TRỌNG SINH VỀ BÊN TỔNG TÀI CỦA TÔI


“Con nãy giờ ở đây sao?”
“Vâng.”
Nghe thấy Bối Hi trả lời, ông Triệu như thể vẫn không tin mà nheo cặp mắt đã lộ đầy nếp nhăn của mình mà nhìn ngó vào trong.
Cô thấy thế chỉ bình tĩnh bước qua một bên, chừa một lối vào trong cho ông và những người đi cùng nhìn vào.
“Nếu không tin ba và mọi người có thể vào nhìn xem.”
Thấy được tác phong và sự bình tĩnh của cô, cánh nhà báo rình rập đi theo nhôn nhao một hồi, thì ra tất cả là tin giả.
“Như vầy là tin giả thôi.”
“Thật không biết ai mà lại có thể đồn ác ý như vậy.

Nhìn học thức và tính cách của Triệu tiểu thư được thừa hưởng từ Huỳnh phu nhân kia mà.

Sao có có thể ra cái chuyện trái luân thường và dơ bẩn ấy được.”
Họ bắt đầu chán nản và buông lời trách móc người phao tin giả.

Dưới kia biết bao nhiêu người và tin mới, dù không quá đắt giá thì cũng hơn là lên đây mà chẳng được gì.

Vậy mà cứ tưởng sẽ được đưa tin tức nóng hổi của một vụ bê bối chứ.
“Mọi người nói gì tôi không hiểu vậy?”
“Không.

Không thể nào.”
Trong lúc cô đơ người thắc thắc thì bà Đường đã la lên, lao vào phòng cô tìm kiếm.

Trong lúc đi ngang qua cánh cửa còn đụng trúng vai làm cô phải lùi lại vài bước để giữ thăng bằng.

Những người xì xào bàn tán chuẩn bị quay người rời đi, nhưng khi thấy vậy họ lại đứng đấy tiếp tục xem chuyện.
“Mẹ, mẹ tìm gì vậy?”
Cô nói giọng hơi lớn, quay người vào trong hỏi khi thấy bà lục lọi hết chỗ này tới chỗ kia.

“Đâu rồi.

Người đâu rồi hả?
Bà ta mở cửa tủ, kiểm tra nhà vệ sinh, lật hết chăn ga gối đệm lên nhưng vẫn không thấy gì.

Tức giận mà quát lớn về phía cô hỏi người.
“Người?”
“Triệu tiểu thư, có người nói cô lên đây cùng với mấy… người đàn ông.”
Một người trong đám đông ấy không kìm được mà nói nhỏ cho cô biết.

Cậu ta làm phóng viên trẻ cho một toà soạn, hôm nay may mắn được cử đi săn tin ở đây.

Nhìn cô gái trước mặt này ăn mặc đến cử chỉ thật sự rất được thiện cảm từ người khác.

Thêm kiểm chứng nãy giờ nữa nhìn là biết tin giả rồi.

Bà Đường kia đâu cần phải vào tận nơi tìm kiếm và chứng minh như vậy.
“Ôi trời! Nhưng mà đúng là tôi lên đây với mấy người nữa…”
Cô úp úp mở mở nói, chỉ là vu vơ tiết lộ một câu nhưng đã nhanh chóng thu hút được rất nhiều người chú ý.
“Con nói gì vậy hả?”
Ông Triệu đứng một bên sau khi chứng kiến tất cả kiến đầu ông quay cuồng và rối loạn không thôi.

Sau khi thấy bà Đường điên loạn tìm kiếm thì ông đã nhanh chóng lườm nhìn cảnh cáo bà.

Cứ tưởng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm và nhanh chóng kết thúc thì lại nghe cô nói một câu khiến mọi chuyện gợn sóng.
“Thì con có lên đây cùng mấy người thiệt mà ba.”
“Đúng vậy đấy Triệu tổng.”
Mộ Hàn từ một góc khuất khác xuất hiện, những người khác biết ý tránh qua hai bên nhường anh từ tốn đi lại.
Đến trước mặt ông, anh đứng đấy bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt của ông.

Dù ngoài mặt như không nhưng người trong thương trường ai nấy cũng rõ việc trước kia Lão Triệu không thích gì mấy Tần tổng.

Tử Vỹ Trác và Tần tổng đấu đá với nhau, mà lão Triệu này thì thường xuyên giúp đỡ vị thiếu gia nhà họ Tử.

Nên quan hệ sâu bên trong có dùng đầu gối thì ai nấy cũng hiểu ít nhiều.
“Ý cậu là sao?”
Ông híp đôi mắt lại, sát khí quanh người tỏa ra gằn giọng nói từng chữ một.
“Tôi đã đưa cô ấy lên đây.”
Nói về khí chất thì Mộ Hàn anh cũng không yếu thế.

Một người đã gầy dựng sự nghiệp của mình bằng chính đôi bàn tay thì sao có thể lép vế ông? Khí chất, sự lạnh lùng và đặc biệt là tuổi trẻ, đấy là những thứ ông Triệu thật sự phải chào thua.
“Dạ phải đấy ba.

Ba cũng biết tủ lượng của con yếu, uống một chút là đã đau đầu chóng mặt rồi.

Nên con đã nhờ anh ấy đưa con lên đây nghỉ một lúc.”
“Mọi chuyện chỉ có vậy thôi.”
Chứng kiến mọi thứ cứ xoay vòng vòng khiến bà Đường khó hiểu không thôi.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Đám người kia đâu? Băng Na của bà đâu? Tại sao mọi chuyện lại thành như vậy hả?

Một đám người nhìn thì xác nhận mọi chuyện thật đơn giản, nhìn mà xem quần áo trên người họ kìa, không thể gọn gàng hơn được nữa.

Tin tức Triệu tiểu thư qua lại với nhiều nam nhân là giả, nếu đăng về tin Triệu tiểu thư và Tần tổng cùng nhau lén lút thì lại càng không.
Kết thúc thôi, họ nên xuống dưới lầu và tìm một mối ngon hơn thôi.

Trên đây đã chẳng thể có tin tức gì có lợi cho việc đăng báo ngày mai rồi.
Nhưng chỉ khi họ đang thất vọng thì có người đột nhiên la lên, họ ráo riết nhau chỉ về một căn phòng cách đó không xa.

Dân tình bắt đầu đổ xô vào căn phòng khép hờ không được khoá kín cửa ấy.
Nơi đây xác thực mới là nguồn tin nóng.

Băng Na lại đang ở đây cùng làm chuyện tốt với ba người đàn ông trong phòng.

Họ không chỉ không khoá cửa mà còn làm chuyện ấy ngay ở gần cửa ra vào.
“Là Triệu nhị tiểu thư cùng ba người đàn ông.”
“Thật kinh tởm.”
“Ở đây này, vụ bê bối này bảo đảm sẽ nóng hôi hổi luôn.”
Thấy tất cả camera đều đang chĩa về một căn phòng cách đó, còn có người la lên tên con gái mình.

Ông và bà ta nhanh chóng chen chân chạy lại đó xem.
“Băng… Băng Na.”
Chết chôn chân tại chỗ.

Tại sao những tên đàn ông mà bà giăng bẫy Bối Hi rốt cuộc lại là Băng Na? Bà Đường sốc đến nỗi không nói được thành lời, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn con mình và mấy người đấy làm chuyện đồi bại.
“Các người làm cái gì vậy hả?”
Ông Triệu đứng kế bên tức giận lớn tiếng quát, ông chỉ tay về đám người đó.

Chưa thể làm bọn họ chú ý, ông cầm bình hoa kế bên lên đập thật mạnh.
Ba người bên trong nghe thấy thế thì hoảng loạn dừng hành động của mình lại.

Xấu hổ và nhanh chóng tìm kiếm chỗ trốn và quần áo mặc vào.

Họ nhốn nháo rời bỏ, người thì chạy vào nhà vệ sinh, kẻ vơ được chiếc quần manh áo thì cúi đầu bỏ chạy thật nhanh ra ngoài.
Chiến trường ác liệt khi nãy giờ chỉ còn lại mình Băng Na ở đấy, chưa hết cơn thuốc cô ta vẫn miệng la lối, cơ thể cựa quậy không ngừng.
“Xin, xin mọi người.


Làm ơn để yên cho con tôi.”
Hoàn hồn khỏi mọi chuyện, bà Đường nhanh chóng tiến lên, che chắn trước người Băng Na.

Bà đóng sầm cửa, lau đi nước mắt chảy dài vơ lấy chiếc chăn trên giường đắp lên tấm thân cô ta.
Đám đông xôn xao, họ nhanh chóng làm cuộc phỏng vấn và phóng sự nhanh.

Người bàn tán người thì gọi điện rôm rả.

Đây chính là cái giá của việc tham gia tiệc lớn, truyền thông lớn.

Muốn dẹp yên chuyện này thực chất không phải là chuyện đơn giản như lần trước.
“Mộ Hàn, xong chưa bỏ tay ra đi.”
“À ừm…”
Anh nghe cô nói bỏ tay khỏi mắt cô.

Nhận thấy ánh mắt phàn nàn của cô nhưng anh không mấy để ý.

Dù biết rằng hơi kì cục nhưng đấy là chuyện nên làm mà không phải sao?
“Xí!”
Bối Hi đấm nhẹ vào ngực của anh, rắn chắc quá! Đâu ra cái thói thấy người ta la lên như vậy mà anh che mắt cô? Đứng xa mà còn có bao nhiêu là người che cả rồi cô còn có thể nhìn được gì sao? Khi ấy cô đã nhón chân, căng mắt nhìn mà cũng chả được gì nữa là.
Dù sao cũng đã hết chuyện, cô kéo theo tay của Mộ Hàn về phía thang máy rời khỏi tầng lầu.

Hôm nay xôn xao và kích động vậy là đủ rồi.

Mai sẽ còn rất nhiều trò vui.
Hôm nay vậy là đã đủ kích thích rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc