TRỌNG SINH CHI ĐÔ THỊ TU TIÊN



Editor: Hoa Hạ
"Các cậu tin hay không thì tùy"
Trần Phàm nhún nhún vai, hắn vốn còn muốn nói tương lai Hứa Dung Phi sẽ rất bi thảm, để thức tỉnh Hứa Dung Phi một chút.

Nhưng bị Trương Vũ Manh ngắt lời, hắn cũng không còn hứng thú.
"Nhưng làm sao cậu ta biết mình dự thi Học viện điện ảnh Yến Kinh chứ? Chuyện này mình vừa mới cùng gia đình thương lượng, chưa nói cho ai biết mà"
Hứa Dung Phi trong lòng nghĩ vậy, nhưng hai bạn thân ở đây nên không tiện hỏi nữa.

Chỉ cảm thấy tên này quái quái, trên người có một sức hấp dẫn rất đặc biệt.
Lúc này, một nhóm nam nữ thiếu niên áo quần áo bảnh bao xuất hiện bên ngoài cửa kính quán cà phê Starbucks, nhìn vào bên này phất tay kêu to.
"Là Dương Siêu, bọn họ đến rồi" Trương Vũ Manh cũng nhảy dựng lên, sau đó phất phất tay với bên ngoài, quay đầu nhìn hai bạn thân nói: "Đi thôi, đêm nay happy chính thức bắt đầu"
Trần Phàm ra cửa Starbucks, liền thấy Trương Vũ Manh nhào vào lòng ngực một người trẻ tuổi cao lớn đẹp trai, con ngươi không khỏi con co rụt lại.
Dương Siêu!
Kiếp trước, Trần Phàm khi học ở Sở Châu, bạn trai Trương Vũ Manh là kẻ địch lớn nhất.
Một đời trước, Trần Phàm nhớ thời điểm bản thân theo đuổi Khương Sơ Nhiên, nhận rất nhiều đả kích đến từ Dương Siêu.

Trương Vũ Manh đi khắp nơi lấy hắn ta cùng Trần Phàm so sánh, khiến Trần Phàm thương tích đầy mình.

Dương Siêu mừng rỡ bước tới trước mặt các mỹ nữ biểu hiện sở trường của mình, như không có chuyện gì khiến hắn ta lúng túng.
"Manh Manh, đây là ai?" Dương Siêu ôm Trương Vũ Manh, kỳ quái nhìn Trần Phàm hỏi.
Nhóm người trẻ tuổi này tuy không phải là tuấn nam mỹ nữ, nhưng ăn mặc so với người cùng trang lứa sành điệu hơn rất nhiều, hơn nữa tóc tai phong cách rất tây, hấp dẫn bắt mắt.

Trần Phàm đứng cùng bọn họ, hoàn toàn không hợp cứ như trong bầy ngang có con vịt vậy.
"Cậu ta là con của bạn mẹ Nhiên Nhiên, đi theo chơi" Trương Vũ Manh khi nói xong, con ngươi hơi chuyển động, ghé bên tai hắn ta thì thầm gì đó.
Dương Siêu gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ, nhìn Trần Phàm trong mắt hiện lên một tia khinh thường.

Hắn chủ động đưa tay ra nói:
"Dương Siêu, bạn trai Manh Manh, gia đình mở dịch vụ ăn uống, chính là khách sạn Thiên Thịnh.

Người anh em theo đuổi Khương Đại hoa khôi trường ta, xem ra lai lịch hẳn không nhỏ, không biết người nhà giữ chức vụ gì?"
Trong lời nói biểu hiện không có ý tốt.
Tên này biết rõ Trần Phàm không có lai lịch gì, vẫn cố tình hỏi bối cảnh thân thế, còn hỏi Trần Phàm người nhà làm quan gì.

Hiển nhiên muốn mình ở trước mặt mọi người mất hết mặt mũi.
Trần Phàm không thèm nhìn hắn, hai tay cắm vào túi, nhàn nhạt phun ra hai chữ:
"Trần Phàm!"
Kiếp trước Dương Siêu không có chuyện gì liền thích mang hắn ra giẫm đạp bằng cả hai chân, đời này trở về, hà tất phải cho tên này mặt mũi.
"Rất cá tính nha!" Dương Siêu sửng sốt một chút, nhìn trái nhìn phải, thấy tất cả đều cố nhịn cười, hiển nhiên không nghĩ tới có người dám không bán hắn cho Dương đại thiếu mặt mũi.
Hắn một bên vừa nhìn Trần Phàm một vừa gật đầu nói: "Được, đều học chung trường, sau này chậm rãi chơi"
Sau khi nói xong, hắn ta không tiếp tục để ý Trần Phàm nữa, triệu tập mọi người thương lượng điểm đến.
Hứa Dung Phi lo lắng nhìn Trần Phàm liếc mắt một cái, ý nói Dương Siêu không phải dễ trêu đâu.
Đã từng có người đắc tội Dương Siêu, bị hắn ta gọi cả đội bóng rổ tới bắt người đó đi đánh gãy cả chân, buộc nghỉ học.

Gia đình Dương Siêu rất giàu có, sau khi bồi thường ít tiền, mọi chuyện đều bị đè xuống, vì thế trong trường rất ít người dám trêu hắn ta.
Trần Phàm nhìn lại nàng với ánh mắt Yên tâm đi, làm cho nàng "hừ" một tiếng quay đầu bỏ đi, có lòng tốt nhắc nhở hắn, còn không cảm kích.
Người xấu!
"Hiện tại thời gian còn sớm, trước tiên đi hát.

Hát xong bọn mình đi khách sạn ăn cơm, tớ đã chuẩn bị cho Manh Manh một party sinh nhật hoành tráng.

Ăn xong tới phố quán bar, chúng ta chơi tới bến, đêm nay không say không về"
Dương Siêu vừa dứt lời, cả đám bùng nổ nhiệt liệt vang lên từng trận hoan hô.

"Tân nội thành bên kia vừa khai trương một KTV, kêu là Hoàng Gia giải trí.

Trang trí không tồi, bọn mình tới đó đi" Một thân hàng hiệu mang đồng hồ bản giới hạn, giá trị trang phục vượt cả dung mạo của tên phú nhị đại lên tiếng đề nghị.
"Được, đi Hoàng Gia giải trí KTV!" Dương Siêu quyết định.
"Thật là, bọn họ chơi hết mình, định chơi tới sáng sao, chẳng trách Đường di không yên lòng"
Trần Phàm đứng ở bên ngoài, trong lòng không kiên nhẫn.

Hắn buổi tối còn đến nhà Ngụy Phó trị thương, làm gì có nhiều thời gian vậy?
Từ trung tâm thành phố đến tân nội thành khoảng cách không ngắn.
Nhóm người tuổi trẻ này khoảng chừng mười lăm mười sáu người, nhưng đến sáu bảy chiếc xe.
Audi A4, dung tích 308cc, tuy không phải cái siêu xe đỉnh cấp, nhưng năm 2007 ở Sở Châu, cũng coi như đếm trên đầu ngón tay.

Then chốt bọn họ đều mới mười sáu, mười bảy tuổi, có thể đi con xe mấy chục vạn, cho thấy bối cảnh không tầm thường.
Trong đó xế xịn nhất là của Dương Siêu con Porsche Cayenne, phiên bản 4.8T, hơn 200 vạn.

Ba người Trương Vũ Manh hiển nhiên đều ngồi xe hắn ta.
Dương Siêu sắp xếp trong nhóm, việc nhân đức này không nhường ai quyền hành chỉ huy.

Phân phối đến cuối cùng, mọi người đều có chổ, chỉ còn dư lại mỗi Trần Phàm.
Lúc này Dương Siêu giống như mới nhớ tới Trần Phàm, đột nhiên vỗ mạnh trán nói:
"Ai ya, anh em, quên sắp xếp cho cậu, tôi sai, tôi sai"
Hắn ta một bộ dáng vẻ ông đây chính là muốn chơi chết cậu, nhưng ngoài miệng lại giả vờ ngượng ngùng nói:
"Tiên sinh xem, bọn họ đều ngồi đầy, hay là, ngài tự mình đánh xe đến? Tân nội thành Hoàng Gia giải trí KTV, lái xe taxi đều biết"
Hắn ta vừa dứt lời, xung quanh trên xe một trận cười to ồn ào.

Mọi người đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, đứng đó tay cắm túi dáng vẻ cho rằng mình rất bảnh chắc.

Còn những tên theo đuổi Khương Sơ Nhiên, dĩ nhiên mừng rỡ khi thấy hắn xấu mặt.
Rõ ràng có vài chiếc còn trống chỗ, nhưng lúc này sẽ không ai bác mặt mũi Dương Siêu.
Trần Phàm khẽ cau mày, nhìn Dương Siêu với ánh mắt có chút hàn ý.

Tiểu tử này lần đầu gặp mặt đã bắt đầu liên tiếp tìm hắn gây sự, thật sự cho rằng mình không dám đánh trả?
Khương Sơ Nhiên ngồi ở trong xe, thấy Trần Phàm bị một đám phú nhị đại chung quanh trào phúng, đôi mày đẹp không khỏi nhíu chặt.
Bất luận nói như thế nào, Trần Phàm chung quy vẫn do mẹ nàng gọi tới đi cùng nàng, bị người trào phúng như vậy, làm cho nàng cũng thật mất mặt.

Đang chuẩn bị lên tiếng để Dương Siêu an bài cho hắn một vị trí thì.
Hứa Dung Phi ghé mặt sát cửa sổ xe đột nhiên nói: "Hay là, cậu ngồi cạnh tôi đi, chúng ta chen chúc một tí là được rồi"
Cô nàng vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ tại chỗ, lập tức Khương Sơ Nhiên với ánh mắt quái lạ liếc nhìn nàng một cái.
Dương Siêu nghĩ thầm: Hứa Dung Phi ngày hôm nay bị sao vậy, coi trọng tiểu tử này?
Đừng đùa, toàn bộ trung học Thường Thanh Đằng ai không biết Hứa hoa khôi là mắt cao tới đỉnh.

Công tử nhà Sở Tư lệnh Sở Minh Huy theo đuổi nàng ta lâu như vậy, cũng không thấy có cái gì chứng tỏ nàng đáp lại.
Trương Vũ Manh đang ngồi ở ghế phụ trợn trừng mắt, tức giận nói: "Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu lại bắt đầu phát loạn thiện tâm.

Được rồi được rồi, cậu kia, Trần Phàm đúng không, cậu tới ngồi phía trước đi, để tôi ra sau ngồi"
Cô ta xuống xe, nhường ghế phụ, sau đó chui ra sau ngồi, Cayenne là SUV, không gian rộng rãi, ba nữ tử ngồi ở ghế sau cũng rất thoải mái.
Trần Phàm bất ngờ nhìn Hứa Dung Phi một chút, nghĩ thầm cô bé này đáy lòng thiện lương vẫn giống kiếp trước.

Kiếp trước, hắn rất nhiều lần bị Dương Siêu làm khó dễ, đều là được Hứa Dung Phi giải vây.
Hắn cũng không nói nhiều, yên lặng lên xe.
"Được, chúng ta lên đường đi" Dương Siêu chèn ép thất bại trong lòng có chút tức giận, hung hăng liếc Trần Phàm, đạp mạnh ga, dẫn đầu rời khỏi.
Phía sau xe cộ liên tục gào thét mà đi.
...
Tân nội thành là khu trọng điểm được khai phá gần đây ở nội ô Sở Châu, vô cùng phồn hoa, rất nhiều quán bar, nhà hàng, cùng với KTV mới mở đang chờ đón khách đến giải trí.
Thời điểm đám người Trần Phàm đến, Hoàng Gia giải trí KTV đèn đuốc đã sáng rực.

Vào trong đại sảnh có hàng loạt thân ảnh xếp hàng ngay ngắn với đồng phục tiếp tân chỉnh tề đang đứng xếp hàng, dung mạo đều khá xinh xắn, rất nhiều đều là nữ sinh các trường lân cận.

Gặp bọn họ đi vào đồng loạt khom người chào đón.
Đi tuốt phía trước là phú nhị đại đề nghị đến Hoàng Gia giải trí, nhìn thấy hắn ta, tên quản lý đại sảnh nhanh nhẹn tiến lên tiếp đón.
"Hôm nay sinh nhật bạn tôi, sắp xếp một chổ? Phòng Đế vương còn không?"
"Rất xin lỗi, Tuấn thiếu, hôm nay ông chủ chiêu đãi khách quý, phòng Đế Vương đã hết, tôi xếp cho thiếu gia phòng Nữ hoàng nhé"
Tên Tuấn thiếu gia nhìn Dương Siêu một cái, thấy hắn không ý kiến, liền gật gù đồng ý.
Lần này Trương Vũ Manh sinh nhật, lẽ đương nhiên bạn trai của cô nàng sẽ mời khách.
Sau đó tiếp tân dung mạo không tồi đưa thực để chọn món, gọi chút rượu, đồ nhắm, trái cây.

Trong ánh mắt đầy chờ đợi của viên quản lí sảnh, Dương Siêu cực kỳ hào phóng gọi hai chai Rémy Martin Louie XIII, một chai đến hai ba vạn tệ, quản lí sảnh cười không khép miệng được.
Ngồi vào kim bích huy hoàng*, Trần Phàm cảm giác được chính mình thật giống như một giọt dầu tiến vào trong nước, cùng đám người kia hoàn toàn không thể hòa hợp.
*kim bích huy hoàng = vàng son lộng lẫy
Xung quanh tuy ngồi rất nhiều nam nữ thời thượng, nhưng bọn họ thường xuyên tụ tập, đều biết nhau, chỉ có hắn là một người xa lạ, liền mơ hồ bị bài xích ở nhóm này, cô lập.
Chỉ sợ dù cho hắn nguyện ý tiến lên trò chuyện với bọn họ, nhưng không phải một hội, muốn tán gẫu cùng nhau cũng không có chủ đề chung nào để nói.
Trần Phàm cũng không có hứng thú này.
Hắn núp ở góc, rót một ly Hennessy XO, vừa thản nhiên uống vừa nghĩ có nên khuyên Khương Sơ Nhiên về sớm chút hay không.
Hắn cùng Ngụy Phó đã hẹn đêm nay trị thương cho ông ta, vốn tưởng sinh nhật ăn một bữa cơm mà thôi, rất nhanh sẽ kết thúc.

Không nghĩ tới nào là hát nào là party còn thêm quán bar, hắn không có nhiều công phu để tiêu hao ở đây.
Mọi người thay phiên chọn bài hát, nhưng từ đầu đến giờ microphone chưa từng tới tay Trần Phàm.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hát hay nhất hiển nhiên là Hứa Dung Phi.

Cô nàng trong lúc mọi người ồn ào, chọn bài hát rất nổi tiếng Năm tháng, dĩ nhiên hát ra mấy phần hương vị của giọng ca vàng Vương Phi, giành được điểm tối đa.
"Quả nhiên là tiểu Hoa đán tương lai" Trần Phàm nhớ đời trước Hứa Dung Phi từng đại biểu cho trung học Thường Thanh Đằng tham gia hội thi âm nhạc học đường toàn quốc, còn đạt giải quán quân.

Cô nàng mỗi lần trường học tổ chức văn nghệ đều là nhân vật tiêu điểm.
Chơi đến một nửa, một phụ nữ xinh đẹp tầm 30 tuổi, một thân đầm dài trể ngực, lộ ra cảnh xuân phơi phới yểu điệu đẩy cửa đi vào..


Bình luận

Truyện đang đọc