. Hiện không có thời gian nhìn kỹ, thôi cứ đợi lát thì sẽ biết. 

Phó Lão Xuyên nghe được con mình lại đi gọi Lục thúc công, trong lòng luống cuống một chút, nhưng là rất nhanh trấn định, nhớ tới đòn sát thủ Ngưu Thúy Hoa nói cho hắn, kể cả Lục thúc công đến, cũng không sợ. Vẫn là chủ ý của Thúy Hoa tốt, đến lúc đó ta liền hỏi phí phụng dưỡng của mấy đứa này. Xem bọn hắn có đưa hay không. Nếu là không đưa, liền trả lại đồ lão bà tử lưu lại cho ta. 

Lục thúc công, cũng là người già hơn bảy mươi mấy tuổi rồi, trông cả người đều gầy yếu, sáng sớm vẫn đang ngồi ở nhà ăn điểm tâm, Phó Bình Phục vừa đi vào nhìn thấy hắn là bắt đầu khóc, đem sự tình vừa khóc vừa nói lại một lần.

"Lục thúc công! Cha ta cũng rất giỏi làm chạnh lòng người, ta thật vất vả mới tìm được tức phụ, nhạc phụ ta vẫn còn là hiệu trưởng trường học, nhân gia nói ta mua cái tiểu viện, cũng là việc nên làm, cha ta ngại bên đó tham tiền, liền bảo để cho Ngưu Thúy Hoa tìm người khác cho ta. Nàng ta thì có thể tìm người nào tốt? Tiểu Kim đi làm binh, hắn không vui mừng động viên hài tử đi xa xứ tìm tiền đồ, ngược lại còn chạy tới gây sự không cho hắn đi, còn nói Tiểu Kim  mà đi thì không phải là cháu hắn. Ngài nói như vậy thì trong lòng hài tử sẽ nghĩ sao?".

Lục thúc công rõ ràng là biết mấy hài tử kia như thế nào đi lại đây, vuốt đầu Phó Bình Phục an ủi vài tiếng. Nhi tử Lục thúc công tên là Phó Quang Tông, tuổi cũng không nhỏ, cũng là trưởng bối trong tộc. Phó Đại Dũng gặp hắn phải kêu một tiếng đại bá. Vừa nghe Phó Bình Phục khóc lóc kể lể, hắn nháy mắt liền đứng lên.

"Xuyên tử đây là làm gì? Trong tộc xuất hiện cái hảo hài tử như vậy dễ dàng sao? Có mấy nhà có thể đi tham gia quân ngũ chứ? Ta muốn đến hỏi một chút, đầu hắn có phải bị nước vào hay không?". 

Phó Quang Tông cũng tức giận không nhịn được, cũng không quản cha mình đằng sau, chạy ra ngoài đi trước.

"Ngươi là cái người gì a? Đã lớn tuổi như vậy còn không có điểm ổn trọng. Đi gọi mấy người lão nhị đi." 

Lục thúc công ngày bé gia cảnh khá tốt, Phó Bình Phục diễn xuất khổ cực một chút, lại tăng thêm tính tình nóng nảy, coi như nhi tử mình đã lớn tuổi như vậy, cũng là há mồm liền mắng. Phó Bình Phục cẩn thận tiến đến muốn nâng Lục thúc công, lại bị hắn ghét bỏ đẩy ra.

"Đừng có quản ta, ta còn chưa già đến mức không đi được a! Chính ngươi liền tự mình đi trước đi." 

Lục thúc công long hành hổ bộ, quả thực mạnh mẽ, cùng việc lão nhân mỗi ngày đánh Thái Cực quyền hẳn là có quan hệ. Chí ít nhìn ánh mắt, thân thể, tai không điếc, mắt không hoa, so với  Phó Lão Xuyên có khi còn muốn khoẻ mạnh hơn.

Lúc này khắp An Bình thôn tất cả đều lượn lờ khói bếp, đúng là thời gian làm điểm tâm sáng. Đi qua từng nhà một, Lục thúc công đi một mạch, nhân duyên thực quá tốt, vẫn luôn chào hỏi với mọi người.

"Lục thúc công! Mới sáng sớm thế này đã đi bộ chỗ nào thế?".

"Lục thúc! Sáng sớm đã ăn điểm tâm chưa?".

"Lục thúc công! Nhà ta mới vừa làm khô dầu, ngài đến ngồi ăn một chút!".

Lục thúc công nhìn mọi người, tất cả đều cười tủm tỉm mà ứng đối, nhưng là chưa từng dừng lại chút nào.

Thời điểm đi đến Phó gia, Phó Quang Tông đã kêu mấy người lão nhị, lão tam đến đông đủ, chính là đang hàn huyên, còn không có ngồi xuống. Nhìn thấy Lục thúc công đến nhà, mọi người sôi nổi nhường đường, Lục thúc công đi đến trước mặt Phó Lão Xuyên, liếc mắt nhìn hắn.

"Lục thúc! Ngài đã tới." 

Phó Lão Xuyên nhanh chóng vấn an.

"Ôi! Là ai? Đây không phải là Phó Xuyên tiểu tử sao? Đây là quan lớn ở đâu trở lại vậy?". 

Lục thúc công mí mắt đều không nâng lên.

"Lục thúc! Ngài nói chỗ nào đâu, ta như vậy ai cho làm quan." 

Phó Lão Xuyên biết lão gia tử là đang nói châm chọc mình.

"Ngươi còn biết ta? Ta lại còn tưởng rằng trong mắt ngươi không còn ai đâu. Chuyện tham gia quân ngũ lớn như vậy cũng dám ngăn đón không cho đi. Ngươi định tìm cho Tiểu Kim hảo tiền đồ gì? Ngươi nói cho ta nghe thử một chút. Nói tốt, Lục thúc đưa quà xin lỗi cho ngươi."

Lục thúc công tỏ vẻ không thể nhẫn nhịn, trong tộc xuất hiện một hài tử có tiền đồ, không nói ủng hộ duy trì thì thôi, còn dám cản trở.

"Không có. Ta đâu có nói như vậy đâu, sau đó chẳng phải không ngăn cản, để cho hắn đi sao. Việc này ai nói linh tinh với ngài, nhất định là cố ý nhắm vào ta mà." 

Phó Lão Xuyên dùng giọng điệu ủy khuất mà nói, liếc mắt một cái, nhìn chung quanh các con của hắn một lượt.

"Còn muốn qua mắt cả ta sao? Chính là có người nói cho ta biết, ngươi muốn xảo biện phải không? Ta hôm nay không thể cho qua được." 

Lục thúc công đem tẩu hút thuốc gõ gõ trên bàn, Phó Sâm là một hài tử có nhãn lực, vừa nhìn thấy liền nhanh chóng lấy diêm đến, châm lửa cho Lục thúc công hút thuốc.

"Đứa nhỏ Tiểu Mộc này, ta liền thích nhãn lực của hắn nhất. Thấy ta hắn lúc nào cũng chạy từ xa đến. Tiểu Kim cũng là cái hảo tiểu tử, đi đâu làm gì cũng đều qua nói chuyện với ta. Hài tử đều là mầm mống tốt. Ngươi nhìn lại ngươi xem, ngươi đã làm ra những cái chuyện gì?".

Bình luận

Truyện đang đọc