TRÚC MÃ VÀ KẺ TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG HE


Tác giả: Lật Diên
Edit: Tiếu | phongvulacha.wp.comLời này của cậu, nói giống như bọn họ hiểu nhau lắm vậy.
Văn Dục cong môi, không đưa ra ý kiến.
“Vậy thì,” hắn bỏ qua đề tài này, “Chúng ta tới, cậu muốn đánh như thế nào?”
“Tôi muốn……”
Ánh mắt Phó Dư Hàn tự nhiên rơi xuống môi hắn.
Buổi tối hôm trước, cậu nhìn thấy hắn ngậm một cây pocky cùng Dương Phàm hôn nhau.
Tối hôm đó, cậu liền muốn vung cho hắn một đấm, nhưng lúc ấy bọn Dương Phàm đều đang có mặt, cho nên cái gì cậu cũng không dám làm.

Yêu thầm, hơn nữa còn yêu thầm một thẳng nam, thật sự khiến cậu thấy bản thân hèn mọn đến tận xương tủy.

Cậu chỉ có thể cố gắng giữ kín tâm tư của mình, chỉ có thể để chút ít mờ mịt mơ hồ lộ ra bên dưới ngòi bút.
—— Nhưng rồi hôm nay, ba chiếc rương chất đầy những bức hoạ cũ chứa đựng tâm tư ẩn dấu của cậu lại bị Hà Yến đột ngột bán đi.
Đó là bí mật chỉ thuộc về duy nhất mình cậu, cho nên cậu muốn tìm người tố khổ cũng không thể tìm được.
Lớp phù sa lắng đọng dưới bùn nước bất ngờ không kịp đề phòng bị xéo lên, từng đoạn hồi ức xôn xao ùa về, lưu lại một khoảng trống mênh mông khó coi và xấu xí.

Gió rít từng cơn gào thét vụt qua, lạnh đến thấu xương.
So với tức giận, cậu đột nhiên cảm thấy thật mờ mịt.
Phó Dư Hàn nhất thời có chút xuất thần, đôi mắt tối tăm giống như một vũng nước tù không hề dao động.
Dáng vẻ đờ đẫn này của cậu cùng với lúc hẹn đánh nhau buổi sáng hoàn toàn bất đồng —— Khi đó tuy rằng cậu không có biểu cảm gì, nhưng đáy mắt vẫn luôn tràn đầy ánh sáng.

Lông mi Văn Dục khẽ run lên, giống như bị chạm vào, hắn không biết phải làm thế nào liền khiêu khích một chút.
“Nếu cậu còn nhìn chằm chằm vào môi tôi nữa,” hắn cười khẽ, “Tôi sẽ cho rằng cậu muốn hôn tôi nha.”
“……”
Quả nhiên Phó Dư Hàn liền lộ ra biểu cảm ghét bỏ, “Cậu có biết ghê tởm hay không?”
Văn Dục chỉ cười không nói.
“Tôi chỉ là đột nhiên có chút tò mò.” Sự chán ghét mang theo sức sống kia nhanh chóng trở nên yên tĩnh lại, Phó Dư Hàn lần nữa nhìn đến môi hắn, “Hôn…… Cậu ấy cảm giác thế nào?”
Văn Dục sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng, nhận ra là cậu đang hỏi thăm Dương Phàm, vì thế hắn cười nhạt một tiếng: “Các cậu đã biết nhau nhiều năm thế rồi, cậu vậy mà “chạm vào một chút” cũng chưa từng chạm qua sao?”

“Tôi đã phát hiện ra tính hướng của mình từ rất sớm, làm sao có thể chạm vào cậu ấy được.

Ngoại trừ những lúc quá chén phải đưa cậu ấy về nhà, tôi thậm chí còn chưa từng ôm cậu ấy.” Phó Dư Hàn cụp mắt, “Tôi cảm thấy như vậy rất đáng khinh.”
Văn Dục đã không còn lời nào để nói.
Phó Dư Hàn hôm nay có chút kỳ quái, thậm chí sức lực đánh nhau với hắn cũng không có, nói mấy câu lại bắt đầu lâm vào trầm tư.
Hơn nữa cái mạch suy nghĩ này…… Thật giống hệt một vị Bồ Tát.
Cậu là Bồ Tát, nhưng Văn Dục không phải.

Hắn cười khẽ, ngạo nghễ nói: “Không tệ lắm, rất mềm.”
Vừa nói xong, Văn Dục liền thấy biểu tình của Phó Dư Hàn bất giác vặn vẹo, “Cho nên, ngày hôm qua, có phải cậu đã cùng bọn họ thương lượng trước rồi không?”
Chơi một trò chơi, trộm một cái hôn.
“Đúng vậy.” Văn Dục biết làm thế nào trêu chọc cậu một cách nhanh nhất, “Không thì cậu cũng thương lượng với bọn họ một chút, lần sau nếu Dương Phàm lại thua, bắt cậu ấy cùng cậu chơi một hồi?”
Nhìn thấy đối phương lộ ra biểu cảm khó chịu như mình dự đoán, Văn Dục trong lòng âm thầm sung sướng.
Đúng lúc này, phía sau hắn đột nhiên truyền tới tiếng bước chân dồn dập, chưa đến mười giây, một người vội vã chạy vào.

Hắn quay đầu nhìn lại, hoá ra chính là vị hoa khôi đã “tỏ tình” với hắn trước mặt cả lớp vào sáng nay.
“Hộc…… hộc……” Từ Thiến Di có lẽ đã chạy một đường đến đây, hiện tại vừa phải thở phì phò, vừa nhìn về phía Phó Dư Hàn, “Tôi thấy cửa lớp còn chưa khoá, cậu quả nhiên đang ở chỗ này…… Cậu, các cậu không đánh nhau chứ? Thật tốt quá…… Hô……”
Phó Dư Hàn vốn dĩ cảm thấy phiền, thái độ không tốt lắm: “Cậu vì chuyện này mà đặc biệt chạy đến đây sao?”
“Đúng vậy.” Từ Thiến Di nói, “Nếu hai cậu thật sự đánh nhau, vậy tôi không phải trở thành tội đồ rồi sao?”
Văn Dục đứng bên cạnh mấp máy môi dưới, hắn cụp mắt, không biết có nên nói ra sự thật hay không.
“Không phải vì cậu.” Phó Dư Hàn so với hắn trực tiếp hơn nhiều, nhíu mày nói, “Là do tôi và cậu ta có thù oán.”
“Tôi biết, tôi còn có thể tự mình đa tình, cho rằng cậu thích tôi sao? Nhưng hôm nay chuyện này có liên quan trực tiếp đến tôi, nếu hai người các cậu đánh nhau khiến mặt mũi bầm dập, thầy Chu hỏi thì tôi biết phải nói gì?”
Phó Dư Hàn nhìn cô một cái.
“Này.” Từ Thiến Di lúc này mới phát hiện không đúng, “Tâm trạng cậu hôm nay không tốt sao?”
Đây là câu hỏi hoàn toàn vô nghĩa, Phó Dư Hàn rõ ràng đang không vui.
Cậu không trả lời, di động đột nhiên vang lên, cậu cúi đầu liếc mắt một cái.
Lông mày Phó Dư Hàn nhăn lại, nhỏ đến mức không thể phát hiện ra, cậu ném lại một câu “Chờ chút”, liền đưa điện thoại lên tai, bước về một phía khác của tòa nhà trống, giọng nói đè xuống rất thấp.
Từ Thiến Di nắm quai đeo cặp sách, mũi chân rảnh rỗi đá xuống sàn nhà, thần sắc thản nhiên.

“Hình như quan hệ của hai cậu không tệ?” Văn Dục nhìn cô cười cười, “Hôm nay Tôn Văn Thụy nói với tôi, lúc trước cậu còn đang theo đuổi Phó Dư Hàn.”
“Hả?” Từ Thiến Di hơi giật mình, sau đó mỉm cười, “A, cũng không phải, ở trường học của chúng ta, chỉ cần là nam sinh đẹp trai một chút thì tôi liền muốn theo đuổi.

Thật ra tôi chỉ là tùy tiện theo đuổi, nhan khống [*] mà thôi, sẽ không thường xuyên quấy rầy cậu, cậu đừng sợ.”
[*]
“…….”
Đáp án này quả thật Văn Dục chưa từng nghĩ tới, hắn chớp mắt, nhanh chóng nở nụ cười: “Không đến mức sợ, được một nữ sinh xinh đẹp như vậy theo đuổi, là vinh hạnh của tôi mới đúng.”
“Cảm ơn.” Từ Thiến Di tùy tiện nói, “Thật ra cậu so với Phó Dư Hàn đáng yêu hơn nhiều —— Cậu ta chính là một tảng đá.”
“Vì sao lại là tảng đá?”
“Bướng bỉnh cố chấp nha.”
Văn Dục buồn cười, cúi đầu cười một lúc mới ngẩng lên: “Cậu ta không tốt như vậy, tại sao cậu còn theo đuổi?”
“Thật ra cũng không phải thật sự theo đuổi, khi đó chỉ là lấy cậu ấy ra chắn hoa đào thôi, đã thương lượng trước rồi.” Thiếu nữ bình tĩnh nhìn bóng dáng Phó Dư Hàn sắp đi về phía này, nhẹ giọng nói, “Người này tính tình thật xấu…… Nhưng mà con người vẫn rất tốt, tôi hỏi cậu ta có thể giúp một chút không, cậu ta chưa bao giờ từ chối.”
Văn Dục nhướng mày.
Câu nói này, gần giống với hình dung của Dương Phàm dành cho cậu ta, nghe có vẻ thú vị.
Hắn hy vọng cuộc sống năm lớp mười hai của mình có thể bớt “tẻ nhạt” một chút, để không phải uổng công hắn lăn lộn vượt qua cả nửa thành phố chuyển trường.
“Hai người không đánh nhau là tốt rồi.” Từ Thiến Di không nhìn thấy biểu cảm của hắn, lo lắng nói, “Cậu đừng thấy Phó Dư Hàn gầy như vậy, cậu ấy đánh nhau rất lợi hại, tôi sợ cậu bị thương.”
“Trông tôi yếu ớt lắm sao?”
“Ừm.” Cô gật đầu, “Cậu nhìn như không biết đánh nhau…… Rất văn nhã.”
Văn Dục hừ cười một tiếng, không bày tỏ ý kiến.
Hắn từ lưng đến chân đều thẳng tắp, đứng ở đó quả thật có vài phần nhanh nhẹn.

Ít nhất từ này so với vẻ bề ngoài mà nói…… Từ Thiến Di nói hắn “văn nhã” cũng không sai.
Lúc này, Phó Dư Hàn đã cất di động quay trở về.

Mi mắt cậu rũ xuống, biểu cảm so với trước khi nhận điện thoại có vẻ ảm đạm hơn —— Cái này đừng nói người quen, ngay cả tên ngốc cũng nhìn ra được cậu đang sa sầm —— Phó Dư Hàn đi đến cạnh cửa sổ cầm lấy tập tranh của mình, sau đó lạnh mặt đi ra bên ngoài: “Hôm nay giải tán, tôi có chút việc đột xuất.”
Lông mày bất giác nhăn lại, trước khi kịp ý thức, Văn Dục đã duỗi tay túm chặt cánh tay cậu: “Này.”
Phó Dư Hàn quay đầu lại, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Cậu gấp gáp muốn bị đánh như vậy sao?”

“Cậu hẹn tôi tới, tôi tới rồi, sau đó cậu lại đi.” Văn Dục cười nhạo nói, “Phó Dư Hàn, cậu có chút ý thức nào không vậy?”
“Không có.”
Phó Dư Hàn muốn tránh ra, thế nhưng làm thế nào cũng không thoát được kiềm chế của hắn, ngược lại cánh tay còn bị mép giấy cứng quẹt đến phát đau.

Cậu không khỏi cúi đầu nhíu mày, “Cậu đang cầm cái gì?”
“Bài kiểm tra được phát hôm nay.”
Phó Dư Hàn lộ ra biểu tình ‘Học bá mấy người đều là bệnh nhân tâm thần’: “Cậu nhất định phải cầm theo sao?”
Văn Dục cười cười: “Của cậu.”
Phó Dư Hàn: “……”
Đối phương thình lình tỏ ra ân cần khiến cậu không cách nào tiếp tục trưng ra vẻ mặt thối hoắc, ngại ngùng nói: “Cảm ơn…… Nhưng không cần đưa cho tôi, đêm nay có lẽ sẽ không có thời gian làm.”
Văn Dục thờ ơ.
“Buông tay……” Phó Dư Hàn có chút không kiên nhẫn, “Nếu cậu muốn đánh nhau như vậy, ngày mai chúng ta hẹn lại được không? Tôi thật sự có việc gấp.”
“Việc gấp gì?”
“Liên quan đến cậu sao?”
“Cậu để tôi đi như vậy, tôi cũng muốn được giải thích rõ ràng.” Văn Dục nghiêng đầu, “Như vậy mới công bằng.”
Nhìn thấy biểu tình nhàn nhã ung dung của hắn, tuyệt đối không thể tượng được hắn đã dùng lực lớn thế nào giữ lấy cánh tay Phó Dư Hàn.
Hôm nay Phó Dư Hàn đã mất đi ba rương tranh cũ, tay còn lại đang ôm lấy tập tranh quý giá duy nhất còn sót lại của mình, thật sự không muốn cùng hắn đánh nhau.
Nhưng đối phương lại tựa như cua tinh đầu thai, thả ra xiềng xích khiến cậu vô luận tránh né thế nào cũng không thoát được.

Phó Dư Hàn nửa tức giận, nửa lại bất đắc dĩ, “Em gái tôi nhập viện, tôi phải đến đó…… Có thể buông tay chưa?”
Dường như có điều gì đó không thể giải thích được xen lẫn trong sự phẫn hận của cậu, Văn Dục có hơi giật mình, tay bỗng dưng buông lỏng.
Phó Dư Hàn xoa nhẹ cánh tay chỗ bị hắn siết chặt, không thèm quay đầu lại liền rời đi.
Sắc trời dần tối, ánh vàng rực rỡ của hoàng hôn cũng dần dần biến mất, nhiệt độ không khí quanh tòa nhà trống bắt đầu giảm xuống.
Có lẽ cũng vì lý do này, bóng lưng Phó Dư Hàn thoạt nhìn có nhiều thêm vài phần hiu quạnh.

Ánh mắt Văn Dục loé loé, trong lúc nhất thời không thể giải thích được cảm giác khác thường chợt xuất hiện trong lòng mình là gì.
Tiếng bước chân nện dần xuống bậc thang, Từ Thiến Di im lặng một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, thở dài nói: “Tội nghiệp.”
Văn Dục nghiêng đầu: “Hả?”
“Thân thể em gái cậu ấy vẫn luôn không ổn, hơn nữa nhà bọn họ…….

Cũng không tốt lắm, tóm lại có chút phức tạp.” Từ Thiến Di lắc lắc đầu, “Cậu có biết lão Phó làm thế nào nổi danh ở Tam Trung không?”
“Thế nào?”
“Ngày đầu tiên nhập học vào năm lớp mười, cậu ấy cùng mẹ đến trường, ở trước cổng trường liền ——” Từ Thiến Di nâng cằm, “Cậu ấy đánh nhau với mẹ của mình.


Rất ngầu, một trận thành danh.”
“……”
“Thật hay giả?” Văn Dục không tin lắm.
“Không biết, dù sao mọi người đều nói như vậy.”
“Ý cậu là, nói tôi cùng Phó Dư Hàn chuẩn bị đại chiến với nhau một trận vì cậu cũng là ‘mọi người’?”
“…… Cậu nói đúng.” Từ Thiến Di ngừng một chút, “Nhưng mẹ cậu ấy thường xuyên bắt cậu ấy phải chăm sóc em gái là sự thật.

Lúc trước không nói, tính trong tuần này thôi, có một ngày học bù cậu ấy không đến, đến lúc hỏi ra, cậu ấy nói rằng phải dẫn em gái đi bệnh viện tái khám.

Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên, cậu ấy đã học lớp mười hai rồi, mẹ cậu ấy chẳng lẽ không biết việc học đối với cậu ấy rất quan trọng sao?”
Văn Dục chớp mắt.
Từ Thiến Di phàn nàn vô nghĩa một hồi xong, cũng cảm thấy chính mình đi quá xa rồi.

Cô hướng Văn Dục nói xin lỗi, sau đó cũng rời khỏi khu nhà.
Hoàng hôn dần tắt khuất vào sau những đám mây, gió đêm chầm chậm nổi lên.

Văn Dục nhìn bài kiểm tra trong tay mình, đột nhiên nhớ lại biểu tình uể oải ỉu xìu của Phó Dư Hàn lúc hắn vừa đến.
Là do trong nhà có chuyện nên mới phiền muộn sao?
Hắn bỗng nhiên buông lỏng.
Bỏ đi.
Hôm nay, hiểu biết của hắn về Phó Dư Hàn có hơi nhiều, hắn cần phải trở về suy nghĩ một chút.

Tốt xấu gì cũng là ngày đầu tiên làm bạn học, nên sống chung hoà bình mới tốt.
Hắn có hàng ngàn cách thức chọc tức cậu ta, không cần thiết phải nói lời dối trá thế này.

Dù sao cậu ta…… Đùa khá vui.
Hai chữ “Bỏ đi” này, có một loại năng lực hoà giải con người với toàn bộ thế giới.
Văn Dục nghĩ tới đây, lấy di động ra, ở khung trò chuyện với Phó Du Hàn đánh xuống hai hàng chữ.
Văn Dục: Lừa cậu thôi, tôi không hôn cậu ấy.
Văn Dục: Căn bản chưa từng chạm vào..


Bình luận

Truyện đang đọc