TRỌNG SINH CHI SỦNG NHĨ NHẤT THẾ

Edit: Raizel

Beta: Sarah

___ rầm rầm!

Một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh giả bộ như bị tạt cho tỉnh, mơ màng mở mắt ra nhìn quanh bốn phía, Tô Lan Thanh lau nước trên mặt, nhìn những người đứng xung quanh, ngón tay hơi co lại, hắn nghĩ bản thân bây giờ đang trang dáng vẻ tử nữ tử, có cần phải tỏ ra sợ hãi một chút không nhỉ?

Có điều, thực sự sẽ không…

Tiêu Quân Mặc ở một  bên nhìn thấu nghi vấn của y, tỏ vẻ bối rối hỏi: “Ngươi ngươi ngươi… Các ngươi là ai? Muốn làm gì?”

“Cái này thì các ngươi không cần biết, người đâu, dẫn xuống xích lại.” Kẻ cầm đầu đánh mắt đến hai ngươi, giống như đang đánh giá dung mạo, gã vươn tay nâng mặt Tô Lan Thanh lên, gợi lên nụ cười hẹn hạ: “Vị tiểu nương tử này thật xinh đẹp nha.”

Tô Lan Thanh sửng sốt, Tiêu Quân Mặc ôm y vào lòng, y cứ vậy chôn đầu trong lồng ngực của hắn tỏ vẻ sợ hãi, bộ dáng tình cảm thắm thiết này khiến những người xung quanh phát ra những tiếng cười thầm, trong đó có một người chặn lại nói: “Được rồi, thích cô nương xinh đẹp thì cũng đừng động đến người của giáo chủ, nếu bọn họ thực sự vô dụng thì lúc ấy ngươi động thủ cung chưa muộn.”

Kẻ có khuôn mặt hèn hạ kia đành phải dừng lại, sai người đưa hai người họ nhốt vào lao, đến nơi, Tô Lan Thanh nghe được tiếng khóc rất nhỏ của nữ tử, sau đó y cùng Tiêu Quân Mặc bị tách ra và ném vào hai nơi khác nhau, cũng may là hai lao liền kề nhau, hơn nữa chỉ cách nhau song gỗ, có thể nhìn thấy những gì diễn ra ở bên kia.

Lúc Tô Lan Thanh bị ném vào thì  những nữ tử đên trong đều ngẩng đầu lên nhìn y, y yên lặng mà lui vào một góc tường, lặng lẽ quan sát bốn phía. Trong lao không đủ ánh sang nên rất tối, khiến cho mọi người phải chịu áp lực nặng nề, nếu bị nhốt trong này lâu ngày thì  khả năng sẽ khiến cho tâm lý của người bị nhốt sụp đổ.

Những nữ tử bên cạnh đều đang tuổi xuân thì, có mấy người ngả vào đóng cỏ khô nhắm mắt như đang ngủ, có điều trên cổ tay mỗi người đều có một vết cắt sâu, Tô Lan Thanh nhíu chặt mày, dù không hiểu vết cắt này có ý nghĩa gì nhưng trong lòng tức giận đến mức muốn băm nhuyễn Hoa Liên giáo này thành trăm mảnh.

Lúc này, có một nữ tử vẻ mặt đầy do dự nhưng vẫn cố tiến lại đâ, nói: “Cô nương, ngươi cũng bị bắt vào đây sao?”

Tô Lan Thanh gật đầu, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ không yên, y cúi đầu cuộn người lại, hạ giọng nói: “Các ngươi cũng vậy sao?”

Nàng gật đầu, cả người suy sụp: “Nghe nói người đã bị bắt vào đây thì không thể ra được nữa, tất cẩ sẽ chết ở đây.”

Tô Lan Thanh không nói chuyện, y rất muốn an ủi nữ tử này nhưng hiện giờ còn chưa được, y nhìn vài nữ tử đang nằm vật trên đống cỏ khô kia, hỏi nhỏ: “Những vị tỷ tỷ kia làm sao vậy?”

“Các nàng bị cho uống thuốc, lát nữa ngươi cũng sẽ bị, là để mọi người không có sức để chạy trốn.” Nữ tử này kiên nhẫn giải thích, Tô Lan Thanh càng khó hiểu, thuốc? Thuốc gì? Y dịch vào trong góc phòng, liếc mắt cùng Tiêu Quân Mặc, quyết định hành sự cẩn thận.

Không biết đã bị nhốt bao lâu, chỉ cảm thấy bên ngoài sáng lên rồi lại tối đi, một loạt tiếng bước chân dồn dập kéo đến, cửa lao bị mở ra, vài tên thổ phỉ ăn mặc đẹp đẽ tiến vào, chỉ vào Tô Lan Thanh, Tiêu Quân Mặc cùng vài người khác, nói: “Mang đi!”

Mấy người bên cạnh bị kéo dậy thì sợ hãi dãy dụa, Tô Lan Thanh cúi đầu không lên tiếng, mọi người bị kéo ra ngoài, ánh lửa bập bùng chiếu rọi cảnh vật xung quanh, y gương mắt nhìn thấy một người trong đó đang cầm một bình xứ, lại nghĩ đến những lời mà nữ tử kia nói, bọn họ sắp bị… uống thuốc sao?

Quả nhiên, vài tên thổ phỉ bắt cánh tay bọn họ vặn ra sau, đổ một viên thuốc màu nâu từ trong bình ra, muốn nhét vào miệng bọn họ.

Tiêu Quân Mặc nhanh trí ngậm lại trong miệng, làm bộ như đã nuốt vào nhưng thực ra không phải, hắn nghĩ cách lát nữa tìm cớ nhổ viên thuốc ra, có thể khiến cho bọn họ không có sức chạy trốn thì chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì.

Tô Lan Thanh cũng nghĩ  thế, muốn đợi chút nữa thì phun ra nhưng bên cạnh lại có một người tiến lại gần nâng cằm y lên để quan sát, cũng nói: “Cô nương này thật xinh đẹp nha, nếu vô dụng thì thưởng cho ta đi?” Nói xong thì đôi môi dày kia đã muốn tiến lại gần mặt y, Tô Lan Thanh nhíu mày nghiêng đầu né tránh.

“Tỏ ra thanh cao cái gì, nếu ông đây không giữ ngươi lại thì ngươi xuống đất mà đoàn tụ với tình lang của ngươi!” Nam tử kia trong lòng bốc hỏa, hung hăng mắng chửi vài câu, cuối cùng cảm thấy chưa hết giận còn tát Tô Lan Thanh một cái sau đó mới hùng hổ rời đi.

Tiêu Quân Mặc đứng một bên nhìn, hai bàn tay dưới ống áo đã nắm chặt, cúi dầu che dấu tức giận nơi đáy mắt, nếu không phải lấy trong trách làm đầu thì hắn nhất định sẽ xông lên băm tên này thành trăm vạn mảnh!

Mà tình huống Tô Lan Thanh lúc này lại không tốt lắm, vốn dĩ y định dấu viên thuốc trong hàm nhưng lại bị một cái tát kia khiến cho viên thuốc không may rơi vào trong họng, y nhấn nhịn không cử động, đợi mọi người cùng bị ném trở lại lao thì mới trốn vào một góc, muốn móc họng nhỏ ra nhưng đã muộn.

Trong cơ thể dần phát sinh những biến hóa, dòng nhiệt trong cơ thể như muốn bùng phát ra ngoài, thiêu đốt từng dây thần kinh, từng tấc da thịt trên cơ thể y, muốn nuốt trọn lấy y, đau đơn ngày càng mãnh liệt cùng với dòng nhiệt không ngừng dâng lên trong cơ thể, vừa đau lại vừa nóng, Tô Lan Thanh tự biết là thuốc đang phát huy công dụng, chỉ có thể nhắm mắt yên lặng chịu đựng.

Ban đầu còn có thể nhấn nhịn nhưng càng về sau Tô Lan Thanh lại càng cảm thấy cả người mình như đang bị nướng trên đống lửa, đau đớn bào mòn tâm trí y, y cắn chặt răng, hồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trong nhà lao tối tắm, Tiêu Quân Mặc dựa vào góc tường không động đậy, bên tai vang lên tiếng rên rỉ đau đớn rất nhỏ, hắn mở mắt qua xem thì phát hiện tình trạng của Tô Lan Thanh không đúng cho lắm, hắn biết Lan Thanh sẽ không ngu ngốc đến  mức nuốt viên thuốc vào, chẳng lẽ vì một cái tát kia?

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua xong lao chiếu loang lổ trên bức tường, dấu bàn tay trên má vẫn còn chưa tan hết, Tiêu Quân Mặc dịch thân qua, đang muốn hỏi han y thì lại thấy có người đi đến đây, hắn vội vàng giả thành bộ dáng bị tác dụng của thuốc làm cho khó chịu, nghiêng qua một bên, vận nội lực để bản thân toát ra chút mồ hôi, làm giả như thật vậy.

Tiêu Quân Mặc nhắm mắt lại, hắn cố gắng bình tĩnh lại, cho dù bây giờ hắn đang vô cùng lo lắn, hận không thể vọt tới cách vách để xem xét một chút nhưng trong lòng hắn biết bản thân không thể làm vậy, không thể phá hỏng việc lớn. Tiêu Quân Mặc cảm nhận được bản thân vì quan tâm mà loạn, khó khắn lắm mới đợi được những người này rời đi, lúc này hắn mới đi qua, nhỏ giọng hỏi: “Lan Thanh, ngươi có sao không?”

Nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy thì hắn sẽ không dẫn y theo, để y ở ngoài cùng với Lạc tướng quân không phải sẽ tốt hơn hay sao? Tiêu Quân Mặc hít một hơi thật sâu, những kẻ này dám làm  tổn thương Lan Thanh của hắn, đợi sau khi xong chuyện, hắn sẽ không bỏ quan cho bất cứ tên nào!

“Không sao, không cần lo lắng.” Tô Lan Thanh hé mắt ra, cơn khó chịu nhất đã qua đi, hiện tại đã tốt hơn rồi, may mắn ngày thường y cũng chăm chỉ rèn luyện thân thể, một chút thuốc như vậy không hạ gục được y, không đến nối ngã lăn xuống đất không dậy nổi giống như những nữ tử kia.

Tô Lan Thanh dựa vào vách tường, cản thận nhớ lại những chuyện vừa sảy ra, tên nam tử kia nói, nếu gã không lưu y lại thì y sẽ xuống đất, ý gã là nói đi chết sao? Rốt cuộc là sao?

Tô Lan Thanh bỗng nhiên có một suy nghĩ đáng sợ, vô số nam nữ trẻ tuổi đã bị bắt nhưng tại sao nơi này chỉ có như vậy, nếu nói là phân ra để nhốt thì hoàn toàn không thể, lúc y tiến vào đã lén quan sát một lượt, địa lao của Hoa Liên giáo này cũng không lớn, tất cả cũng chỉ có như vậy, rốt cuộc thì những người bị bắt đã đi đâu rồi?

“Lan Thanh, nghỉ ngơi một chút đi.” Cách xong gỗ, Tiêu Quân Mặc cố gắng vươn những ngón tay sang, vỗ nhẹ lên cánh tay y vài cái, hai người cùng nhắm mắt nghỉ ngơi, bảo tồn sức lực.

Đêm khuya, Tô Lan Thanh dựa vào song gỗ giả bô ngủ, những tiếng bước chân dồn dập lại vang lên, nhìn bóng dáng những nam nữ đó bị bắt đi, tiếng khóc đè nén lại vang lên. Tô Lan Thanh giật mình, chẳng nhẽ nàng biết gì đó?

Vì thế y cẩn thận dịch qua, suy nghĩ một chút rồi lấy một chiếc khăn sạch sẽ trong người đưa cho nàng, dịu dàng hỏi: “Vì sao tỷ tỷ lại khóc?”

“Muội muội à, là ngươi không biết đấy thôi.” Nàng ta nhận lấy khắn lau nước mắt, nức nở nói: “Ngươi hẳn là biết chúng ta  bị bắt vào đây là để cho tên giáo chủ kia chế thuốc đúng không, những công tử cô nương đó bị bắt đi là để mang ra sau núi lấy máu, nếu máu bọn họ không phù hợp với yêu cầu của tên giáo chủ kia thì đương nhiên sẽ bị giết chết.”

Vừa nói nữ tử vừa vạch cổ tay ra để lệ vết cắt trên đó, vừa khóc đến mức hai mắt đẫm lệ mơ màng: “Tỷ đây may mắn, máu tướng xưng cùng với tên giáo chủ kia nên mới còn có thể sống sót, nhưng e là cũng chẳng thể sống được lâu, chờ đến khi ta bị luyện thành dược nhân thì sẽ bị tên giáo chủ kia sẽ ăn ta, ngẫm lại thì thà rằng một đao chấm dứt cho xong.”

Tô Lan Thanh âm thầm nắm chặt tay, quay đầu về phía Tiêu Quân Mặc, đối phương cũng đầy mặt giận dữ, những tên phổ phỉ, coi thường mạng người, giết người không chớp mắt, ra tay tàn độc, không diệt không được!

Có điều nếu cũng bị mang ra ngoài lấy máu thì sẽ có cơ hội phóng tín hiệu báo cho Lạc tướng quân dưới chân núi, việc tiêu diệt những tên thổ phỉ này không nên chậm trễ, càng giải quyết những tên thổ phỉ này càng sớm thì càng có thể sớm cứu những dân chúng ở đây.

Ước chừng một canh giờ sau, những nam nữ bị mang đi đã được đưa về nhưng chỉ còn dư lại một ít, trong lòng Tô Lan Thanh cùng Tiêu Quân Mặc biết những người không rở về đó e là cửu tử nhất sinh.

Vốn tưởng phải mấy ngày nữa mới đến phiên bọn họ nhưng không ngờ chạng vạng hôm sâu bọn họ đã bị dẫn ra ngoài, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh tranh thủ quan sát địa hình xung quanh, sau ngày xâm nhập tra xét, bọn họ cũng biết được nhân số cùng tình huống đại khái của Hoa Liên giáo, chỉ cần lát nữa tìm cơ hội truyền tin cho Lạc Thiên, để hắn mang tin tức cho Lạc tướng quân là được, sau đó nội ứng ngoại hợp diệt trừ hang ổ thổ phỉ này.

Ngay sau đó, cổ tay hai người bị cắt, máu chảy xuống hai chén khá nhau, sau đó có  người cầm chén máu của bọn họ đi đến nơi cách đó không xa, lúc trở về thì dùng tay ra hiệu, ý bảo mang về, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh đều thở phào một cái, đây có nghĩa là máu bọn họ phù hợp?

Vốn nghĩ nếu máu không hợp thì sẽ lập tức động thủ, xem ra còn có thể thong thả chốc lát.

Hai người bị đưa trở về, đi đến chỗ không người, một người nam tử đi đến một gốc cây giải quyết nỗi buồn, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh liếc mắt nhìn nhau, nam tử kia đột nhiên bị điểm huyệt ngủ từ phía sau, Tiêu Quân Mặc suy nghĩ một chút, báo cho Lạc tướng quân những gì bọn họ tìm hiểu được trong mấy ngày qua đồng thời cũng muốn cầu hắn mang binh tập trung dưới chân núi, trưa mai tấn công bất ngờ.

Trở lịa trong lao, lại có người đến đưa thuốc cho bọn họ, lần này Tô Lan Thanh không nuốt vào, ngậm nó lại trong miệng, đợi người trông coi đi thì lặng lẽ nhổ ra, y tựa vào  một góc, ánh mắt sau xa. Ngày mai sẽ là trận chiến mấu chốt, đêm nay phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới được.

Nhất định phải cắt đầu hết những kẻ không có nhân tính này!

Bình luận

Truyện đang đọc