TRÚC MÃ TƯƠNG THANH MAI

Tô Hiểu Thần thường thích mau lẹ nhất thời, chọc điên Tần Chiêu Dương, lúc sau hối hận đến ruột cũng xanh. Hơn nữa dạy mãi không chịu rút kinh nghiệm, một khi đã đi là sẽ đi đến cuối đường.

Lần này chọc điên Tần Chiêu Dương hậu quả chính là anh đem cửa sổ khóa chặt canh gác nghiêm ngặt không cho cô trở về...

Tô Hiểu Thần nâng hộp gỗ đàn biết vậy chẳng làm, "Em sai rồi; thật sự sai rồi."

Tần Chiêu Dương ngồi ở trên ghế đang dương tự đắc mà lật sách, "Sai chỗ nào cơ?"

Tô Hiểu Thần đáng thương tội nghiệp nhìn nhìn anh, "Về sau không có tiền mua đồ ăn em sẽ cắn thịt bắp đùi của mình, đánh chết không đem ra tín vật đính ước mà anh đưa cho em."

Sắc mặt của anh thế này mới giãn ra một chút; chẳng qua vẫn là lạnh lùng liếc nhìn cô, "Còn gì nữa không?"

"Về sau nếu em lại phá hư bầu không khí nữa thì tùy anh xử lí." QAQ a ~ nhục nước mất chủ quyền.

Ngón tay Tần Chiêu Dương để trên gáy sách nhẹ nhàng mà gõ gõ, dù chưa nói chuyện, Tô Hiểu Thần cũng hiểu được ý anh là "Còn chưa đủ, em tiếp tục" ý tứ, trầm tư suy nghĩ nửa ngày mới nghi hoặc hỏi: "Còn có gì?"

Tần Chiêu Dương tiếp tục cúi đầu nhìn sách, giọng điệu dửng dưng, "Đêm nay đừng về."

Tô Hiểu Thần lập tức khóc đầy mặt, giống như học sinh đào ngũ không làm sao trả lời nổi câu hỏi của giáo viên...

Nhìn thời gian càng ngày càng muộn, Tô Hiểu Thần phấn đấu quên mình đem cái hộp trên bàn sách đáp về phía anh, giống như một cơn lốc nhanh chóng chạy đến đó, oạch một cái ôm lấy bờ vai của anh trực tiếp ngồi xổm ở trên hai chân của anh.

Tần Chiêu Dương bị cô làm hoảng sợ giật nảy người, vội vươn tay ra bảo vệ, không vui cau mày.

Tô Hiểu Thần bất cứ giá nào, nhéo một cái lên mặt anh, hung dữ uy hiếp, "Mau để cho em về nhà, bằng không dẫm mặt anh!"

Thái Tử gia không thèm để tâm...

Tô Hiểu Thần thay đổi một cách nói khác, "Tối nay em đã ăn rất nhiều còn chưa tiêu hóa đâu, mỗi phút đè lên tay chân anh sẽ làm mất cảm giác."

Tần Chiêu Dương rất nhanh nhẹn dùng hai tay bóp mạnh eo cô một cái.

Tô Hiểu Thần lập tức ỉu xìu, ôm lấy cổ anh cọ cọ ở bên má anh, "Bây giờ không quay về ngủ ngày mai em sẽ không đứng dậy nổi."

"Vậy thì ở đây ngủ dưới đất, ngày mai anh phụ trách gọi em rời giường." Giọng nói của anh càng thêm trầm tĩnh, dửng dưng không một gợn sóng.

Lần này Tô Hiểu Thần lại triệt để an tĩnh, cứ như vậy nhìn anh một hồi, "Đêm nay rốt cuộc là anh theo em, hay là em theo anh?"

Vừa dứt lời, cửa truyền đến một tiếng tiếng đập cửa, cùng với một câu "Mẹ vào đây" lập tức cửa liền mở.

Trình An An bưng bữa ăn khuya đi vào, nhìn thấy một màn này bị kinh hãi không nhỏ, trực tiếp đứng sững ở tại chỗ.

Tô Hiểu Thần càng ngu ngơ không biết phản ứng làm sao, vẫn là Tần Chiêu Dương vỗ vỗ cô, nói một tiếng "Xuống dưới", cô mới lăn lông lốc từ trên đùi anh xuống dưới thành thành thật thật mà đứng sang một bên.

Sau một lát Trình An An mới khôi phục coi chuyện vừa rồi như chưa có gì, đem bữa ăn khuya trong tay để lên bàn, cười đến vô cùng phong tình vạn chủng, "Đừng đùa quá trễ, ngày mai còn có chuyện quan trọng đó. A... Nhưng mà đêm nay cũng có thể chính thức, nhưng nhớ tắt đèn, ha ha."

Trong lúc nói chuyện, nhướn mày, nhìn về phía Tô Hiểu Thần ở bên cạnh đang thấp thỏm bất an, giơ tay vỗ vỗ vai của cô, khen: "Cũng nên nắm giữ thế chủ động!"

Tần Chiêu Dương từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh, thấy cô đầu cũng không nhấc lên nổi, thế mới lên tiếng nhắc nhở, "Mẹ."

Trình An An liếc anh một cái; rồi mới đi ra ngoài.

Tô Hiểu Thần lỗ tai nóng ran, nghe thấy tiếng đóng cửa mới dám ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bàn kia bát mì nóng hổi cũng không muốn ăn, vẫn cố nhớ lại vừa rồi mình chủ động cái gì...

Tần Chiêu Dương nghiêng đầu nhìn cô một cái, hơi có chút bất đắc dĩ, đợi cô thông suốt, gánh nặng đường xa.

Anh đi đến bên bàn, lúc trước Trình An An để lại một cái bát nhỏ, bên trong bát đựng mấy củ lạc, anh dứt khoát đem lạc trộn đều với mì, múc già nửa đưa cho cô."Lại đây ăn."

Tô Hiểu Thần nhìn bát kia, nước miếng giàn giụa, "Nếu em ăn xong có thể về nhà không..."

Hai mắt cô ươn ướt như có hơi sương, mắt đen bóng, trong nháy mắt anh bị thất thần, tầm mắt rất nhanh mà dời đi, "ừ" một tiếng.

Dứt lời, lại dùng cái thìa bón cho cô chút canh, nhưng chỉ có một đôi đũa, anh vẫn phải xuống lầu một chuyến, để cho cô ngoan ngoãn ngồi ở đây ăn, chính mình đi xuống lấy.

Tô Hiểu Thần tự nhiên rất ngoan... Chờ khi anh đi lên đã giải quyết xong một bát nhỏ.

Dì Trương còn đang làm vài quả trứng chần nước sôi, khi anh mang hai quả đi lên, dì Trương thoáng cái liền hiểu rõ, lại đưa mấy miếng thịt kho, "Hiểu Thần ở đó, cửa chính không đi lại leo cửa sổ, cháu cũng không nói nó."

Anh trên miệng đáp lời, tự mình cũng cảm thấy có chút buồn cười, ánh mắt cũng tràn ngập dịu dàng.

Tô Hiểu Thần bị như thế nhưng có thịt ăn, vui vẻ đến không nhịn được, liền chiếm một góc bàn, chậm chậm mà ăn hết 7 phần của bữa ăn khuya.

Sau khi ăn no bụng, cô lấy khăn giấy lau miệng, rất nghiêm túc mà bưng lấy mặt anh, ngưng mắt nhìn hai con ngươi anh gằn từng chữ: "Em có đôi khi ngượng ngùng sẽ thích trốn tránh vấn đề, vừa rồi không nghĩ cẩn thậm để đáp lại anh như thế nào. Là em nói đùa, anh đưa gì đó em đều cẩn thận bảo quản, giống như tâm ý của anh vậy." Vẫn luôn trân trọng.

"Đúng là có đôi khi em không biết phải biểu đạt như thế nào với anh, đại khái chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cho nên... Quen thuộc đến không cần quá nhiều ngôn ngữ để biểu đạt tình cảm với nhau. Tần Chiêu Dương, em rất thích anh, thật sự rất thích. Chưa từng có cái gì có thể làm cho em có thể kiên trì trước sau như một lâu như vậy, anh là ngoại lệ. Em chờ cũng chờ, tay cũng nắm, người cũng ôm, miệng cũng hôn, anh không bao giờ được phủ nhận."

Nói xong, cô liếm liếm môi, lỗ tai hơi có chút hồng, lập tức cầm lấy cái hộp gỗ đàn tử kia, "Tín vật đính ước em nhận, em sẽ nhớ đáp lễ."

Tần Chiêu Dương yên lặng nghe cô nói xong; nỗi lòng nhất thời rung động khó phân biệt, hồi lâu cũng chỉ là gật gật đầu, "Ừ... Không cần quá cầu kì, đem bản thân em cho anh chính là món quà tốt nhất."

Tô Hiểu Thần lập tức tròn miệng trợn mắt, "cái; cái gì... Em?"

Anh giữ nguyên tư thế cô một tay bưng lấy mặt anh, hơi ngẩng đầu liền hôn môi cô, vẽ phác hình môi cô, lúc nhẹ lúc nặng, hôn đến vô cùng triền miên, "Ừ, chính là em." Anh để môi lên môi cô, cong khóe môi.

Anh cái gì cũng không cần, chỉ cần Tô Hiểu Thần.

******

Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Tiêu Ly liền tới đây gọi cô rời giường.

Cô cố sức mà mở mắt ra, nhìn thấy sắc trời ngoài cửa sổ vẫn đen, vòng quanh tấm chăn không chấp nhận đứng lên. Nhưng mắt vừa nhắm lại, nghĩ tới Tần Chiêu Dương tối qua hung thần ác bá mà nói hôm nay nếu cô mà nằm ỳ trên giường không dậy nổi chậm trễ thời gian sẽ dùng cực hình thời Mãn Thanh, lập tức tỉnh hơn nửa, không tình nguyện mà bò dậy.

Vì hôm nay phải đẹp lấn áp toàn hội trường, Tô Hiểu Thần nhịn đói uống một bát cháo trứng muối thịt bằm, liền đi theo rời khỏi nhà.

Đến khách sạn Thịnh Xa, mỗi người đều có vị trí và công việc riêng, cô là nhàn nhất, ở trong phòng nghỉ cá nhân chờ thợ trang điểm trang điểm cho mình.

Thợ trang điểm là do Tần Noãn Dương chọn lựa, mang hai người trợ lý, trang phục và phụ kiện hôm nay của cô đều do anh ta lựa chọn.

Nói ra thì thợ trang điểm quả thật là công việc rất thần kỳ, bình thường cũng không thấy có chỗ nào khác với mọi người, nhưng chỉ là hơi tô điểm lại một chút, khí chất và diện mạo cả người đều thay đổi hoàn toàn.

Ngũ quan Tô Hiểu Thần không có gì để chê, thường ngày không dùng son phấn, chỉ bôi chút kem, bây giờ trang điểm lên, cả người chín chắn lên không ít, nhìn quả thực là... Rất có khí chất.

Cô đã sớm đổi váy đuôi cá, nhưng không biết có phải tối hôm qua ăn bù một bữa khuya hay không, cô cứ cảm thấy chỗ bụng bị kích một chút... Phụt.

Tần Chiêu Dương ở bên ngoài đón khách trò chuyện và tiếp nhận phỏng vấn, ngay sau khi cô trang điểm xong thì ở trong phòng nghỉ ngủ gà ngủ gật, Tần Noãn Dương là người đầu tiên đi vào, mệt mỏi, trên mặt còn có vẻ uể oải.

Vào cửa trợ lý của cô ấy cầm lấy lễ phục để cho cô ấy đi vào phòng trong thay, chờ cô ấy đi ra, thợ trang điểm vừa rồi lại bắt đầu trang điểm lại cho cô ấy, lần này rõ ràng nhanh hơn so với cô.

Tô Hiểu Thần liền tò mò hỏi một câu, "Vì sao Noãn Dương trang điểm như vậy nhanh?"

Tần Noãn Dương mở mắt ra xuyên qua gương nhìn cô một cái, khóe môi khó giấu ý cười, "Bởi vì ngũ quan chị đúng tiêu chuẩn, trời sinh xinh đẹp."

Tô Hiểu Thần: "..." Cô có nơi nào bị lệch chuẩn? Tức giận!

Thợ trang điểm nở nụ cười, "Tô tiểu thư rất chuẩn mực, chỉ là không giống cô, tôi đã quen thuộc mặt cô ấy thích hợp với kiểu trang điểm nào, nên với cô ấy tự nhiên sẽ chậm một chút."

Khi Tần Chiêu Dương đi vào, Tô Hiểu Thần đang cùng Tần Noãn Dương xem ảnh chụp, Noãn Dương đi quá nhiều chỗ, cũng rất thích chụp ảnh lưu niệm.

Những chỗ kia phong cảnh như vẽ, cảnh sắc hợp lòng người, cô nhìn thật sự hâm mộ, "Em chưa bao giờ được đi chơi ở chỗ nào đẹp như thế này cả."

Mắt anh liếc màn hình di động của Noãn Dương, ngón tay dừng ở trên vai của cô hơi co lại, liền ngồi xuống bên cạnh cô, "Muốn đi anh dẫn em đi."

Tô Hiểu Thần biểu hiện hoài nghi nghiêm trọng, "Anh bận như thế cơ mà."

Tần Chiêu Dương rất bình tĩnh trả lời, "Vậy em mau mau chọn ngày gả cho anh đi, tuần trăng mật của chúng ta ai dám không cho anh đi?"

Tô Hiểu Thần xấu hổ bị Tần Noãn Dương hung hăng cười nhạo và đùa cợt...

Tần Chiêu Dương liếc nhìn cảnh cáo Tần Noãn Dương, ngay sau đó cô liền lập tức biết điều im lặng cúi đầu nghịch di động.

Ngón tay anh khoác lên trên vai nhẵn nhụi trắng mịn của cô, xúc cảm quá tốt làm cho anh yêu thích không nỡ rời tay, cũng không để ý bên trong phòng có ai nhìn chỗ này hay không, hơi nghiêng đầu ở đầu vai của cô hôn lên một cái, "Chuẩn bị xong chưa?"

Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, "Hình như em cảm thấy chân em đang run..."

Tần Chiêu Dương nhẹ giọng nở nụ cười, "Em sợ cũng vô ích; đã quyết định hôm nay làm lễ đính hôn rồi."

Hôm nay anh chẳng lo không cười được, dường như cả khuôn mặt đều mang theo một loại vui mừng khôn siết, càng không nói đến nụ cười, cả người thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc, mang đến một loại cảm giác rất khác lạ.

Tô Hiểu Thần nhìn anh mặc vest đã quen mắt, nhưng hôm nay mặc bộ tây trang đen không có gì nổi trội này lại rất hợp với dáng người anh, thoạt nhìn vô cùng quyến rũ, lại thêm vào người anh đã tự có khí chất hơn người, thỉnh thoảng lại hành động chậm rãi thư thả, toàn thân đều toát ra nét quý phái.

Tâm tình cô bây giờ kỳ thật có chút khó nói lên lời, cứ cảm thấy hôm nay đính hôn, thì sau này cô càng phải trưởng thành hơn nữa; bởi vì sau này trách nhiệm của cô cũng lớn hơn, tuy rằng cô vẫn không hiểu được những trách nhiệm cô phải phụ trách là như thế nào.

Nếu trách nhiệm này là bôi nhọ Tần Chiêu Dương, cô nhận...

Gần tới trước khi bắt đầu, Hàn Tiêu Ly có chút không yên lòng, lại đi đến đây một lần, thấy Tần Chiêu Dương đi đâu rất lâu không thấy ở hội trường thì là trong này chăm sóc Tô Hiểu Thần, lập tức cũng yên tâm, chỉ dặn hai người chuẩn bị để ra bên ngoài.

Tần Noãn Dương là không thể đi cùng, liền ở lại ở trong phòng nghỉ.

Sau khi đi đến cửa chính, phóng viên chờ đã lâu được bảo vệ nhắc nhở trật tự sau cũng được chụp mấy tấm ảnh.

Tô Hiểu Thần không quen với loại ánh sáng đèn flash này, mới bắt đầu cũng có chút né tránh,sau khi anh nhận ra nhíu nhíu mày, bình tĩnh thản nhiên hơi nghiêng người qua.

Trợ lý vẫn luôn ở bên cạnh chờ, thấy anh nhíu mày, lập tức hiểu ngầm trong lòng, đi ra nhắc nhở phóng viên và bạn bè bỏ máy ảnh xuống, vào trong dùng bữa. Không để máy ảnh xuống, các trang web sẽ bị xoá bỏ...

Khi vào sân ngược lại hơi có chút ngoài ý muốn, cô mang giày cao gót có chút không quen, vạt váy lại dài, đi được nửa đường thiếu chút nữa dẫm vào đuôi váy.

Tần Chiêu Dương lập tức bước chậm lại, cô ngừng lại một chút hơi nhấc vạt váy sau lên, cuối cùng cũng coi như bước đi một đường bình yên vô sự.

Khách khứa đến có một nửa là người Tô Hiểu Thần không quen, nhưng hôm qua cô đã chuẩn bị xong tâm lý, lại có thêm Tần Chiêu Dương luôn che chở cho cô, cô chỉ cần luôn luôn đi bên cạnh anh nói chuyện, thì sẽ bình an vô sự.

Người phía trước đi đến đều là qua chào hỏi, uống rượu cũng không quan trọng, nhấp môi một chút liền ngừng lại. Tuy rằng anh uống không ít, nhưng ngoại trừ mắt càng ngày càng sáng, dường như cũng không có khác biệt quá lớn.

Lúc rảnh rỗi, anh hơi giảm thấp người xuống liền dám vào bên tai cô nhẹ giọng nói: "Nếu mà sớm biết đính hôn phiền toái như vậy, không bằng trực tiếp kết hôn cho xong..."

TôHiểu Thần hơi thất thần, không biết là anh vô tình hay là cố ý, đôi môi liền cọsát qua vành tai cô, "Như vậy, đêm nay liền có thể động phòng hoa chúc."

Bình luận

Truyện đang đọc