TRONG MẮT ANH CÓ NGÔI SAO

Chủ nhiệm lớp bình tĩnh nói: “Cô càng muốn nghe em nói.”

“Cô sẽ tin em sao?”

Lâm Tây thật sự sợ hãi.

Trần Lệ Lị ôn nhu mỉm cười: “Bởi vì em là Lâm Tây, cho nên lời em nói, cô sẽ tin.”

Lâm Tây đem lời nói vừa nói với Lưu Vũ Thần trần thuật lại một lần nữa.

Nghe xong, Trần Lệ Lị không nói gì thêm, ôn nhu sờ sờ đầu Lâm Tây.

“Tay còn đau không? Bây giờ còn chỗ nào không thoải mái? Có muốn đi bệnh viện kiểm tra lại?”

Cái mũi Lâm Tây chua xót, muốn khóc.

Người không có quan hệ huyết thống cư nhiên cho cô tín nhiệm nguyên vẹn.

Mà người có quan hệ huyết thống lại dùng lời ác độc nhất công kích cô.

“Cảm ơn cô, bây giờ em đã khá hơn nhiều. Vết thương trên tay cũng không ảnh hưởng đến thi cử.”

“Mấy ngày nay đừng nghĩ đến chuyện khác, chỉ còn ba ngày liền thi đại học, nhất định phải điều chỉnh tốt trạng thái. Được không?”

Lâm Tây gật gật đầu, mang theo giọng mũi ướt dầm dề nói: “Vâng.”

Trần Lệ Lị lại an ủi Lâm Tây một hồi, mới bảo cô trở về.

Mấy ngày nay, thân thể và tâm lý đều liên tiếp bị kích động, hơn nữa lớp mười hai vốn dĩ đã có nhiều áp lực, trước đó vẫn luôn học bài, đến bây giờ đầu óc cô cực kỳ rối loạn, trong lòng cũng loạn, cô cũng không biết mình có thể điều chỉnh tốt hay không.

Nhưng phải nỗ lực!

Bản thân nỗ lực mười mấy năm chỉ vì thi đại học. Thi đại học xong, đi một thành thị khác, rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt.

Thế thì tốt rồi.

Sẽ tốt thôi.

Cô sẽ tốt lên.

Đúng, phải nỗ lực.

Tan học, Lâm Tây cũng không muốn về nhà.

Nhưng không trở về nhà thì đi nơi nào.

Cô không có chỗ để đi.

Lâm Tây đứng ở trước cổng trường một hồi, không có ai tới đón cô.

Lâm Tây cười nhạt lắc đầu, Lâm Cường quả nhiên là đàn ông không có bản lĩnh, làm bất cứ chuyện gì đều không để bụng, nói mà không làm. Thật không hổ là Lâm Cường, chỉ có việc giáo huấn con gái cũng không làm được.

Lại quay đầu suy nghĩ, dù sao nhiều năm như vậy bọn họ cũng không quản mình.

Vậy giáo huấn cũng lười đi giáo huấn.

Thành tựu của mình là của bọn họ.

Sỉ nhục của mình là của chính mình.

A ha ha.

Bọn họ chỉ biết cái gọi là giáo huấn, nhưng lại không muốn bỏ ra một phần sức lực để giáo huấn.

Lúc trước Lâm Tây bực bội với cái gia đình này, bây giờ đã biến thành chán ghét.

Mà cũng chỉ có nơi đó, mới là chỗ cô có thể ở.

Về đến nhà, Lâm Cường và Tào Lệ Linh đều không nói gì cô. Một phương diện là còn đang nổi nóng, về phương diện khác cũng là sợ ảnh hưởng đến tâm trạng thi cử của Lâm Tây.

Lâm Tây đứng ở bên cửa sổ trước cửa nhà, nhìn bóng đèn phát sáng trước cửa nhà người khác, không có một bóng đèn thuộc về cô.

Cô cảm thấy mấy cái bóng đèn đó không ấm áp chút nào, đó đều là của người khác, không có cô, cô ghen ghét.

Cô lại nhớ tới Trần Kiều.

Anh một mình, anh đã sớm không có nhà.

Anh mỗi lúc ở nhà ngây người có thể hay không rất cô độc? Anh nhìn bóng đèn trước cửa nhà của mọi người, có thể hay không rất sợ hãi?

Lâm Tây lại nhớ tới buổi tối hôm đó, đèn đỏ dưới chân núi lấp lánh phát sáng, lại ấm áp vô cùng.

Lâm Tây sờ sợi dây đỏ trên cổ tay.

Đây là vật duy nhất ràng buộc giữa bọn họ.

Anh rõ ràng thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng lại là một người rất ôn nhu.

Cô chưa từng gặp qua người nào ôn nhu hơn anh.

Đối với cô anh là người ôn nhu nhất trên thế giới này.

Cô chưa từng thích ai, thậm chí đối với thứ gọi là tình cảm gia đình cũng không quá hiểu biết, cô cũng không biết thích một người là như thế nào.

Cô cũng không biết bây giờ cảm giác không thể hiểu được của bản thân đối với Trần Kiều gọi là gì?

Cô chỉ biết, không gặp anh ba ngày, cô sẽ nhớ anh.

Ngày bốn tháng sáu, cách ngày thi đại học còn hai ngày.

Ngày năm tháng sáu, cách ngày thi đại học còn một ngày.

Hai ngày này, Lâm Tây không làm gì cũng không tiếp tục ôn tập. Điều chỉnh tâm thái mới là quan trọng nhất.

Mấy ngày nay đã xảy ra một đống chuyện, gia đình, lời nói linh tinh không căn cứ, Trần Kiều. Hơn nữa mấy ngày hôm trước Lâm Tây còn sinh bệnh.

Nói Lâm Tây không chịu ảnh hưởng là không thể nào. Thi đại học đã áp lực, bây giờ là dậu đổ bìm leo.

Mấy ngày nay Lâm Tây vẫn luôn tận lực điều chỉnh tâm trạng, không thèm nghĩ đến những việc này. Lâm Tây đi học nhiều năm như vậy luôn có phương pháp ứng phó của chính mình, bằng không cũng không thể trong kỳ thi kiểm tra nào cũng đứng đầu toàn khối.

Chờ đến trước ngày thi đại học, đã khôi phục được chín phần.

Dư lại một phần, là Trần Kiều.

Trong cuộc đời cô chưa từng xuất hiện một người như vậy, có thể chữa khỏi tinh thần trống rỗng của cô, cũng có thể trở thành niềm vui của cô.

Nhưng cô nhớ rõ mình có nói với Trần Kiều: Tôi thi đại học, có một phần của anh.

Cô cần thiết phải dốc hết toàn lực.

Một ngày cuối cùng là xem trường thi, Bắc Thành chỉ có một khu nhà trung học, Lâm Tây đơn giản xem xong trường thi, đi ra khỏi trường, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.

Bỗng nhiên từ xa nhìn thấy một bóng người đứng ở dưới tàng cây đối diện trường học.

Người kia cũng đang nhìn cô.

Là Trần Kiều.

Trần Kiều mặc một cái áo thun màu đỏ, quần cao bồi dài, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, lưng cõng ba lô. Thoạt nhìn rất có sức sống. Tuổi của anh vốn dĩ cũng là một học sinh. Nhưng anh luôn mang lại cho Lâm Tây một cảm giác thành thục và yên tâm không phù hợp tuổi tác thật.

Rất ít khi Lâm Tây ý thức được, Trần Kiều cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, là bạn cùng lứa tuổi với cô.

Trước nay Lâm Tây chưa thấy qua anh mặc màu sắc như vậy. Quần áo của anh không phải màu đen thì là màu trắng, rất đơn giản. Hôm nay anh mặc một thân áo thun màu đỏ, lại rất đẹp.

Lâm Tây đứng ở đầu đường bên này, Trần Kiều đứng ở đầu đường bên kia.

Từng chiếc xe chạy qua trước mặt hai người.

Xe tới, Trần Kiều không thấy. Xe đi rồi, Trần Kiều còn đứng đó.

Trần Kiều mỉm cười phất tay với Lâm Tây, xuyên qua đám đông và dòng xe cộ, Trần Kiều từng bước một đi đến trước mặt cô.

Lâm Tây cảm thấy trong nháy mắt thế giới giống như bị ấn nút tạm dừng, chỉ có cô đang đứng và Trần Kiều chậm rãi đi tới, tiến độ vĩnh viễn sẽ không tới điểm cuối, chuyện cũ cũng sẽ không có hồi kết.

Trần Kiều đứng trước mặt Lâm Tây.

Hai người đều là người kiệm lời, hơn nữa chuyện mấy ngày nay xảy ra hơi nhiều, ai cũng không biết nên mở miệng nói gì trước.

Lâm Tây ngẩng đầu nhìn Trần Kiều.

Anh rất cao, rất trắng. Trên mặt vẫn là tươi cười nhàn nhạt, phảng phất như người bị Tào Lệ Linh và Lâm Cường tìm đến, bị đuổi đi không phải là anh vậy. Anh giống như vĩnh viễn đều như vậy, thoạt nhìn cái gì cũng không sao cả, thoạt nhìn cái gì cũng không để ý, nhưng Lâm Tây có thể cảm giác được, những thứ anh giấu ở đáy lòng nhiều không thể miêu tả.

Hai người giống hai khúc gỗ đứng đối mặt nhau trước cổng trường học. Các học sinh vừa mới xem xong trường thi lục tục đi ra ngoài, phụ huynh chạy xe tới đón con cái.

Lâm Tây cảm giác được có nhiều người nhìn về phía này. Phần lớn học sinh lớp mười hai đều quen biết Lâm Tây, nếu không biết mặt cô, cũng tuyệt đối sẽ không không biết tên của cô.

Lâm Tây mặc kệ, cũng không muốn quan tâm.

Lâm Tây giang hai tay, hơi run rẩy, nhẹ nhàng mà ôm lấy Trần Kiều.

Trần Kiều ngây ngẩn cả người.

Anh đứng ngốc tại chỗ, không đẩy Lâm Tây ra, cũng không ôm lại Lâm Tây.

Một hồi lâu, Trần Kiều mới nhẹ nhàng nâng tay lên vuốt lưng Lâm Tây vài cái, hai người mới tách ra.

Lâm Tây hơi xấu hổ, cô cúi đầu hít hít cái mũi, cười hỏi: “Sao hôm nay mặc áo màu đỏ?”

“A.” Trần Kiều ngốc ngốc lên tiếng. Cúi đầu kéo quần áo của mình, ngượng ngùng nói: “Hôm nay mới vừa mua, em sắp thi đại học nên mặc màu đỏ cho may mắn.” Theo sau lại khẽ nhìn Lâm Tây: “Vậy nên mặc màu đỏ.”

Lâm Tây phụt một tiếng cười ha ha.

Sau đó lại rầu rĩ nói: “Thực xin lỗi.”

Trần Kiều cười cười: “Không liên quan tới em.”

“Ngày mai thi rồi, khẩn trương không?” Trần Kiều hỏi.

“Nhìn thấy anh không có việc gì, tinh thần bây giờ của tôi siêu nhẹ nhàng!”

Trần Kiều: “Một lát chuẩn bị làm gì?”

“Vốn dĩ chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, một ngày cuối cùng cũng không có gì ôn tập.” Lâm Tây tự tin nói.

“Tôi đây đưa em đi Tiểu Nam Sơn dạo một vòng, sẽ không ảnh hưởng chứ?”

“Sẽ không ảnh hưởng, bây giờ đi thôi.” Lâm Tây nghiêng đầu thấy xe đẩy bán hàng rong, quay đầu nói: “A, chúng ta đi mua kẹo hồ lô ăn đi.”

Trần Kiều và Lâm Tây cầm kẹo hồ lô vừa ăn vừa đi lên Tiểu Nam Sơn.

Lâm Tây nói: “Hại anh dọn đi thật xin lỗi. Rõ ràng là anh giúp tôi.”

“Không sao. Ba mẹ em cũng là vì muốn tốt cho em. Hơn nữa,” Trần Kiều nói: “Là tôi chủ động đưa ra yêu cầu muốn dọn đi.”

“Vì sao?” Lâm Tây giật mình, hỏi: “Vì sao muốn dọn đi, anh muốn… Đi rồi sao?”

Trần Kiều không có trả lời.

Hồi lâu, Trần Kiều mới lên tiếng, “Trên Tiểu Nam Sơn có một tòa chùa miếu, em đi qua chưa?”

“Khi nào đi?” Lâm Tây không đáp hỏi lại.

Trần Kiều lặng im.

“Không đi.”

Lâm Tây dừng lại, nhìn anh.

“Tôi không có chỗ để đi, cho nên không đi.”

Trần Kiều thần sắc đạm nhiên, anh giống như vĩnh viễn chỉ có một bộ dáng nhàn nhạt kia. Không có cảm xúc gì, không có cảm thụ gì, giống như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến anh.

Lâm Tây không biết dùng từ gì để hình dung tâm trạng bây giờ của mình.

Cao hứng? Khổ sở? Đau lòng?

Nhưng tóm lại, anh sẽ không đi, tốt rồi.

Trần Kiều nhàn nhạt nói: “Trên núi có một tòa chùa miếu, em đi qua chưa?”

“Đã đi qua, khi còn nhỏ thường xuyên tới bái lạy.”

“Hôm nay chúng ta đi bái lạy đi.” Trần Kiều quay đầu nói: “Chúc em thi đại học thuận lợi.”

Lâm Tây mỉm cười, gánh nặng trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống: “Được! Nhưng, anh tin thần linh sao?”

“Không tin, nhưng mà...” Trần Kiều chậm rãi đi tới, chậm rãi nói: “Hy vọng em thi tốt.”

Chạng vạng không ít người lên Tiểu Nam Sơn di dạo, chân trời đã nhiễm một tầng màu cam đậm, ngày hè tháng sáu gió đêm hỗn loạn mang theo hơi nóng thổi tới, con đường hai bên rừng cây sum xuê, chim chóc líu ríu.

Khi ở trường học nhìn thấy Trần Kiều, băn khoăn mấy ngày nay của Lâm Tây đã không còn.

Một khắc kia, cô xác định, cô thích Trần Kiều.

Nhưng thái độ của Trần Kiều làm cô không xác định được, cũng không muốn xác định, hết thảy chờ thi đại học xong rồi tính.

Hai người đi đến đỉnh núi ngồi một hồi, buổi tối trời rất đẹp, lúc chạng vạng, đúng là lúc những người trẻ tuổi đến đi dạo, trên quảng trường, công viên, chiêng trống ồn ào náo động, cực kỳ náo nhiệt.

“Anh xem, cảnh tượng thật giống ngày hôm đó chúng ta mới vừa làm quen.” Lâm Tây ngồi trên ghế đá, cười ngẩng đầu nhìn trời.

“Ừ.” Trần Kiều gật đầu, ngón tay chỉ về một phương hướng: “Lúc ấy em nằm ở nơi đó đếm ngôi sao, khá buồn cười.”

Lâm Tây gãi gãi đầu: “Không phải chỉ là thả lỏng đại não, thả lỏng đôi mắt thôi sao.”

Trần Kiều cong khóe miệng mỉm cười, không đáp lời.

“Tặng em một món quà.” Trần Kiều lấy trong ba lô một thứ.

Lâm Tây thăm dò: “Cái gì thế?”

Là một bức tranh.

Là ngày đó hai người cùng đi chơi, lúc xuống núi nhìn thấy cảnh tượng —— đèn đỏ điểm điểm, thắp sáng đường về.

Trên bức tranh, một nam sinh và một nữ sinh đứng ở trên núi, nhìn nơi xa sáng lên một đường đèn đỏ. Sắc trời xám xịt, trên bầu trời ngôi sao thưa thớt lấp lánh. Bên cạnh, còn vẽ mấy trái dưa hấu lớn, bắp, còn có con chó vàng to xác ngày đó đuổi theo hai người.

Lâm Tây nhận bức tranh, cười sáng lạn, đôi mắt cong thành trăng non, nói: “Cảm ơn, đẹp lắm.”

“Chúc em thi cử thuận lợi, ngày sau đường xá bằng phẳng, một đường có đèn chiếu sáng.”

“Anh cũng vậy.” Lâm Tây nói: “Tương lai anh nhất định sẽ tốt hơn em rất nhiều!”

“Tại sao?” Trần Kiều hỏi.

Lâm Tây: “Bây giờ anh đã rất tốt, biết vẽ tranh, có thể kiếm tiền, có thể tự sống một mình. Bây giờ tôi vẫn là một học sinh, cái gì cũng không có, cái gì cũng không biết.”

“Em còn có bó lớn tương lai.” Trần Kiều nhàn nhạt nói.

“Anh cũng có mà.” Lâm Tây nhìn anh: “Anh cũng không phải chỉ mười tám tuổi thôi sao, làm gì luôn có một bộ dáng của cụ già mấy chục tuổi vậy. Chỉ có ngày đó chúng ta cùng đi chơi, em mới cảm thấy anh là mười tám tuổi, mới giống một đứa trẻ.”

Trần Kiều cười: “Đã bao lớn rồi, còn giống đứa trẻ gì nữa.”

Lâm Tây chơi xấu: “Em mặc kệ, anh của ngày đó, tựa như một đứa trẻ.”

Trần Kiều mỉm cười không nói gì.

“Khẩn trương không?” Trần Kiều hỏi.

“Không. Trước khi nhìn thấy anh có một chút khẩn trương, sau khi nhìn thấy anh hoàn toàn không còn khẩn trương.”

“Có tin tưởng không?”

“Đương nhiên. Em là ai chứ.” Lâm Tây không chút khiêm tốn.

Trần Kiều cười nhạt: “Vậy là tốt rồi.”

“Muốn đến trường đại học nào?” Trần Kiều hỏi.

Lâm Tây nhún vai: “Không biết, dựa vào thành tích nói chuyện.”

Trần Kiều nhìn Lâm Tây nói: “Nhưng anh tin tưởng em.”

Lâm Tây cũng nhìn Trần Kiều cười nói: “Em không biết, cũng không nghĩ tới. Nhưng....”

Lâm Tây dừng một chút, ngẩng đầu nhìn lên không trung nói: “Rời đi thành thị này thì tốt, đi chỗ nào cũng được.”

Lâm Tây: “Càng xa càng tốt.”

Trần Kiều:“Nói như vậy, cuộc đời của em lại một lần nữa bắt đầu rồi.”

Lâm Tây quay đầu, hỏi Trần Kiều: “Sẽ tốt chứ, đều sẽ tốt chứ?”

Trần Kiều nhìn Lâm Tây, một lát sau, mới chậm rãi nói: “Đều sẽ tốt.”

Lại như khẳng định: “Sẽ rất tốt.”

“Đi thôi.” Trần Kiều đứng lên, “Đi bái lạy Bồ Tát.”

“Được.”

Hai người đi về phía ngôi miếu.

Đường đi lên ngôi miếu rất tối, yên tĩnh. Dọc theo đường đi ngoại trừ tiếng điểu và tiếng ve kêu thì không có âm thanh gì khác, ngẫu nhiên có gió thổi qua làm lá cây va chạm phát ra tiếng sàn sạt.

Trần Kiều mở miệng: “Nơi của anh, có một loại tập tục.”

Lâm Tây quay đầu nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

“Nếu vì một người cầu phúc, liền sẽ vì người đó làm một chiếc đèn lồng, mặt trên viết tên của người đó, treo đèn lồng lên, nhìn đèn lồng cầu nguyện, người đó sẽ mạnh khỏe thuận ý.”

“Anh đã làm cho em một cái. Tối hôm nay trở về lập tức treo lên, cầu nguyện cho em.”

“Ngày mai cố lên.”

Lâm Tây cười, đôi mắt cong cong, lại chứa đầy sao điểm điểm:

“Anh sao lại giống một ông già cũ kỹ vậy, vừa phong kiến vừa mê tín.”

Lâm Tây đôi tay chấp ở phía sau, nghênh ngang vượt chân đi tới: “Nhưng em rất thích.”

“Cảm ơn.” Lâm Tây nhảy lên một bước nhỏ.

“Đặc biệt đặc biệt cảm ơn.”

“Em đặc biệt đặc biệt thích.”

Bình luận

Truyện đang đọc