TRỌNG SINH CHI ĐÔ THỊ TU TIÊN



Editor: Hoa Hạ
Trần Phàm sắc mặt vẫn bình thản nói: "Chỉ là công phu luyện khí nho nhỏ thôi, không đáng nhắc tới"
Đối với Trần Phàm mà nói, chút thủ đoạn này không đáng để khoe khoang.
Kỳ thực Đường trang lão giả tu vi so với hắn còn cao hơn một tầng, về mặt lý thuyết cũng có thể làm được.

Khi trước đã nói, Võ giả nội kình cùng chân nguyên tu tiên nhân là hai loại hoàn toàn khác nhau về cấp độ sức mạnh, tựa như đậu hủ và cương đao.

Cương đao nhẹ nhàng dùng sức có thể chém đứt cành cây, đậu hủ dù cho dùng lực to lớn hơn nữa cũng chỉ có thể tự thịt nát xương tan trên thân cây
Vì lẽ đó Trần Phàm dù chỉ là cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, cũng có thể đem chân nguyên rót vào đến lá liễu mềm mại, để nó ngạnh như sắt thép, tựa như viên đạn xẹt qua mặt Tử Khanh, cắm vào thân cây.

Mà Đường trang lão giả khả năng nội lực vừa phóng ra mấy tấc, liền tan thành mây khói, đây chính là chất lượng khác biệt.
"Đối với tiên sinh chỉ là trò mèo, nhưng đối với ta mà nói, đây thực sự chiêu thức tông sư vô cùng kỳ diệu"
Đường trang lão giả cảm thán nói, ông liền không gọi cậu em nữa, mà gọi là tiên sinh, bày tỏ sự tôn trọng.
Ông tuy nửa đời chinh chiến, ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, nhưng vẫn hướng tới võ đạo, đáng tiếc tư chất tầm thường.
Hoa Hạ tuy lớn, tông sư võ đạo là long phượng sừng lân.

Lấy thân phận của ông, cũng rất khó cầu đến tông sư chỉ điểm.

Bây giờ nhìn thấy một tông sư trẻ tuổi như vậy, quả thực cảm giác mình hơn nửa đời người đều sống như ếch ngồi đáy giếng.
Trần Phàm trong lòng dao động, hỏi: "Tông sư ông nói, cũng có thể làm được như tôi sao?"
"Đúng thế, Hóa cảnh tông sư chính là người đứng ở đỉnh của võ đạo, hoàn toàn thoát ly phàm thế, nội kình* ngoại phóng, ngoài phạm vi mười bước chân có thể giết người, cũng không phải việc khó" Đường trang lão giả gật gật đầu nói.

(Nội kình* đồng nghĩa nội công, nội thu)
Ông bỗng nhiên phản ứng lại, kỳ quái hỏi:
"Tiên sinh thân là tông sư, không biết những chuyện này? Đây đều là thường thức trong giới võ đạo đó"
Trần Phàm nghe vậy trong lòng thầm hỏi: "Đây không phải nội lực, mà là nội kình sao?"
Muốn đem nội kình rời rạc cô đọng đến ngoại phóng giết người, ít nhất phải đột phá đến Thông Huyền kỳ.

Nói như vậy, cái gọi là cao thủ võ đạo Hóa cảnh tông sư chính là Thông Huyền kỳ? Hơn nữa nghe Đường trang lão giả giải thích, tông sư này hẳn rất hiếm thấy.
Quá giỏi! Trên trái đất nơi linh khí nghèo nàn, lại tu luyện công pháp đơn sơ, có thể mạnh mẽ đột phá Thông Huyền kỳ, phỏng chừng đều là thiên tài tuyệt thế.

Không thể như cải trắng nhấc tay là có một đóng lớn.
Tuy Hóa cảnh tông sư có tồn tại, Trần Phàm cũng không sợ chút nào.
Trước tiên không nói tu vi của hắn tiến triển cực nhanh, chưa tới nửa năm là có thể bước vào Thông Huyền kỳ.

Huống chi hắn trừ loại này, trực tiếp vận dụng thủ đoạn chân nguyên, còn có thể triển khai phép thuật, vậy cái gọi là tông sư võ đạo không thể so sánh ngang được.
Nghĩ đến đây, hắn lắc đầu nói: "Tôi thật sự chỉ là một người tu đạo, khi nãy chính là công phu luyện khí.

Ông nói cái gì nội kình, tông sư gì đó tôi đều lần đầu nghe thấy.

Tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi"
"Người tu đạo?" Nghe Trần Phàm nhắc đề tài này lần nữa, Đường trang lão giả thực sự khó ở, ông ta đến cái địa vị này, cũng đã từng nghe qua một ít kỳ nhân dị sĩ, có đủ loại năng lực không tưởng.

Nhưng món nghề phi hoa trích diệp này, chính là tuyệt chiêu của Hóa cảnh tông sư, không thể làm giả được.
Lẽ nào cậu ta thật không phải Hóa cảnh tông sư?
Đường trang lão giả quyết định không nghĩ nữa, trước tiên lôi kéo vị tiên sinh này.

Mặc kệ cậu ta có phải là tông sư hay không, chỉ vào một chiêu này, đủ năng lực ngồi cùng bàn với tông sư rồi.
Hơn nữa cậu ta còn trẻ như vậy, tiền đồ rộng lớn tựa biển khơi, nhà mình lại có cháu gái xinh đẹp, Đường trang lão giả không thể không mắt bệnh chung của một ít lão nhân khác.
Ông đột nhiên thay đổi nét mặt, tươi cười vui vẻ nói: "Tiên sinh không phải là tông sư cũng không sao, chuyện nay tạm gác lại, nghe giọng tiên sinh, cũng là dân Sở Châu chúng ta sao?"
"Không phải, tôi là người Tứ Thủy, sống ở đó mười bảy năm, lần này đến Sở Châu học lớp 12" Trần Phàm gật gù, sau đó chợt nhớ tới cái gì đó, lại nói: "Tôi tên Trần Phàm, mọi người cũng có thể gọi tôi là Trần Bắc Huyền, Bắc huyền là đạo danh mà sư phụ đã đặt cho tôi"
Lão giả này tuy không phải người tu tiên, nhưng cũng coi như nữa bước tu tiên, hắn càng thích dùng danh tự Trần Bắc Huyền này giao lưu cùng bọn họ.
"Huyện Tứ Thủy, Trần Phàm, Trần Bắc Huyền?" Đường trang lão giả và cháu gái của mình cùng liếc nhìn nhau, phát hiện đối phương cũng giống mình chưa từng nghe qua tên người này.

Ông quay đầu kỳ quái hỏi: "Chúng ta gọi cậu em là Trần tiên sinh đi, sư phụ Trần tiên sinh ở đâu? Ông ấy không đến Sở Châu?"

"Sư phụ tôi không ở hành tinh này" Trần Phàm lặng lẽ lắc đầu.
Sư phụ của hắn Thương Thanh tiên nhân hiện tại cũng không biết đang ngao du ở ngân hà nào, muốn lại tới trái đất, là chuyện của mười mấy năm sau.

Huống hồ thế gian vạn sự biến hóa, Thương Thanh tiên nhân sau này chưa chắc đi qua hành tinh đây.
Đường trang lão giả hiểu sai ý tứ, lòng đầy cảm xúc nói: "Sinh lão bệnh tử chính là nhân chi thường tình, ông ấy có thể dạy dỗ được đệ tử như vậy, đủ để kiêu ngạo.

Ngụy mỗ cũng gần chín mươi tuổi, năm đó bao nhiêu chiến hữu đều nhất nhất đi gặp tổ tiên.

Ta tuy tập luyện nội kình, nhưng nhiều lắm chịu thêm mấy năm, chung quy không đến cảnh giới tông sư, phỏng chừng không được bao lâu cũng đi tìm bọn họ"
Nói xong, còn phát ra một trận ho khan kịch liệt.
"Gia gia" Cô gái thanh lãnh bím tóc đuôi ngựa đau lòng gọi.
Cô nàng vẻ mặt lạnh như băng nhưng xinh đẹp này vành mắt ửng đỏ, đỡ Đường trang lão giả, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng ông ta.
"Không sao, không sao, bệnh cũ ấy mà" Đường trang lão giả phất phất tay, an ủi cháu gái mình.
Trần Phàm ở một bên nhìn, đột nhiên chen miệng nói: "Ông do cường ngạnh dùng nội kình, gây tổn thương đến phổi"
"Hả, Trần tiên sinh cũng hiểu y thuật, đều này có thể nhìn ra?" Đường Trang lão giả kích động hỏi.
Cô gái tóc thắt bím đuôi ngựa ánh mắt đột nhiên sáng lên, vội vã giải thích:
"Ông nội tôi lúc còn trẻ tham gia quân đội, trước giải phóng đi đánh giặc.

Có lần quân địch bao vây, ông ấy vì mở đường để chiến hữu thoát thân, cường ngạnh sử dụng nội kình hoàn toàn mất khống chế, dẫn đến phổi bị thương tổn.

Lúc đó không được chữa trị kịp thời, vì vậy mà lưu lại mầm bệnh.

Lại là nội thương, vài thập niên không chữa được, chỉ có thể uống thuốc để áp chế"
"Trần tiên sinh nếu là người tu đạo, hơn nữa nhìn ra thương thế của ông nội, vậy có cách chữa trị dứt điểm cho ông không?" Cô nàng đôi mắt xinh đẹp nhìn Trần Phàm toát ra vẻ chờ mong.
Là cháu gái của Đường trang lão giả, cô rất rõ ông mình mỗi lúc ho khan tái phát là thống khổ cỡ nào.
Hơn nữa đây là nội kình tạo thành thương tổn, y học hiện đại đã bó tay toàn tập.


Thậm chí xem qua không ít trung y trong nước, đều nói thời điểm mới bị thương có thể chữa trị, kéo dài mấy chục năm, đã thử phi thuốc và châm cứu nhưng bệnh tình không vẫn không khả quan.
Nhưng thấy Trần Phàm có thủ đoạn vô cùng kỳ, lại nhìn thấu thương thế ông lão, tóc thắt bím đuôi ngựa trong lòng không khỏi dấy lên một chút hy vọng.
"Không dối gạt Trần tiên sinh, Ngụy gia tại Giang Bắc cũng có chút thế lực.

Trần tiên sinh chỉ cần có thể chữa khỏi ông nội, yêu cầu gì chúng tôi cũng có thể đáp ứng." Nữ tử tóc thắt bím đuôi ngựa nhìn thẳng Trần Phàm, nói như chặt đinh chém sắt.
Trần Phàm nghe vậy, trầm mặt chốc lát, mới chậm rãi nói:
"Chuyện chữa trị đối với tôi mà nói không phải việc khó.

Nếu đã có thể gặp mọi người, cũng coi như có duyên"
Hắn dừng một chút, nhìn thấy ba người đối diện đều kích động, lại nói: "Thế này đi, chờ tôi trở về chuẩn bị một chút, hai ngày nữa tôi tới tận nhà giúp các người chữa trị, được chưa?"
"Đương nhiên là được" Bên cạnh nam nhân lực lưỡng hưng phấn như muốn nhảy lên, Tử Khanh gương mặt lạnh băng cũng tan biến, hiện lên vẻ tươi cười.
Trần Phàm không khỏi nhìn cô nàng lâu hơn một chút, quả nhiên Băng Sơn mỹ nhân cười lên là xinh đẹp nhất.
"Vậy làm phiền Trần tiên sinh" Đường trang lão giả dù sao cũng trải qua mấy chục năm mưa gió, dù cho trong lòng rất vui mừng, nhưng mặt ngoài vẫn rất bình tĩnh.

Ông dặn dò nam nhân lực lưỡng bên cạnh:
"Tiểu Tề, cậu lát nữa lấy số điện thoại của Trần tiên sinh, nhân tiện đưa Trần tiên sinh về nhà"
Sau đó nhìn tới Trần Phàm nói: "Đến khi đó Trần tiên sinh gọi điện thoại cho Tiểu Tề là được, để cậu ta tới đón ngài.

Ngoài ra, ở Sở Châu có gì phiền phức, xin cứ việc phân phó Tiểu Tề, Ngụy mỗ ở Sở Châu, vẫn có mấy phần mặt mũi"
"Cũng tốt" Trần Phàm yên lặng gật đầu.
.....
Trần Phàm ngồi ở ghế sau Tiểu Tề khởi động xe việt dã trở về tiểu khi Bờ Hồ.
Hắn đưa mắt quan sát liền nhận ra đây là Land Rover cao cấp, không có hai ba trăm vạn thì đừng hòng sờ được.

Thời điểm năm 2007, tại Sở Châu có thể sở hữu con xe cấp bậc này, khẳng định năng lực tài chính là không thể khinh thường.
Nhưng điều này không phải nguyên nhân thực sự mà hắn đồng ý chữa trị.
"Ông lão Ngụy Phó tuy nói chuyên hòa khí, nhưng không che lấp được khí chất ánh hùng trên người.

Khi còn trẻ ông ta hẳn là quân nhân, hơn nữa chức vụ không thấp" Hắn lắc lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng.
Trần Phàm khi còn nhỏ rất thần tượng những quân nhân bảo vệ tổ quốc, hơn nữa bọn họ có nội kình, tuy không phải tu tiên nhân, nhưng cũng xem như đồng đạo.


Nếu gặp được, tiện tay giúp đỡ, cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện khi còn nhỏ.
Đến tiểu khu Bờ Hồ, sau đó cùng Tiểu Tề trao đổi số điện thoại, Tiểu Tề ánh mắt đầy cung kính nhìn Trần Phàm ung dung tiến vào tiểu khu.
Hắn đương nhiên không biết cái gì gọi là y thuật, nhưng tu tiên nhân chữa bệnh cần cái gọi là châm cứu, xoa bóp sao?
Chỉ một viên linh đan, tự nhiên bách bệnh đều chữa.
Hắn không đáp ứng tại chổ, là vì trở về chuẩn bị luyện chút đan dược.

Hơn nữa Ngụy Phó công pháp nội kình cũng có vấn đề, lại tổn thương phổi, hắn phải tốn chút công sức để điều chỉnh sửa lại.
Tuy không hỏi Ngụy Phó công pháp nội kình, nhưng hắn là ai? Đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ! Võ giả nội kình chính là đem công pháp tu tiên vô hạn đơn giản hoá, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, tu ra đến chân nguyên tàn bản, chỉ cần quan sát liền không cái gì gọi là bí mật.
Tựa như người đạt giải thưởng Nobel xem học sinh tiểu học giải mấy đề Olympic toán học vậy, nhìn lần đầu tiên thấy có chút mới mẻ, nhìn lần thứ hai lại thì cũng chỉ đến như thế.
"Thật là khổ não, chắc mình phải tốn một khoảng lớn tiền tiêu vặt đây" Vừa nghĩ tới lại phải tốn tiền, hắn không khỏi ai oán một tiếng.
Chữa cho Ngụy Phó cũng không phải dược liệu quý báu, Trần Phàm lại đến hiệu thuốc Đông y tìm kiếm.
Luyện đan dược cơ bản nhất, Trần Phàm nhớ lại, tu tiên giới đan dược thông dụng nhất là:
"Tiểu Bồi nguyên đan"
Bồi nguyên đan là loại linh đan sinh mệnh dùng để tăng nguyên khí, coi như vạn năng vạn dược.

Bất kể là sinh mệnh, bị thương hoặc là thân thể suy yếu, đều có thể dùng.

Đối với sinh mệnh của người không có tu hành mà nói, chính là kéo dài tuổi thọ, sống thêm vài tuổi.
Thêm một chữ "Tiểu", bởi vì Trần Phàm luyện chế ra so với Bồi nguyên đan chân chính một phần mười công hiệu cũng không bằng.
Hắn cũng hết cách, linh dược có thể luyện chế Bồi nguyên đan chân chính, phỏng chừng toàn bộ địa cầu cũng chưa chắc có thể tìm được.

Những dược liệu muốn thay thế, cũng cần ít nhất đã mọc trên núi tầm trăm năm, bán hắn cũng không mua nổi được một cây.
"Tiểu Bồi nguyên đan có thể chữa khỏi ông ta chứ? Mặc kệ, mình chả tiền muốn cách khác cũng không được.

Đến khi đó nếu không trị hết, để chính ông ta ra tiền mua dược liệu, mình sẽ giúp ông ấy luyện là được"
Trần Phàm lắc lắc đầu, sau đó mấy ngày, hắn liền không thể tới chổ tu luyện, ở nhà giúp Ngụy Phó luyện chế tiểu Bồi Nguyên Đan, thuận tiện thay đổi công pháp nội kình công pháp.
Trong lúc đó, Đường di mấy lần gọi điện thoại đến bảo hắn đến nhà ăn cơm, hắn đều tìm lý do né tránh.
Chiều hôm nay, hắn luyện chế đan dược đã hoàn tất, công pháp cũng cải biên lại, đã báo cho Ngụy Phó đêm nay đến chữa trị cho ông ta thì Đường di lại gọi điện thoại đến, Trần Phàm cuối cùng không thể cự tuyệt nữa.
Liên tục mấy ngày đều từ chối, Đường di sẽ nghỉ rằng hắn có thành kiến đây..


Bình luận

Truyện đang đọc