TRỌNG SINH CHI ĐÔ THỊ TU TIÊN



Editor: Hoa Hạ
Ngồi trên mép thuyền đi vào bờ, đón gió đêm, Trần Phàm thở dài ra một hơi.
"Sau này loại chiêu thức có hoa không quả như vừa nãy vẫn nên ít dùng một chút, một đao chém xuống chân nguyên đã bị tiêu hao phần ba."
Đao gió kia, một chiêu lăng không đao nội kình ngoại phóng nhìn dĩ nhiên rất soái, nhưng tiêu hao cũng lớn vô cùng.

Trần Phàm đã thăng cấp Trúc cơ trung kỳ mới có thể thi triển được, nhưng dù là thế, hắn toàn lực cũng chỉ có phóng ra ba đao mà thôi.
"Nếu không phải vì muốn làm kinh sợ Chu Thiên Hào, để ngày sau ông ta làm việc cho mình, cũng lười dùng loại chiêu thức lãng phí chân nguyên này.

Một đạo pháp thuật là có thể đem tên Lâm Báo giết ngay tức khắc".

Trần Phàm lắc lắc đầu.
"Sau này vào Thông huyền kỳ, khi đó tu thành kiếm điển, tiện tay có thể phát ra mười trượng kiếm quang, uy lực so với loại chỉ chém cái bàn bằng ngoại phóng chân nguyên này mạnh hơn không biết bao nhiêu lần".
Hắn đang suy nghĩ như thế, thuyền đã cặp bến.
Về đến nhà thì đã là sáng sớm hôm sau, Chu Thiên Hào liền tự mình tới, đưa một tấm thẻ ngân hàng, bên trong có hai ngàn vạn, là thù lao lần này của Trần Phàm.
Trần Phàm sau khi nhận cũng không để ý, tuy rằng hai ngàn vạn này hơn tài sản hiện tại không biết bao nhiêu lần, nhưng ở trong mắt người tu tiên như hắn, tiền tài chỉ là một chuỗi con số mà thôi.
Buổi trưa, Thường Văn lần thứ hai tìm tới Trần Phàm, nói đội bóng rổ có thi đấu, bảo bọn họ đi khuân đồ.
Lần này Trần Phàm không chút khách khí từ chối.
"Cậu nói cái gì? Cậu không đi?" Thường Văn cho rằng nghe nhầm.
"Đúng thế! Đội bóng rổ thi đấu, để Hội thể dục lo, liên quan gì đến lớp mình" Trần Phàm nhàn nhạt đáp.
Lần trước đi hỗ trợ, nghĩ dù sao cũng là đồng học.

Kết quả sau khi hỗ trợ, Thường Văn trái lại còn châm biếm, làm cho hảo cảm của Trần Phàm đối với nàng giảm rất nhiều.
Đương nhiên, Thường Văn không hề hay biết, cô nàng cho rằng Trần Phàm đã đi xa, không nghĩ tới Trần Phàm là tu tiên nhân, thính lực đã vượt xa người thường.
"Cậu thật sự không đi?" Thường Văn sắc mặt thay đổi, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn Trần Phàm.
"Không đi!" Trần Phàm như chém đinh chặt sắt phun ra hai chữ.
"Nói như vậy, theo ý cậu đội bóng rổ thi đấu không có quan hệ nặng nhẹ?" Thường Văn cười lạnh một tiếng, trong lòng giận dữ.

Cô nàng điều kiện gia đình ưu việt, lớn lên rất xinh đẹp, lại là lớp trưởng.

Từ nhỏ đã được đông đảo nam sinh nâng hứng, bình thường như công chúa cao cao tại thượng, chỉ có nam sinh ưu tú như Tư Nghênh Hạ mới làm nàng hơi cúi đầu, khi nào bị người cự tuyệt như vậy? Không những là nam sinh không đáng chú ý mà còn vừa chuyển trường tới nữa chứ.
Trần Phàm lần này lời cũng chả thèm thốt ra, trực tiếp cúi đầu đọc sách.
"Họ Trần kia, cậu dám không cho đội bóng rổ mặt mũi?" Một nam sinh vóc người cao to ngồi bàn phía trước đứng lên, đùng đùng đi tới, nhìn chằm chằm Trần Phàm hỏi.
Hắn là Cát Tinh Vũ, ủy viên thể dục của lớp, đồng thời cũng là đội viên dự bị của đội tuyển bóng rổ, rất được các thành viên trong đội xem trọng.
Tư Nghênh Hạ hiển nhiên cũng chú ý tới bên này, nhíu mày nhìn sang.
"Nếu thế thì làm sao?" Trần Phàm ngẩng đầu cười mà không cười nhìn hắn.
"Cậu..." Cát Tinh Vũ đỏ mặt, liền nâng tay muốn đánh người.
Tưởng Đàm Thu mau chóng đứng lên đến ôm chặt lấy hắn.
"Vũ ca, Vũ ca, cho tôi mặt mũi.

Cậu ấy là học sinh mới, không hiểu chuyện, cậu đừng chấp nhặt".
Nói xong, chỉ tiếc mài sắt không nên kim nhìn Trần Phàm nói: "Chỉ là chuyển đồ uống thôi, tôi cùng đi với cậu, được không"
"Nếu muốn cậu tự đi, dù sao tôi cũng không đi".

Trần Phàm lười nhác tựa lưng ra phía sau nói.
"Được, tiểu tử, cậu rất có khí phách".

Cát Tinh Vũ giận dữ cười.

Hắn hung tợn uy hiếp nói: "Lúc này không cho đội bóng rổ mặt mũi đến khi chân bị đánh gãy, hy vọng cậu cũng vẫn vênh váo như bây giờ".
"Luôn sẵn sàng tiếp đón".

Trần Phàm không hề áp lực.
Những người khác nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Phải biết, đội viên bóng rổ đều vô cùng cao to, năm ngoái lại lọt vào top 8 đội mạnh nhất cấp ba tòan tỉnh Giang Nam, cho nên đây là niềm vinh dự của trường.


Bởi thế bọn họ hoành hành Thường Thanh Đằng trung học, hầu như không có mấy người dám trêu.

Khi trước Dương Siêu mang theo thành viên đội tuyển đánh gãy chân nam sinh dám trêu vào hắn.

Trong đó có Cát Tinh Vũ.
"Không nghĩ học sinh mới chuyển tới này, như thế không phải rất có cá tính?"
"Có cá tính thì sao? Cậu ta như thế gọi là không tự lượng sức".
"Đúng vậy, cũng không nhìn bản thân có năng lực gì, cũng dám trêu đến Cát Tinh Vũ cùng Thường lớp trưởng".
Có mấy người trên sự đau khổ của người khác nở nụ cười bình luận.
Trần Phàm nửa tháng qua tuy biết điều, nhưng không có bất kỳ ý muốn hòa vào tư thái này của lớp.

Người độc lập ở ngoài cái này vòng tròn này, tự nhiên bị người khác bài xích.

Cho nên khi Trần Phàm cùng Cát Tinh Vũ nổi lên xung đột thì, không có một ai đứng ra vì hắn nói chuyện.

Ngay cả Tưởng Đàm Thu thấy Trần Phàm một bộ dáng vẻ chết cũng không hối cải, cũng đành lắc đầu ngồi xuống.
Tiết học buổi chiều rất nhanh gần kết thúc, cuối cùng còn một tiết Taekwondo không bắt buộc.

Tự nguyện ghi danh, còn tự trang bị đồng phục và đóng thêm học phí.
Trung học Thường Thanh Đằng được xem là nhịp cầu quốc tế, do đó chương trình bắt đầu từ sự khơi dậy hứng thú học sinh.

Vì thế thể dục đổi thành môn tự chọn như: bơi, chạy bộ, taekwondo...!Cả lớp trên căn bản đều ghi danh, nhưng Trần Phàm đối với cái này không có hứng thú, hắn dọn dẹp một chút chuẩn bị sớm đi quán bar làm thêm.
Ở quán bar tuy rất chán ghét tên Dương tổng, nhưng những người khác đối với hắn đều rất hữu hảo.
Lúc này, đột nhiên có một người ngăn cản Trần Phàm lại.

"Ô, đừng đi, huynh đệ, sao vậy? Tiết taekwondo định không tới sao?" Cát Tinh Vũ ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
"Tôi có tới hay không liên quan gì đến cậu?" Trần Phàm nhíu mày hỏi lại.
"Cậu không học, có phải không đóng nổi học phí? Nói sớm, tôi có thể giúp cậu trả mà".

Cát Tinh Vũ trên mặt mang theo vẻ châm chọc.
"Hả?" Trần Phàm trong mắt phát lạnh, đang định tiếp tục nói.
Lúc này lớp trưởng Thường Văn đi tới.
Cô nàng lạnh lùng nhìn Trần Phàm nói: "Cậu những ngày qua đều đi trể về sớm, không hoạt động tập thể.

Nếu cậu hôm nay lại vắng lớp Taekwondo, đừng trách tôi nói cho cô Tiết biết".
"Ồ?" Trần Phàm quét hai người một chút.
Không biết nghĩ đến điều gì, lông mày đột nhiên giản ra.
"Được rồi, tôi tới".
...
Taekwondo quán Thường Thanh Đằng trung học trông vô cùng hoa lệ, so với sân bóng rổ không chênh lệch nhiều.
Lần này tiết học Taekwondo không chỉ có 12A9, mà còn mấy lớp khác, ngay cả học đệ lớp 11 cũng tham dự.
Tưởng Đàm Thu ở bên cạnh giới thiệu: "Taekwondo trường mình rất nổi danh, quán chủ từng đoạt á quân Taekwondo toàn quốc, đai đen ngũ đẳng, thực lực vô cùng cường hãn, một đánh mười người không có là cái gì"
Hắn nói xong, liếc nhìn Trần Phàm, không khỏi thở dài.
"Cậu cẩn thận chút, Cát Tinh Vũ lôi kéo cậu tham gia khóa Taekwondo, tuyệt không có ý tốt.

Hắn mang đai xanh, lát nữa trong giờ học chắc sẽ làm khó dễ cậu.

Có điều cậu chỉ cần không để ý tới hắn là được"
Trần Phàm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu hảo ý.
Lúc này huấn luyện viên đã đến, Tưởng Đàm Thu vội vã đứng lên đi tới, cùng mọi người khom lưng chào.
Huấn luyện viên là đai đen nhị đẳng, ông ta trước tiên cho mọi khởi động làm nóng, sau đó tập đối kháng với nhau.
"Nghênh Hạ, em tới làm mẫu một chút" Huấn luyện viên gọi lên.
Tư Nghênh Hạ gật đầu, bước ra, đứng ở giữa sân.
Đai lưng của cậu ta màu đỏ.
Đai đỏ trong Taekwondo chỉ dước một bậc so với đai đen, đại diện cho nguy hiểm cùng tính chất công kích, không có mấy năm khổ luyện là không được.
Huấn luyện viên an bài trước một đai xanh cùng với Tư Nghênh Hạ đấu đối kháng.

Đai xanh chỉ cấp thấp so với đai đỏ cùng đai đen, nhưng cũng ít nhất phải một năm trở lên khổ luyện.

Kết quả cùng Tư Nghênh Hạ giao thủ không quá mười chiêu, liền bị hắn xoay người đá một cước bay đi.
"Quao! Tư lão đại quả nhiên lợi hại." Đi xanh bị đạp bay chính là Cát Tinh Vũ, bò lên nhấc tay xin tha.
"Mạnh quá, nhưng Nghênh Hạ từ nhỏ đã luyện Taekwondo mà" Dưới đài một cô gái xinh đẹp kiêu ngạo nói.
"Đúng đó, toàn bộ học sinh Taekwondo, chỉ Nghênh Hạ chúng ta mạnh nhất." Một cô bé khác không cam lòng yếu thế tiếp lời.
Học đệ học muội vây xem cũng dồn dập vỗ tay nhiệt liệt, không ít thiếu nữ nhìn Tư Nghênh Hạ đẹp trai, đều thành tâm hình trong mắt.

Hỏi thăm biết được cậu ta chính là nam thần học bá của lớp 12, lập tức kinh ngạc hét lên hào hứng.
Tư Nghênh Hạ không chút để ý, trái lại nhíu mày nói: "Cậu gần đây không lo tập luyện, nếu không đã có thể tiếp được hơn mười chiêu."
Cát Tinh Vũ sàm mặt nói: "Tôi chỉ luyện chơi, nào có nghiêm túc như Tư lão đại đâu".
"Tư lão đại với tài nghệ này, thăng đai đen cũng không vấn đề.

Bọn tôi đai đỏ còn không mơ được, làm sao chịu nổi."
"Còn ai muốn lên thử không?" Huấn luyện viên dĩ nhiên rất rõ trình độ Tư Nghênh Hạ, mặt tươi cười hỏi.
"Nếu không có, dựa theo đó ghép thành cặp, mỗi người cùng nhau luyện tập".
"Thôi xong, lại bị cậu ta ngược".

Nam sinh bị chọn ghép cặp với Tư Nghênh Hạ mặt đầy vẻ đau khổ nói.
Mọi người nhìn nam sinh kia, phát ra một trận cười khi người khác gặp họa.
Xem ra Cát Tinh Vũ trình độ ở trong lớp Taekwondo chỉ xếp sau Tư Nghênh Hạ, những đai xanh khác không so được Cát Tinh Vũ.

Mà dù là đai xanh, trong lớp cũng chỉ có sáu, bảy người đạt tới.
Lúc này, Cát Tinh Vũ đột nhiên nói:
"Thầy ơi, trước khi ghép cặp tập luyện, em muốn khiêu chiến một người".
Hắn nói xong, không có ý tốt nhìn vào một góc nói tiếp:
"Họ Trần, buổi trưa không phải rất vênh váo sao? Có gan lên đấu tay đôi?"
Mọi người kinh ngạc nhìn sang, thấy trong góc có một thiếu niên lẻ loi ngồi ở đó.
Chính là Trần Phàm!
Mà đai lưng của hắn rõ ràng là màu trắng..


Bình luận

Truyện đang đọc