TRỌNG SINH CHI ĐÔ THỊ TU TIÊN



Editor: Hoa Hạ
"Mình sao không hiểu cơ chứ" Trần Phàm trong lòng cười nhạo.
Chân Võ tiên tông tại Tu Tiên giới được xem là đệ nhất tông phái!
Từ luyện thể chi thuật cơ bản đến thủ đoạn chém giết kiếm tiên, không chỗ nào không biết, không chỗ nào không tường.

Là đệ nhất cao thủ Chân Võ tiên tông, sát chiêu nào mà hắn chưa từng thấy? Cô ta thi triển quyền pháp ở trong mắt hắn giống như đứa trẻ lên ba thật quá non nớt.
Ngay cả đệ tử Chân Võ tiên tông tu luyện nhập môn tầng thấp nhất "Chân Võ ba mươi sáu quyền thức" so với chiêu thức của cô gái này cũng tinh thâm hơn vô số lần.
Vừa nhắc đến chính là tùy tùng trong Chân Võ tiên không đủ tư cách trở thành đệ tử nên mới tu luyện công pháp quyền thức, tu tiên nhân chân chính đã sớm vứt bỏ những quyền thức nguyên thủy này từ rất lâu.
Bất quá Trần Phàm không muốn cùng cô ta tranh chấp, càng không bại lộ thân phận mình là tu tiên nhân, thế nên dứt nói lời xin lỗi:
"Tôi thực sự xem không hiểu, khi nãy lắc đầu bởi vì đang nghĩ chuyện khác, rất xin lỗi"
"Xem không hiểu mà còn nháo..." Cô gái còn muốn tiếp tục nói, Đường trang lão giả bên cạnh đột nhiên ngắt lời: "Tử Khanh, trở về, người ta đã xin lỗi rồi"
"Dạ, ông nội"
Tử Khanh quay đầu lại đáp một tiếng, sau đó đôi mắt đẹp mạnh mẽ trừng Trần Phàm một cái, mới xoay người đi trở về bên cạnh ông lão.

Trần Phàm lắc lắc đầu, đây thực là họa trời giáng à.
Hắn lại nhìn Đường trang lão giả một chút, phát hiện đối phương cũng có cái được gọi là nội lực, hơn nữa so với cô gái bím tóc đuôi ngựa thâm hậu hơn nhiều lắm.
Lấy khí tức mà nói, Đường Trang lão giả ước chừng đạt tầm Trúc Cơ trung kỳ, so với tu vi Trần Phàm hiện tại còn cao hơn.

Mà "Tử Khanh" dường như mới vừa mới nhập môn, Trúc Cơ sơ kỳ còn chưa tới.
Đương nhiên, tu tiên nhân không đơn giản như võ giả, được vậy đã là rất khá.
Về lượng khả năng chênh lệch không lớn, nhưng về chất cách nhau một trời một vực.

Tựa như một khối đậu hủ so sánh cùng một thanh cương đao, đậu hủ nhiều hơn nữa to lớn hơn nữa, cũng sẽ bị một đao chém thành hai nữa.
Giống Đường trang lão giả vậy, Trần Phàm một có thể địch mười.
Khi đã biết được rõ ràng, lòng hiếu kỳ của hắn gần như không còn, cũng không tiếp tục nhìn Tử Khanh đánh quyền.


Mà tìm cây liễu cách đó không xa ngồi xuống xếp bằng, chính mình bắt đầu tu luyện.
Hắn rất nhanh tiến vào trạng thái tu luyện, Hư không luyện thể quyết vận chuyển, xung quanh lại xuất hiện một mảnh chân không kỳ lạ.
Trần Phàm kỳ quái như thế cư nhiên làm cho Đường trang lão giả cùng Tử Khanh chúy ý, mọi người sáng sớm tới rèn luyện, nào có lại đây ngồi dưới cây liễu để ngủ?
"Hử?"
Quan sát chốc lát, Đường trang lão giả đột nhiên phát ra một tiếng đầy kinh nghi.
"Sao thế, ông nội?" Tử Khanh kỳ quái hỏi.
"Con nhìn kỹ hắn, có gì đó không đúng" Đường trang lão giả trên mặt dần xuất hiện vẻ nghiêm túc.
"Cái gì không đúng?" Tử Khanh cau mày, tiếp tục đánh giá, có gì không đúng chứ?
"Chú ý hơi thở cậu ta" Đường trang lão giả nhắc nhở nói.
Được chỉ điểm, Tử Khanh mới phát hiện, cái tên đáng giận vừa nãy quấy rối mình luyện công mỗi lần hít thở, ngực sẽ từ từ nhô cao lên, sau đó lại chậm rãi hạ xuống, cả người như cái quạt máy.

Thậm chí có hai đạo bạch khí nhàn nhạt từ trong mũi phun ra, theo hô hấp co duỗi không ngừng, như hai con rắn nhỏ bướng bỉnh, không nhìn kỹ, kỳ thực không cách nào phát hiện.
"Đó là gì?" Tử Khanh đôi mi thanh tú nhíu lại.
"Đây là một loại công pháp tu luyện nội công vô cùng cao thâm, nghe nói chỉ một số cao nhân Cổ võ mới có thể làm được.

Loại hít thở này, nhất định phải có phế phủ cực kỳ cường đại, hít một hơi, có thể ở trong nước thời gian rất lâu" Đường trang lão giả gằn từng chữ.

"Không nghĩ tới ông sinh thời lại có thể nhìn thấy cao nhân như vậy, hơn nữa còn rất trẻ tuổi, thật khó mà tin nổi"
"Hừ!" Cô gái tóc tuếch đuôi ngựa không phục, hừ lạnh một tiếng nói: "Không phải chỉ là dùng sức hít thở sao, có cái ghê gớm, ông đánh giá cao cậu ta rồi"
"Cháu à, cháu.

Thật không biết trời cao đất rộng" Đường trang lão giả từ ái lắc đầu một cái.
"Loại này cao nhân, không có mấy chục năm tu luyện là không làm được.

Ông cũng chỉ nghe đồn, chưa từng thấy.

Đối mặt với như ngươi vậy, không cần động thủ, chỉ bằng vào hơi thở liền có thể giết người"

"Lợi hại như vậy?" Tử Khanh trong mắt loé ra một tia hoài nghi.
Đột nhiên, cô nàng tựa hồ nghĩ ra cái gì.

"Chờ đã, nếu hắn là cao nhân.

Vừa rồi lắc đầu với cháu, không phải xem không hiểu, mà là chướng mắt với quyền pháp của cháu chứ?"
"Được lắm, gia gia, ông đem hắn thổi đến mức thiên hạ đại loạn, đợi lát nữa để cháu thử cậu ta xem" Tử Khanh như bừng tỉnh, chỉ cảm thấy trong lòng một cổ lửa giận đang hừng hực cháy lên.
"Ài!" Nhìn cháu gái bên cạnh nóng lòng muốn thử, Đường trang lão giả chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Có điều ông ta cũng không có ý định ngăn cản.

Người trẻ tuổi này có khả năng là cao nhân, nhưng ông chinh chiến một đời, núi đao biển lửa đều qua, lại là thổ dịa nơi đây, cũng không có gì phải sợ, huống hồ chỉ là luận bàn bình thường mà thôi.
Bọn họ cũng không chờ bao lâu, ước chừng nửa giờ, liền thấy thiếu niên ngồi ở dưới cây liễu hé miệng phun ra một ngụm bạch khí, đạo bạch khí giống như dải lụa bắn ra mấy mét, trên không trung lưu lại một đạo dấu vết, so với hôm qua dài một tí.
"Quả nhiên là cao nhân" Đường trang lão giả trong mắt ngưng trọng.
"Có chuyện gì, còn Tề ca ở đây, cao đến đâu còn có thể cao hơn súng sao.

Xã hội hiện đại, nào có cái võ lâm cao thủ nào không sợ súng"
Tử Khanh là kẻ tài cao gan cũng lớn, tuy rằng kinh ngạc, nhưng không cố kỵ tí nào.
Không giống gia gia, cô từ nhỏ sinh ra được mọi người vây đỡ, hơn nữa gia thế ưu việt, chưa bao giờ tiếp xúc cao thủ võ đạo chân chính, cư nhiên có khí phách như nghé mới sinh không sợ hổ.
Nam nhân lực lưỡng trên xe việt dã luôn chú ý tới chuyện xảy ra bên này, sớm đã đi tới.

Hắn ta khuôn mặt lạnh lùng, một tay đặt sau thắt lưng, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể móc ra thứ đồ chơi gì đó.
Trần Phàm thu công đứng lên, trong lòng có chút bất mãn.
Tu luyện chổ này so với những nơi khác tiến độ có nhanh hơn một chút, nhưng so với hôm qua trực tiếp hấp thu dược linh còn kém một đoạn quá xa.
Hắn quay đầu, ngạc nhiên phát hiện cô gái tóc bím đuôi ngựa cùng Đường trang lão giả đều không hề rời đi, trái lại đứng ở bên cạnh nhìn hắn chăm chú.
Thấy hắn mở mắt, Đường trang lão giả cười tiến lên ôm quyền nói:
"Không biết cậu em cũng là võ lâm đồng đạo.


Ta tên Ngụy Phó, xin hỏi cậu em đến từ đâu? Truyền nhân phương nào?"
"Ngụy Phó?" Dường như đã từng nghe qua ở đâu?
Trần Phàm cũng không để ý, 500 năm ở kiếp trước hắn gặp qua vô số người, làm sao có khả năng nhớ hết toàn bộ.
Thấy biểu cảm hai ông cháu, phỏng chừng vừa nãy chắc là thấy dị tượng lúc hắn tu luyện nên hiểu lầm chứ gì.
Trần Phàm nhàn nhạt lắc đầu nói: "Tôi không phải người tập võ, cố mà nói, miễn cưỡng coi như người tu đạo"
Nói mình Tu tiên là không thể, có nói bọn họ cũng nghe không hiểu.
Trên địa cầu giống tu tiên nhân nhất chính là Đạo giáo cổ đại trong truyền thuyết như: pháp sư, đạo sĩ, thiên sư nhất lưu...!tất cả đều là người tu đạo.
"Người tu đạo? Đạo môn sao?" Đường trang lão giả nghi hoặc, Đạo môn cũng có Võ giả?
"Ông à, đừng phí lời với cậu ta.

Để trước tiên cháu xem cậu ta đến cùng có bản lãnh gì" Tử Khanh lạnh như băng nhìn Trần Phàm nói: "Tôi vừa nãy hỏi cậu lắc đầu là sao, cậu nói xem không hiểu.

Dám lừa tôi? Được lắm, ra tay đi"
"Đây là tiết tấu muốn luận võ quyết đấu?"
Trần Phàm có cảm giác rất mới mẻ, bao nhiêu năm qua, không ai dám chính diện khiêu chiến Chân Võ tiên tông Bắc huyền tiên tôn, huống hồ lại là một cô gái xinh đẹp oai hùng.
"Mình nên thỏa mãn cô ta? Vẫn nên thỏa mãn cô ta đi!"
Có điều bắt nạt một cô gái, cảm giác vẫn không nên, hắn đường đường mặt mủi là Bắc Huyền tiên tôn như thế coi sao được.
Đối mặt với tư thái hiên ngang của cô gái tóc đuôi ngựa, Trần Phàm hai tay mở ra nói: "Tôi chỉ là người tu đạo, biết chút công phu luyện khí thôi.

Múa gậy múa kiếm, đánh đánh giết giết thật một chữ cũng không biết, cô hiểu lầm rồi"
"Hừ, vừa nãy xem tôi đánh quyền tỏ vẻ xem thường, hiện tại lại giả ngu, coi tôi là đứa nhỏ ba tuổi sao?" Cô gái mặc bạch y luyện công hừ lạnh một tiếng, hiễn nhiên không tin tí nào.
"Cậu em, luận bàn một chút có là gì.

Cháu gái ta tuy tập võ không tinh, nội công chưa đạt tiểu thành, nhưng quyền thuật gia truyền cũng có mấy phần nắm chắt.

Cậu vừa vặn có thể chỉ điểm cho nó một chút" Đường trang lão giả một bên khuyên nhủ.
Ông ta ngoài miệng tuy nói vậy, trong lòng vẫn có mấy phần kinh nghi.
Đã báo ra danh hào, biểu hiện của thiếu niên này dĩ nhiên chưa nghe qua, mặc dù ông ta có chút thất vọng, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao ông gặp qua rất nhiều, khi biết thân phận ông liền tất cung tất kính rất phiền toái.

"Ài"
Trần Phàm lắc lắc đầu, thấy chuyện đã như vậy, thêm vẻ mặt Tử Khanh, biết không động thủ không xong.
Hắn tới cành liễu bân cạnh hái một phiến lá, ngưng tụ Chân nguyên, cong ngón tay búng một cái.
"Vèo xoẹt!"
Một vệt hắc đạo trong nháy mắt phóng ra, nhanh như tia chớp, xoẹt qua qua má cô gái, cuối cùng cắm vào thân cây liễu cách đó hơn chục mét.
"Phụp!" một tiếng, hệt như âm thanh viên đạn bắn vào thanh gỗ, tạo vết to bằng cái bát, cây liễu đột nhiên run lên, giống bị va chạm kịch liệt, lá lú rơi rụng như mưa.
"Cẩn thận!"
Đường trang lão giả thấy hắc đạo phóng ra trong nháy mắt sắc mặt liền đại biến, miệng hét lên, nhưng ông còn chưa nói xong, liền phát hiện đã chậm mất rồi.
"Đây là?" Tử Khanh kinh ngạc đến ngây người, tóc bên phải của nàng đứt một đoạn, khuyên tai thủy tinh cũng rơi xuống.
Cô nàng sờ sờ má, phát hiện có vết máu.

Quay đầu, nhìn thấy trên thân cây liễu đính một mảnh lá liễu, mảnh liễu này xòe ra như thiết phiến, hằng sâu vào thân cây tầm ba phân.
"Phi hoa trích diệp, có thể đả thương sao?"
Đường trang lão giả tim như nhảy tới cổ họng, thấy cháu gái không có chuyện gì, mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông cười khổ một tiếng nói: "Không nghĩ tới ta sinh thời có thể nhìn thấy võ công như thế, thật vô cùng thần kỳ.

Đừng nói cháu gái ta, dù là ta tiến lên, cũng không chịu được một kích của cậu em"
Nói xong trịnh trọng ôm quyền khom người lại: "Hóa ra tông sư trước mặt, là hai ông cháu ta càn rỡ"
Đường trang lão giả trong lòng quả thực như dời sông cuộn biển gầm cùng nhau chấn động, trước ông tự cho là đã tận lực đánh giá cao Trần Phàm, không nghĩ tới thiếu niên này lại là một vị tông sư Võ đạo ẩn thế.
Chiêu thức này Trần Phàm mang ý nghĩa gì, ở đây có bốn người chỉ mình hắn rõ.

Có thể làm được như Trần Phàm, chỉ có nhân vật thái sơn bắc đẩu tông sư võ đạo nhất lưu mà thôi, tìm khắp Hoa Hạ, chắc đếm trên đầu ngón tay.
Tử Khanh không lo vết thương trên mặt, cô nàng chạy đến cây liễu, lấy phiến lá cắm trên thân cây xuống, nhìn Trần Phàm với ánh mắt khó tin:
"Cậu dùng phiến lá mềm mại này cắt đứt tóc cùng khuyên tai của tôi, đồng thời còn cắm vào thân cây này, sao có thể?"
Nam nhân lực lưỡng luôn trong tư thế sẳn sàng lấy đồ chơi gì đó ra cũng chết lặng tại chỗ.
Hắn ta đi theo lãnh đạo nhiều năm, lần đầu thấy loại võ công này, không khỏi trợn mắt há mồm.

Nếu gặp phải địch thủ như Trần Phàm, chẳng phải chỉ tùy ý một chiếc lá liền có thể giết người, mà còn bất ngờ đến nỗi người bị hạ thủ liệu có thể nhận ra?
Thật đáng sợ!
Trong lòng hắn ta toát mồ hôi lạnh..


Bình luận

Truyện đang đọc