TRỌNG SINH - EM ĐÃ YÊU ANH


"Nghi An làm sao vậy".

Cố Hân vội tháo tạp dề ra nhưng vì quá gấp nên có chút tháo không được, cô đành vỗ tay Lục Nghiên Trung kêu anh giúp mình.
Lục Nghiên Trung đang thưởng thức cháo do Cố Hân nấu nhưng khi nghe đến Lục Nghi An thì dừng lại.

Em gái xảy ra chuyện gì!!
Anh cũng tháo tạp dề ra cho Cố Hân.
Sau khi tắt máy xong.

"Em đi vào xem Nghi An thế nào.

Anh ở nhà nhé".
"Anh đi với em.

Anh cũng lo cho Nghi An ".
Cố Hân gật đầu cô cũng đâu có nghĩ gì thêm, nah em với nhau lo lắng là chuyện bình thường.
Nhưng Lục Nghiên Trung thì không nghĩ như thế, tốt xấu gì em gái cũng đã có bạn trai nên cũng không đến lượt anh lo.

Chủ yếu anh muốn đi cùng Cố Hân mà thôi.
Sau khi anh thay đồ xong thì lái xe đi đến bệnh viện xem Nghi An thế nào.
--------
Lúc đưa Nghi An vào bệnh viện, anh đưa cô đi kiểm tra tất cả một lượt, thấy không có gì anh mới hết lo.
"Cậu ấy thế nào rồi thầy Từ".

Hoàng Giản Ái và Lãnh Thanh Thanh vội vã chạy vào.
"Đang chụp CT, bác sĩ đã kiểm tra không sao cả.

Sau các em lại đến đây, đêm hôm rồi".

Từ Khiêm đã dạy các cô một số môn, nên biết rất rõ điều là sinh viên nên anh rất quan tâm đến học sinh của mình.
Không sao đâu ạ.

Một lát em với Giản Ái sẽ tìm khách sạn ngủ một đêm, bọn em cũng rất lo cho Nghi An ạ".

Thanh Thanh lên tiếng.
Hiện tại đã hơn mười giờ đêm, có lẽ về ký túc xá không kịp.

Mười một giờ là đã khoá cổng trường rồi.
Từ Khiêm chưa kịp lên tiếng thì Lục Nghi An bước ra.

Anh vội lại dìu cô.
"Sao rồi em".
"Không sao ạ".
"Cậu sao rồi ".

Thanh Thanh hỏi.
"Sao các cậu lại đến đây ".

Lục Nghi An cười.


"Tớ không sao.

Chỉ bị xây xát thôi.

Đừng lo cho tớ".
"Cái con nhỏ này".

Hoàng Giản thấy cô không sao thì mới đỡ lo.
"Em sao rồi ".

Lục Nghiên Trung bước vào.

Đi bên cạnh là Cố Hân
"Anh cả! Cố Hân ".

Lục Nghi An kinh ngạc.

Sao họ đi cùng nhau.

"Em không sao.

Sao hai người lại đi cùng nhau ạ".
"Tớ với anh cả cậu gặp nhau ở cổng bệnh viện nên đi vào chung luôn".

Không đợi Lục Nghiên Trung trả lời thì Cố Hân đã nói trước.
Lục Nghiên Trung liếc nhẹ Cố Hân một cái, nhưng cũng không nói gì.
Nhưng lại bị Từ Khiêm và Hoàng Giản Ái thấy hết.

Lãnh Thanh Thanh vì lo cho Nghi An nên không để ý.
Cuối cùng vì Lục Nghi An không sao, cô cũng kể lại chuyện đó cho mọi người nghe.
Lục Nghiên Trung chửi một tiếng, người gì thế này cơ chứ.
"Cậu xử lý đi".

Lục Nghiên Trung nói với Từ Khiêm.
"Tôi đã cho trợ lý xử lý rồi, nghiêm khắc xử lý chuyện này."
Lục Nghiên Trung gật đầu cũng không nói gì thêm, nhưng vì trời lạnh nên anh ta ho vài tiếng.
Thấy vậy Lục Nghi An bảo anh mình về đi, thấy cô có Từ Khiêm đã lo cho nên Lục Nghiên Trung cũng không nói gì.

Liếc qua Cố Hân một cái rồi ho thêm vài tiếng.
"Khụ khu".

Lục Nghiên Trung vừa đi vừa ho, Cố Hân nghe thấy thế thì tim muốn nhảy ra ngoài.

Anh bệnh nặng như thế cơ mà.
Cố Hân cũng nói lý do về nhà với ba mẹ nên không về ký túc xá được.
Hoàng Giản Ái và Lãnh Thanh Thanh nhìn nhau, họ hiểu cô nàng Cố Hân này muốn đi xem anh cả của Nghi An thế nào chứ gì.

Nên cũng không nói gì.

Cố Hân rời đi thì hai người cũng đi về luôn, Lục Nghi An muốn họ về nhà mình ở nhưng vì họ đang muốn xem suy nghĩ của mình đúng không nên đã từ chối, rồi đi ngay.
Lục Nghi An không hỏi gì thêm.

Từ Khiêm lấy thuốc xong thì cõng cô từ bệnh viện về.
---------
Lãnh Thanh Thanh cùng Hoàng Giản Ái đi theo Cố Hân, cô nàng này đi nhanh quá, nên cũng vội đi theo.
Trước mắt họ thấy Lục Nghiên Trung vịn tường yếu ớt ho khụ khụ nên đi vài bước rồi dừng lại.

Nên Cố Hân mới đuổi kịp.

Và vuốt lưng cho anh.
"Cảm ơn em".

Lục Nghiên Trung được Cố Hân đỡ nên vòng tay ôm lấy eo Cố Hân mà đi.
Hai người đứng ở phía sau mà trợn mắt nhìn nhau? Như này là thế nào? Hai người họ đang quen nhau hả?
Cố Hân đi về cùng với anh.
Thấy hai người họ đã lên xe, nên cũng không thể đi theo.
"Cậu cảm thấy chuyện này như thế nào".

Giản Ái hỏi.
"Thật ra thì tớ đã thấy họ kỳ lạ mấy hôm nay rồi, nhưng vì không có chứng cứ nên không biết nói sao."
Bây giờ thì đã xác định được hai người họ có mờ ám với nhau rồi.
Đứng đó một lúc thì quyết định đón taxi đến nhà của Lục Nghiên Trung ở, họ muốn biết xem hôm nay Cố Hân về nhà anh ta hay không.
---------
Sau khi tận mắt nhìn Cố Hân vào nhà của Lục Nghiên Trung thì hơn ba mươi phút sau cũng không ra thì họ hiểu.
Đêm nay Cố Hân nói về nhà nhưng về nhà ai thì không nói.
Cuối cùng lại về nhà của anh cả Nghi An! Cũng thật là ....không biết nói thế nào luôn.
Lạnh quá! Nên họ đón xe về khách sạn ở một đêm.

Hôm nay thu hoạch rất khá, họ còn phát hiện một chuyện động trời.
-------
Đỡ anh lên giường xong thì Cố Hân xuống bếp lấy cháo cho anh ăn.

Được chăm sóc nên Lục Nghiên Trung rất vân, không uổng công anh cố gắng ho sặc sụa.
Đợi anh ăn xong thì Cố Hân muốn về nhà, nhưng thấy anh ho tiếp, nên cô không nỡ về.
Nhưng ở lại thì không có quần áo thay.
Rồi cô ngủ ở đâu??
"Em lấy quần áo anh mà mặc! Đêm nay ở lại đi, con gái đi về một mình đêm hôn rồi nguy hiểm lắm".
Cố Hân còn chút do dự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, nhận lấy đồ ngủ của anh, Cố Hân đi tắm.
Lục Nghiên Trung nghe tiếng nước chảy mà lòng đầy rạo rực, anh còn tưởng tượng tình cảnh trong nhà tắm nữa.
Vội tát mình một cái, suy nghĩ cái gì thế này!!!!
Đúng là cầm thú mà!!
Hơn mười phút sau cô bước ra, trên người cô sử dụng sữa tắm của anh, Lục Nghiên Trung nghe mùi thơm chịu không nổi luôn!
Anh vỗ vỗ giường.

"Lên giường ngủ đi em".

"....".

Cố Hân đang lau mặt thì dừng lại.
"Ngủ dưới đất lạnh, nếu để em ngủ ở đó thì vẫn là anh thì hơn".

Anh còn muốn xuống giường nhưng lại bị Cố Hân ngăn lại.
Cuối cùng dưới sự mè nheo của anh, nên cô cũng lên giường.

Nằm vào một góc.

Trùm chăn kín mặt mình, ngại quá!!!
"Ngủ đi em".

Lục Nghiên Trung giúp cô lấy chăn xuống.
Thấy anh cũng không có làm gì nên cô gật đầu yên tâm mà ngủ.
Nhưng mà có điều đêm nay Lục Nghiên Trung không hề ngủ được.
Cả đêm cô nàng này lăn qua lăn lại, còn gác chân đè lên đùi anh nữa.
Lúc đó Lục Nghiên Trung để cô nằm thẳng người lại, anh muốn ngủ tiếp thì được cô để tay lên bụng mình.
"...".

Lục Nghiên Trung nhìn cô đang ngủ say, rồi nhìn lại tướng ngủ của cô thì chỉ biết lắc đầu.
Ngủ sao mà xấu vậy!!!
Gần như cả đêm đó Lục Nghiên Trung thức suốt cả đêm chỉ vì Cố Hân.
Đến sáng hôm sau.
Vì đêm qua ngủ không được nên đã hơn tám giờ mà anh vẫn còn ngủ.
Đến khi giật mình dậy thì anh mới biết đã hơn tám giờ, nhìn cô gái ngủ bên cạnh.

Lúc này cô vẫn mặc quần áo ngủ của anh.
Bộ quần áo có chút to lớn hơn cô, nên khi cài nút lại hết anh vẫn thấy được nơi đầy đặn đó.
Yết hầu anh khẽ lăn mới sáng sớm mà thấy nên thật kích thích.

Khi Cố Hân lăn người qua phía anh, anh thấy đôi môi của cô, nhìn xuống thì nút áo đã bung ra lộ ra áo lót màu hồng phấn.
"....".

Lục Nghiên Trung cảm giác như mình sắp điên rồi, vội vàng nhắm mắt hít thở.

Nhưng mà cảnh xuân vẫn hiện ra trước mắt anh.
Anh vội ngồi dậy đi vào trong toilet, anh cần phải giải quyết.
Nhưng không ngờ Cố Hân mơ màng dậy, cô này thấy hơi mắc nên muốn đi vào.
Vừa đi vừa nhắm mắt mình, đến khi cô mở cửa ra thì Lục Nghiên Trung đang cầm tay mình vuốt nơi đó.
Lục Nghiên Trung giật mình!!!
Cố Hân lúc này mới tỉnh ngủ, cô nàng trợn mắt lên.

Mẹ nó!!! Mới sáng sớm mà làm cái gì vậy cha nội.!!!
"Aaaaaaa".

Cố Hân hét lên.

Trời đât ơi à.
"..không phải như em nghĩ đâu".

Lục Nghiên Trung bị cô bắt quả tang nên có chút lúng túng, vội vàng đi lại phía cô nhưng không ngờ anh bị trượt chân ngã xuống và anh túm lấy ống quần của Cố Hân.
Rẹt!!!
Quần rơi xuống, lộ ra đôi chân dài trắng nõn.
"....".

Cố Hân sốc vô cùng!! Cảm giác muốn đi toilet cũng tự nhiên tan biến.

"Lục Nghiên Trung ".

Cố Hân hét lên rồi bỏ chạy lên giường luôn.

Cái đồ dê xồm này!!
Đợi Cố Hân đi rồi, anh nhìn quần trên tay anh cầm.

Anh vội đứng dậy.
Ngoài phòng ngủ là cô gái nhỏ đang trùm chăn khóc huhu!!
Thấy hết rồi!!!
Cố Hân phải làm sao đây!! Huhu
"Anh không thấy gì đâu".

Lục Nghiên Trung lựa lời mà nói.

"Anh đang đi toilet anh cũng không ngờ em sẽ đi vào".
Ai mà biết Cố Hân sẽ đi vào đây đâu, Lục Nghiên Trung cũng cảm thấy mình bị oan lắm.
Oan thật sự mà.

Sáng sớm đàn ông thừa tinh lực nhất, mà anh còn được nhìn thấy cảnh xuân nữa, nên có chút không chịu được, nên mới tự mình dùng tay giải quyết chứ.
Mấy chuyện này anh cũng đâu muốn cho Cố Hân biết đâu.
Càng không muốn bị ngã còn lột quần của Cố Hân nữa.

Trời đất ơi à.
Sáng sớm hôm nay toàn chuyện kích thích không à nha ta ơi.
"Đừng khóc mà.

Anh xin lỗi".

Lục Nghiên Trung an ủi cô, thấy cô khóc như thế anh cũng đau lòng lắm.
Huhu! Cố Hân vẫn khóc, xong rồi.

Bị thấy hết rồi tiêu cô luôn rồi đó.
Cứ nghĩ đi toilet thôi ai ngờ còn bị kéo quần nữa, mẹ nó.!!!
Lục Nghiên Trung kéo chăn ra, xoa mặt lau nước mắt cho cô.
Cố Hân nhìn anh mà tủi thân.

Xấu hổ trong cô nàng.
"Anh không thấy gì cả, cũng chỉ như là em mặc áo giấu quần thôi".
Cố Hân không trả lời chỉ liếc anh.
Không thấy mà còn biết như mặc áo giấu quần à.??? Cái lý lẽ gì thế này.
"Được rồi! Em đừng khóc nữa".
"Hừ! Em còn chưa có bạn trai, nếu sao này bạn trai em mà biết thì làm sao mà chịu được".

Cố Hân lên tiếng.
Lục Nghiên Trung không nói gì, nhìn cô rồi đột nhiên đè lên người Cố Hân, bắt lấy hai tay cô để lên đầu cô.
"Anh....anh không được làm bậy nha".

Cố Hân nhìn anh.
"Hửm? Làm bậy".

Lục Nghiên Trung cười.

Rồi cúi người xuống hôn lên môi cô.
Cố Hân bị hôn bất ngờ nên phản ứng không kịp, chỉ trợn mắt nhìn anh..


Bình luận

Truyện đang đọc