TRỌNG SINH TU TIÊN TẠI ĐÔ THỊ

Hi Nguyệt nghe được lời này của Diệp Trần thì đầu tiên là vui mừng, sau đó lại lắc đầu nói:

"Dựa vào lực lượng thần hồn trước mắt của ta, còn chưa đủ để thoát khỏi tấm thể xác này, nhất định trước tiên phải đạt tới cảnh giới nguyên thần!"

"Bằng vào trạng thái bây giờ của ta, bây giờ bắt đầu tu luyện bí thuật thần hồn thì đoán chừng ít nhất cũng phải mất thời gian nửa năm!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Được! Vậy thì chờ nguyên thần của nàng có thể thoát ly nhục thân thì chúng ta sẽ trở về Tu Chân giới!"

Hai người lại hàn huyên một lúc, trạng thái tinh thần của Hi Nguyệt bỗng nhiên bắt đầu trở nên uể oải, "Diệp Trần, tấm thân thể này chỉ là chỗ ở tạm thời của ta, thời gian chiếm dụng không thể quá dài, bằng không ta và hồn phách của chủ nhân thân thể này đều sẽ bị phản phệ!"

"Sau này mỗi ngày ta chỉ có thể diếm dụng khoảng hai giờ..."

Diệp Trần tự nhiên cũng hiểu đạo lý này, thật ra thì biện pháp giải quyết tốt nhất chính là đoạt xá thân thể của Tiêu Nhược Hi.

Nhưng Hi Nguyệt chắc chắn sẽ không làm như thế, cho nên Diệp Trần cũng không biết phải làm sao, "Hi Nguyệt, nàng yên tâm, bắt đầu tư hôm nay, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng!"

"Tiêu Nhược Hi" mỉm cười gật đầu, cô gái gọi là Tiêu Nhược Hi này giúp ta rất nhiều, huynh phải giúp ta cảm ơn cô ấy thật tốt!

Nói xong lời này thì cô ta từ từ nhắm hai mắt lại.

Sau một lúc, Tiêu Nhược Hi lại mở hai mắt ra một lần nữa, nhưng khí chất trên người đã phát sinh thay đội thật lớn, hơn nữa một mặt vẻ mờ mịt, nhìn thấy Diệp Trần ở trước mắt, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, "A? Diệp Trần, sao anh lại tới đây? Chúng ta đây là đang ở đâu?"

Rất rõ ràng, lúc này chiếm cứ quyền khống chế thân thể đã chuyển đổi thành Tiêu Nhược Hi.

Diệp Trần nhìn qua nụ cười thành thật kia ở trên mặt của Tiêu Nhược Hi thì không thể không nhớ tới trước đó chính mình còn muốn để cho Hi Nguyệt đoạt xá thân thể của cô ta, trong lòng lập tức rất là áy náy.

Lập tức nói ra đại khái toàn bộ tình huống cho Tiêu Nhược Hi.

Tiêu Nhược Hi nghe xong lời này thì lập tức vô cùng vui mừng, "Người chị trong đầu của ta thật đã tỉnh rồi sao? Thật sự là quá tốt! Vậy sau này tôi có phải là không cần phải tiếp tục ăn những viên thuốc kia nữa đúng không?"

Nghe được lời này của Tiêu Nhược Hi thì Diệp Trần lập tức càng cảm thấy hổ thẹn.

Hắn vì để cho tàn hồn của Hi Nguyệt sớm ngày tỉnh lại, ngoại trừ để Tiêu Nhược Hi đúng hạn sử dụng Dưỡng Hồn đa ra còn thường xuyên để cho cô ta ăn không ít thuốc bổ, tuy đối với thân thể của Tiêu Nhược Hi cũng rất có lợi nhưng cuối cùng cũng không phải là Tiêu Nhược Hi tự nguyện.

Tiêu Nhược Hi giúp mình nhiều như vậy, chính mình lại còn muốn đoạt đi thân thể của cô ta, thực sự có chút quá cầm thú.

"Sau này nếu như cô không muốn ăn thì cũng không cần ăn, tuy nhiên người chị trong cơ thể của cô kia, mỗi ngày phải chiếm dụng thân thể của cô hai giờ, cô có bằng lòng không?"

Tiêu Nhược Hi hơi sững sờ, chợt cười nói:

"Dù sai tôi bây giờ ngày nào cũng ở trường học cũng rất nhàm chán, hai giờ có đủ hay không? Chiếm thêm mấy giờ nữa cũng không sao cả!"

Diệp Trần lập tức cũng sửng sốt, không nghĩ tới Tiêu Nhược Hi vậy mà lại hào phóng như thế, đổi lại người bình thường thì thân thể bị người chiếm dụng chỉ sợ sớm đã bị dọa không xong rồi.

"Tiêu Nhược Hi, cám ơn cô!"

Diệp Trần trịnh trọng nói một tiếng cám ơn.

Tiêu Nhược Hi khoát tay áo, "Chúng ta là bạn bè nha, anh không cần phải khách khí như thế a!"

Nói đến đây, bỗng nhiên sờ lên bờ môi của mình, tự nhủ:

"Kỳ lạ, sao miệng của tôi lại sưng lên? Chẳng lẽ bị nhiệt gì rồi sao?"

"Ngạch..."

Nghe được điều này, mặc dù Diệp Trần có tâm chí của lão quái vật tám trăm năm cũng không thể không mặt mo đỏ ửng.

Hóa ra, vừa rồi lúc hắn thân mật với Hi Nguyệt, bời vì dùng quá sức, cho nên làm cho môi của cô ta rõ ràng sưng lên...

Loại chuyện này, Diệp Trần khẳng định là không thể nói ra được, vội vàng nhìn trái nhìn phải mà nói sang chuyện khác:

"Này, cô hôn mê thời gian dài như vậy chắc cũng đói bụng rồi? Đi! Tôi mời cô đi ăn cơm!"

...

Sau khi hai người làm thủ tục xuất viện thì rời khỏi bệnh viện.

Bệnh viện trung tâm thành phố Thiên Hải cách đại học Thiên Hải cũng không tính là xa, chỉ có lộ trình hai trạm xe buýt.

Sau khi hai người rời khỏi bệnh viện thì đi tới đi tới cũng đã trở lại gần trường học.

"Phía trước có một quán đồ nướng, tay nghề rất không tệ, chúng ta tới nếm thử chứ?"

Tiêu Nhược Hi bỗng nhiên đề nghị.

Diệp Trần tự nhiên không có ý kiến gì, nói đến, hắn cũng lâu rồi không có ăn đồ ăn trên Trái Đất.

Lại đi về phía trước vài trăm mét, hai người cũng đã đi tới quán đồ nướng mà Tiêu Nhược Hi vừa mới đề cập tới.

Nhìn ra, quán đồ nướng này làm ăn cũng rất tốt, hơn nữa còn ở gần trường học, rất nhiều người dáng vẻ sinh viên ăn đồ nướng ở chỗ này, có lẽ cũng đều là sinh viên đại học Thiên Hải.

Hai người tìm tới một chỗ ngồi còn trống ở trong góc quán ngồi xuống, nhân viên quán đồ nướng đi tới, đưa cho hai người một cái thực đơn, "Hai vị muốn ăn chút gì không? Còn có các loại đồ uống, tùy tiện chọn a!"

Tiêu Nhược Hi rõ ràng là khách quen ở đây, lập tức cầm bút lên, ở trên tấm thực đơn kia tích tích một lúc, sau đó giao cho nhân viên kia.

Ước chừng khoảng hai ba mươi phút sau, đồ nướng mà Tiêu Nhược Hi chọn rốt cuộc cũng đã được đưa tới.

"Đúng rồi, Nhược Hi, sinh viên đại học năm nhất có phải cũng nên nhập học rồi hay không?"

Hai người thuận miệng tán gẫu, Diệp Trần bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Tiêu Nhược Hi tuy rằng cảm thấy kỳ lại khi Diệp Trần hỏi cái vấn đề này, tuy nhiên vẫn trả lời thành thật nói: "Ừm, sinh viên đại học năm nhất nhập học, bình thường đều là ngày mồng một tháng chín hàng năm, hôm nay là hai mươi bảy tháng tám, cũng không còn mấy ngày nữa! Anh hỏi vấn đề này làm cái gì?"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Tôi muốn lên đại học!"

"Phốc!"

Ngụm Cocacola mà Tiêu Nhược Hi vừa mới uống trực tiếp phun mạnh ra ngoài!

May mà Diệp Trần phản ứng nhanh, thân thể hơi nghiêng sang một bên mà tránh được.

Điều này cũng khó trách làm sao Tiêu Nhược Hi lại có phản ứng lớn như vậy!

Diệp Trần có thân phận bực nào?

Vị Nguyên soái thời hòa bình đầu tiên của Hoa Hạ, bằng sức một mình nghiền ép Đảo quốc, sáu nước phía đông nam của Á châu còn có Mỹ quốc cường quốc đệ nhất thế giới!

Nhân vật như vậy lại muốn lên đại học?

Chỉ sợ cho dù ai nghe cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Uây uây xin lỗi a, mà tôi không có nghe nhầm chứ? Anh anh...anh muốn học đại học?"

Diệp Trần nhếch miệng cười một tiếng,"Làm sao? Tôi thì không thể lên đại học sao?"

"Thế nhưng mà, anh thật giống như không có tham gia thi đại học a? Không có điểm số, anh làm sao lên đại học?

Sau khi Tiêu Nhược Hi nói xong lời này thì ý thức được chính mình nói sai.

Lấy địa vị bây giờ của Diệp Trần, đừng nói là tiến vòa đại học Thiên Hải học tập, chính là làm hiệu trưởng đại học Thiên Hải, đây còn không phải chỉ là một câu nói thôi sao?

Quả nhiên, tay trái Diệp Trần vừa lật, đã từ bên trong Càn Khôn Trạc lấy ra một chiếc điện thoại di động, sau đó bấn điện thoại gọi cho Dịch Sơn Hà, "Diệp soái, ngài có gì phân phó?"

Giọng điệu của Dịch Sơn Hà kính cẩn hơn trước đây rất nhiều.

Trước đó, quân hàm của Diệp Trần tuy rằng cao hơn hắn, nhưng tư cách và sự từng trải của hắn nhiều hơn, cho nên địa vị hai người trong quân đội chênh lệch cũng không tính là quá nhiều.

Thế nhưng bây giờ, Diệp Trần từ thượng tướng, một lần hành động tăng lên tới Nguyên soái, so với quân hàm của Quân lão còn cao hơn một bậc, tuyệt đối là đệ nhất nhân của Hoa Hạ, hắn tự nhiên không còn dám tùy tiện giống như trước đó a.

Diệp Trần cũng không có nói nhảm, nói thẳng:

"Lão Dịch, ông giúp tôi sắp xếp một chút cho tôi tiến vào học tập trong đại học Thiên Hải, thiết lập điểm thi tuyển sinh đại học của tôi đến 581 điểm, dự thi vào chuyên ngành sinh học..."

P/S: Ta thích nào....Kim phiếu á á á...:D

Bình luận


T
tuấn tú hồ
26-03-2023

Hay nha

G
GAME MOBA
26-03-2023

Ko có ngôn tình ko hay rồi. Toàn là luyện công. Chán

M
mê truyện
26-03-2023

Trả hiểu thằng main nghĩ gì bị đám kia khinh thường như vậy vẫn cứu tụi nó gặp mik là bỏ đi rồi cho đám nữ nhân kia phục vụ cái thằng đại ca đó rồi

Truyện đang đọc