TRÚC MÃ VÀ KẺ TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG HE


Văn Dục tránh tay cậu đi thẳng.
Hắn vốn dĩ còn cho rằng, gần đây quan hệ giữa hai người bọn họ đã tốt lên, hắn chỉ cần chờ thêm chút nữa, chỉ một chút nữa thôi là có thể đạt tới mục tiêu cuối cùng.

Nhưng một hộp ngôi sao kia, cùng với hai giọt nước mắt của Phó Dư Hàn đã khiến hắn hiểu rõ, thì ra điều đó vẫn còn xa xôi lắm.
Cú tát này, Văn Dục xem như là một đòn cảnh tỉnh bản thân.
Nhưng mà càng tỉnh táo hắn lại càng khổ sở.

Văn Dục nghe thấy tiếng bước chân Phó Dư Hàn vẫn đuổi theo phía sau, không bao lâu liền mềm lòng, giảm dần tốc độ.
Hắn lún vào quá sâu, lúc này cần phải nếm đau mới có thể tỉnh.
Nhưng trong chớp mắt bước chậm lại đó, trong lòng Văn Dục mơ hồ dấy lên đôi chút chờ mong —— rằng đối phương sẽ đuổi theo, kế tiếp sẽ nói với hắn điều gì đó.
Văn Dục thầm nghĩ, hắn đã rất cố gắng chu đáo rồi.
Chẳng ngờ ngay lúc đó, Phó Dư Hàn cũng bước chậm lại, cứ như vậy giữ một khoảng cách với Văn Dục, đi ở phía sau.
Đoạn đường núi này thật ra nói dài không dài, bảo ngắn lại chẳng ngắn.

Bọn họ cứ thế chịu đựng giày vò suốt gần hai mươi phút, cuối cùng cũng đến được khu đất trống trải kia.
Tầm nhìn bỗng nhiên được mở ra rất rộng, một bên vẫn có thể tiếp tục đi lên.

Nhưng những người đi lại khó khăn hoàn toàn có thể xem như nơi này là đỉnh núi.
Phó Dư Hàn thoáng liếc mắt một cái đã trông thấy vài thứ giống như thùng giấy nằm chất đống trên mặt đất.
“Pháo hoa à……?” Cậu lẩm bẩm, bỗng nhiên nhớ đến câu oán giận mình thuận miệng nói ra hôm chiều mùng hai tết.
—— “Mấy năm nay đều không cho bắn pháo hoa, ăn tết cũng không còn náo nhiệt nữa, luôn cảm thấy như thiếu thiếu cái gì.”
Trên mũi bỗng nhiên có chút chua xót.
Một người nếu thường xuyên bị phớt lờ trong một thời gian dài, vậy thì chỉ cần một chút quan tâm chăm sóc thôi, cũng sẽ trở thành ánh sáng đom đóm trong đêm tối.
“Dục ca……” Phó Dư Hàn nhìn về phía Văn Dục, “Cậu……”
“Tôi đi châm lửa.” Văn Dục tránh né ánh mắt cậu, nhẹ giọng nói, “Sinh nhật vui vẻ.”
Giọng điệu đã từng luyện tập kia rốt cuộc cũng không có cách nào dùng.

Văn Dục khẽ ngừng, sau đó bước qua, lấy ra bật lửa đã chuẩn bị tốt, đốt lên.
Kíp nổ bị đốt cháy vang lên tiếng “tách tách”.

Văn Dục đi trở về đứng bên cạnh Phó Dư Hàn, cách cậu một khoảng rộng bằng bả vai.
“Dục ca……” Phó Dư Hàn lại muốn nói gì đó.
“Xem pháo hoa đi.” Văn Dục ngẩng đầu lên, “Tôi đã tốn rất nhiều thời gian để chuẩn bị.”
Đùng.
Phó Dư Hàn còn chưa kịp nói gì, một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên cách đó không xa, tiếp theo một quả cầu lửa bỗng chốc vọt thẳng lên trời, ầm ầm nở rộ giữa thiên không xa xôi.
Chíu ——
Đỏ, vàng, lam, tím…… Từng ngọn lửa màu sắc khác nhau đan xen bung nở trên bầu trời đêm, vẽ ra hình dạng những đóa hoa rực rỡ, sáng bừng tới tận giây phút cuối cùng trước khi biến mất.
Vào đúng lúc này, đợt pháo hoa thứ hai cũng vừa lúc nở ra.
Văn Dục đã chuẩn bị rất nhiều, đợt pháo hoa này kéo dài rất lâu.
Lâu đến phức Phó Dư Hàn ngẩng cổ có hơi đau.
Cẩn thận ngẫm lại, pháo hoa thật sự rất đẹp.
Nhưng mà.
Mặc dù tỉ mỉ xem từng đóa pháo hoa, lực chú ý của cậu từ đầu đến cuối lại vẫn đặt hết lên người đang đứng bên cạnh —— Văn Dục lúc nãy đi ra ngoài không mặc áo khoác, khiến chiếc áo len mềm mại đang khoác trên người không hiểu sao có vài phần đơn bạc, lúc gió thổi tới, khăn quàng cổ khẽ đung đưa, vài sợi tua rua trên đó cũng lắc lư theo gió.
Rốt cuộc pháo hoa cũng cháy hết, tầm nhìn trước mặt chớp mắt liền biến thành màn đêm vô tận.
Văn Dục quay đầu: “Đẹp không?”
Phó Dư Hàn cũng xoay người nhìn hắn: “Cậu…… Có lạnh không?”
Văn Dục sửng sốt, sau đó bật cười: “Cậu chỉ muốn hỏi cái này thôi sao? Tôi không lạnh.”
Bàn tay giấu trong túi quần của hắn khẽ giật.
Phó Dư Hàn còn tưởng rằng Văn Dục sẽ giống như bình thường, dán lòng bàn tay hắn lên mu bàn tay hoặc là gương mặt cậu, dùng chính độ ấm trên đó nói cho cậu biết hắn không lạnh.

Nhưng mà không có.

Văn Dục chỉ khẽ giật giật tay, sau đó thả xuống, nhẹ nhàng mỉm cười: “Xem xong rồi, nếu cậu không còn cảm tưởng gì nữa thì chúng ta về thôi, nơi này sáng mai sẽ có nhân viên công tác đến dọn dẹp, tôi đã liên hệ rồi.”
Văn Dục nhấc chân liền đi.
“Dục ca!” Phó Dư Hàn nhíu mày gọi hắn, “Rốt cuộc cậu đang tức giận cái gì? Tại sao không nói ra chứ?”
Bước chân Văn Dục khẽ ngừng.
Hắn không quay đầu lại, chỉ hơi nghiêng mặt, giọng điệu ép xuống rất thấp: “Tôi không giận.”
“Cậu lừa quỷ à.” Phó Dư Hàn tức giận nói.
“……” Văn Dục thở dài, “Không có gì đâu, cậu đừng để ý tới tôi một đêm là ổn thôi.

Dương Phàm vừa gọi tôi về xem phim, tôi về trước đây…… Sinh nhật vui vẻ.”
Phó Dư Hàn: “……”
“Vui vẻ cái rắm.” Phó Dư Hàn thấp giọng mắng, “Vì sao đến lúc này ngược lại không muốn nói chứ……”
Giọng cậu không lớn lắm, người đã đi xa kia không nghe thấy được.
Phó Dư Hàn hóng gió núi thêm một lúc, hoảng hốt nghĩ, dường như cậu lại sắp phải đi thi một mình rồi.

Chờ đến lúc cậu quay trở lại nhà trọ, phòng KTV và phòng đánh bóng bàn đã đóng cửa tắt đèn, bầu không khí trong nhà cũng trở nên yên tĩnh lại.

Lúc đi lên lầu, Phó Dư Hàn nhìn thoáng qua phòng chiếu phim phía trước, trông thấy Văn Dục đang ngồi bên cạnh Dương Phàm.
Hắn xem rất chăm chú, ngược lại là Dương Phàm phát hiện ra cậu, giơ tay vẫy vẫy: “Tiểu Hàn, cậu đến xem phim sao? Đang chiếu phim kinh dị cậu thích nè.”
Ba nữ sinh trong phòng đều nhìn sang, chỉ có duy nhất Văn Dục không nhúc nhích.
Tâm tình của hắn không tốt, ngay cả ngụy trang cũng lười làm.
Phó Dư Hàn đột nhiên nhớ đến mấy câu “Cậu đừng giả vờ”, “Cậu không thể sống chân thật một chút sao” ngày nào mình cũng nhắc mãi với Văn Dục kia, cảm thấy bản thân thật sự là tự làm bậy không thể sống.
“Thôi, tớ hơi buồn ngủ.” Phó Dư Hàn nhẹ giọng nói, “Các cậu xem đi, tớ lên lầu.”
Đến khi thân ảnh thon gầy biến mất ở cửa, trong phòng chiếu phim mới có chút động tĩnh.
Triệu Đồng rút vào ngực Dương Phàm, nhỏ giọng nói: “Có phải tâm trạng cậu ấy không tốt không? Hay là anh đi nhìn thử một chút xem?”
“Kệ đi.” Dương Phàm ôm cô, “Lúc tâm tình Tiểu Hàn không tốt, có dùng tám cây gậy đánh cậu ấy cũng không khai thác được gì.

Cứ để cho cậu ấy ngủ một giấc đi, sáng ngày mai anh sẽ hỏi.”
“Không sao thật ư?”
Dương Phàm lắc đầu, cười với cô: “Chút hiểu biết lẫn nhau này bọn anh vẫn phải có chứ.”
Văn Dục bình tĩnh tự véo mình một cái, cưỡng ép bản thân phải duy trì vẻ mặt vô cảm.
“Nhưng mà, vị tiểu ca kia thế mà lại thích xem phim kinh dị, lá gan cũng lớn quá nhỉ.” Lý Tư Tư bị dọa đến run rẩy, lại không có bạn trai, đành phải ôm lấy cô bạn Tống Đình bên cạnh.
“Nhát gan mới xem.” Dương Phàm cười cười, “Bọn tớ từ nhỏ đã lấy phim kinh dị luyện gan, xem nhiều thì sẽ không còn sợ nữa.”
Văn Dục rốt cuộc cũng nói ra câu đầu tiên: “…… Cậu ấy hẹn cậu xem sao?”
“Ừm.” Dương Phàm gật đầu, tựa như có chút ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, “Ngôi nhà trước đây của Tiểu Hàn rất lớn, nhưng lại giống như bỏ hoang vì ba mẹ cậu ấy thường xuyên không ở nhà.

Có một dạo hình như là cậu ấy gặp ác mộng thì phải? Lúc tỉnh lại, nhìn thấy căn phòng trống rỗng càng thêm sợ hãi, bởi vậy mới chạy đến tìm tớ xem phim kinh dị.”
Triệu Đồng cười: “Này là cái logic gì vậy?”
“Là kiểu logic bị phim kinh dị dọa, sẽ phát hiện phòng trống chẳng có gì đáng sợ cả.” Dương Phàm vô cùng bất đắc dĩ, “Kết quả là, anh bị cậu ấy làm sợ tới mức không ngủ được.”

Cả ba nữ sinh đều bật cười, bầu không khí căng thẳng trước đó không lâu do ảnh hưởng từ cảnh trong phim cũng từ từ buông lỏng.
Chỉ có duy nhất Văn Dục, ánh mắt đột nhiên trở nên tối sầm —— căn phòng lớn trống rỗng, hắn đang nghĩ tới chính mình.
Dương Phàm cười với các cô gái xong, xoay đầu đến gần bên tai Văn Dục, thấp giọng nói: “Này, hai cậu làm sao vậy? Cậu chọc cậu ấy à?”
Văn Dục lấy lại tinh thần, bật cười: “Làm sao có thể…… Tớ nào dám chứ.”
Dương Phàm nghi ngờ nhìn hắn một cái, lắc đầu: “Tớ mặc kệ đấy, hai cậu tự mình giải quyết đi.”
Dứt lời, y xoay người trở về, tiếp tục xem nốt bộ phim kinh dị thường dùng để bắt nạt trẻ con kia.

Văn Dục xem phim xong mới đứng dậy lên lầu.

Cửa phòng đóng lại, nhưng không khoá.
Lúc vặn mở tay nắm, hắn do dự một lát, rốt cuộc vẫn đi vào.
Tuy nhiên, cảnh tượng xấu hổ trong tưởng tượng lại không xảy ra.

Đèn ngủ trong phòng đang bật, chiếu ra ánh sáng vàng ấm áp, nhưng lại không có âm thanh nào.
“Tiểu Hàn?” Đồng tử Văn Dục hơi co lại, ở khoảnh khắc ngắn ngủi kia, hắn thế mà nghĩ rằng Phó Dư Hàn đã mất tích trong lúc hắn không hề hay biết.
Nhưng mà không có.
Văn Dục bước nhanh vào, lướt qua huyền quan, phát hiện Phó Dư Hàn đã tựa vào gối đầu ngủ mất rồi.
Có lẽ cậu vừa tắm xong, tóc chỉ sấy khô một nửa, trên người mặc một chiếc áo phông, nửa bả vai lộ ra bên ngoài.
Mặc dù trong phòng mở máy sưởi, nhưng dáng vẻ này của cậu thoạt nhìn cũng quá buông thả rồi.
Văn Dục nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngẫm lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Hắn bước qua định giúp cậu đắp chăn, lại đột nhiên không kịp phòng bị mà trông thấy gương mặt ửng đỏ của Phó Dư Hàn.
Văn Dục thoáng nghiêng đầu, trông thấy trên mép giường để một chai rượu Whiskey, bên cạnh còn có một chiếc ly rỗng.
Hôm nay là hoạt động tập thể, Văn Dục cân nhắc đến khả năng tiếp nhận của số đông, vì vậy lúc pha chế đồ uống xuống tay khá nhẹ, cho rất ít rượu, dưới lầu còn thừa lại rất nhiều.
Hơn nữa, đêm nay hắn vốn định cùng Phó Dư Hàn uống rượu, vì vậy đã mang theo khá nhiều.
Này có lẽ là lúc cậu lên lầu tiện tay cầm theo một chai, tự mình uống hơn nửa bình mới đi ngủ.

Trên gương mặt trắng nõn giờ phút này che kín sắc hồng, sự thay đổi trên gương mặt hiện lên rất rõ ràng.

Nếu không phải tâm trạng hắn không tốt, có lẽ lúc này đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nhưng hiện tại, Văn Dục chỉ có thể thở dài, nhặt bình rượu dưới đất lên để sang chỗ khác, kế đó đứng ngẩn người một lúc lâu mới tiến vào phòng tắm tắm rửa.
Thời thơ ấu, trải nghiệm nỗi sợ hãi của bọn họ về căn phòng to lớn nhưng trống rỗng gần như giống hệt nhau, nhưng Phó Dư Hàn lại có Dương Phàm giúp cậu lưu giữ ký ức.
Quãng thời gian cùng làm bạn đó là thứ không có cách nào bỏ qua, mà hắn hiện giờ, chỉ có thể đem ghen tị và chua xót của bản thân nuốt xuống.
Văn Dục tắm xong, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nằm xuống chiếc giường bên cạnh.

Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên từ bên ngoài chiếu vào căn phòng, lông mi Phó Dư Hàn khẽ rung, sau đó tỉnh dậy.
Cậu sửng sốt mất vài giây, tiếp theo quay đầu nhìn, trông thấy Văn Dục trên chiếc giường bên cạnh.

Người nọ rõ ràng đang ngủ, nhưng hơi thở lại có chút không ổn định.
Phản ứng đầu tiên của Phó Dư Hàn chính là, ít nhất tối hôm qua hắn cũng đã trở lại.
Phản ứng thứ hai là, rõ ràng bản thân không ngủ ngon khi có ánh sáng, vậy mà chẳng hiểu sao hắn lại không chịu kéo rèm.
Phó Dư Hàn hít hít mũi, theo bản năng xốc lên chăn bông bước xuống giường, nhẹ tay kéo kín rèm cửa.
Kéo xong cậu mới kinh ngạc nhận ra, mình dường như hơi tiện tay quá rồi.
Chính bản thân cậu còn không vui, hà cớ gì lại phải quan tâm đến cái tên một lời cũng không chịu nói ra kia chứ?
Thật là dư thừa.
Rượu uống vào đêm qua dường như vẫn còn trong cơ thể, khiến cho hơi thở cũng mang theo hương vị đặc thù.

Phó Dư Hàn cau mày, khó chịu nhìn thân ảnh người đang nằm trên giường đã vì rèm được kéo xuống mà từ từ bình ổn hơi thở, đi vào toilet vệ sinh thu thập một phen.
Lúc cậu xong xuôi hết thảy, trong nhóm đã có người thức dậy.
Cát Nhiên: Có ai dậy chưa?
Cát Nhiên: Buổi chiều Thiến Thiến có việc, cho nên bọn tớ định về trước.
Dương Phàm khó khăn lắm mới hẹn được bạn gái ra ngoài chơi, dĩ nhiên muốn chơi đến chiều tối hôm nay mới trở về.

Dựa theo kế hoạch đã bàn trước đó, hôm nay bọn họ sẽ ngủ đến lúc tự tỉnh dậy, sau đó ăn cơm, buổi chiều cùng nhau lên núi dạo một vòng, chạng vạng mới trở về.
Tối hôm qua cả đám đều đi ngủ muộn, lúc này mới hơn bảy giờ sáng, vì vậy trong nhóm chat vô cùng yên tĩnh.
Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát, cũng nhắn vào nhóm một tin.
Phó Dư Hàn: Các cậu về bằng cách nào?
Cát Nhiên: Gọi xe.
Cát Nhiên: Cậu dậy rồi à?
Phó Dư Hàn: Ừm, tôi đi với hai cậu.

Tôi bỗng nhiên nhớ ra còn chút đồ phải mua.
Cát Nhiên: Được, vậy chúng ta hẹn gặp trong phòng khách nhé?
Phó Dư Hàn: Ừm.
Cậu không muốn cùng nhóm Tôn Văn Thụy đưa nữ thần của cậu ta về nhà, cũng không muốn đi theo Dương Phàm làm bóng đèn.

Hai cô bạn kia của Triệu Đồng vừa ồn ào mà Phó Dư Hàn cũng không thân, nếu đi cùng Chử Lỗi thì lại tránh không được Văn Dục…… Nghĩ đi nghĩ lại, đi cùng Cát Nhiên và Từ Thiến Di vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Trở về với ai cũng được, dù sao hôm nay cậu cũng không muốn ngồi xe Văn Dục.
Phó Dư Hàn nhanh chóng thay xong quần áo, sau đó sửa sang lại balo chẳng có bao nhiêu đồ dùng của mình.

Lúc cậu chuẩn bị xuống lầu, lỡ tay đụng vào đống quần áo dày nặng Văn Dục tiện tay vắt trên sô pha, khiến một cái quần rơi xuống đất.
Phó Dư Hàn thuận tay nhặt lên ——
Một cái hộp nhỏ tinh xảo im lặng rơi xuống trên tấm thảm.
Là cái gì……
Phó Dư Hàn cầm lên nhìn thoáng qua, chiếc hộp giấy lớn cỡ lòng bàn tay, bên ngoài không có bất kỳ kí hiệu gì, lắc lắc cũng không phát ra tiếng động.
Ước chừng khá nặng tay, giống như một món quà tặng.
Ngày hôm qua là sinh nhật cậu, Phó Dư Hàn theo bản năng nghi ngờ, chẳng biết cái này có phải là tặng cho mình hay không.
Thật ra trận pháo hoa kia cũng đã đủ rồi.
Cực kỳ xinh đẹp…… Nếu không phải do Văn Dục bất ngờ xấu tính một cách khó hiểu, thì chắc chắn cậu đã rất vui vẻ rồi.
Nghĩ đến đây, Phó Dư Hàn khẽ cụp mắt, lạnh nhạt đem chiếc hộp nhét trở vào túi quần, sau đó thả nó lại trên ghế.
Cuối cùng, cậu nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

“Không hổ là cậu, còn sớm như vậy đã thức rồi.” Nghe thấy tiếng bước chân, Từ Thiến Di ngẩng đầu mỉm cười với Phó Dư Hàn.
Từ trước đến nay cậu luôn là người thức dậy sớm, nếu không chìa khoá phòng học cũng sẽ không giao cho cậu, chuyện này gần như toàn bộ người lớp sáu đều biết.
“Nhưng hai cậu lại khiến tôi khá bất ngờ.” Phó Dư Hàn bình tĩnh đáp.
“Buổi chiều Thiến Thiến có việc, cho nên tớ đã đặt báo thức.” Cát Nhiên quay sang cô bạn thân cười cười.
Phó Dư Hàn liếc nhìn Từ Thiến Di hỏi: “Sao lúc trước không nghe cậu nói?”
“Bởi vì tối hôm qua tôi mới chắc chắn mua được vé từ chợ đen.” Từ Thiến Di chớp chớp mắt với cậu, “Tôi muốn đi gặp thần tượng của mình.”
Phó Dư Hàn: “……”
Hôm nay hoa khôi lớp bọn họ trang điểm rất đậm vô cùng quyến rũ, tựa như giây kế tiếp sẽ lập tức lên sân khấu vậy.
Phó Dư Hàn không thể hiểu được tâm trạng kích động hiện giờ của Từ Thiến Di, nhưng cậu tôn trọng sở thích của cô.

“Chúng ta đi chưa?” Phó Dư Hàn hỏi.
Từ Thiến Di thoải mái đứng lên, Cát Nhiên lại thoáng nhìn về phía cầu thang, có chút rối rắm: “Chúng ta không cần tạm biệt bọn họ một tiếng sao?”
Phó Dư Hàn: “Tôi cần phải tạm biệt ai?”
Lời này của cậu mơ hồ mang theo lửa giận, Cát Nhiên cho rằng mình nói sai rồi, có chút ngượng ngùng: “Tỷ như nhóm bạn Nhất Trung kia của cậu?”
“Không cần, Dương Phàm sẽ không tức giận.” Phó Dư Hàn uể oải, thoạt nhìn không có chút tinh thần nào, “Đi thôi.”
“…… Ừm.” Cát Nhiên đáp, vác balo lên vai.
Chỗ này là khu du lịch, cho nên ba người bọn họ không cần phải lo không xuống núi được.

Lúc cả ba đi đến gần khu vực quản lý, đã có rất nhiều tài xế dậy sớm đỗ xe, đang hút thuốc chờ khách.
Ba người tùy tiện lên một chiếc taxi, Phó Dư Hàn ngồi ở ghế phụ, hai cô gái ngồi hàng ghế sau.

Vừa an vị xong, Từ Thiến Di liền hỏi: “Cậu muốn đi đâu vậy?”
“Khu chợ phía sau sân vận động.” Phó Dư Hàn vừa đáp vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên núi có người liên tục lên xuống, khiến cậu bỗng dưng nhớ lại màn pháo hoa rực rỡ tối hôm qua.
Phó Dư Hàn khẽ cắn môi một cái.
Chẳng biết sau khi Văn Dục tỉnh dậy có gọi điện thoại cho mình hay không…… Chết tiệt, mình quản nhiều như vậy làm gì.
Tài xế nghe xong địa điểm, giẫm mạnh chân ga, xe taxi dọc theo đường lên núi hôm qua ngược dòng trở về.
Dọc đường đi, Phó Dư Hàn vô cùng trầm mặc, bên trong xe chỉ có tiếng nói chuyện của hai nữ sinh ngồi hàng ghế sau.

Từ Thiến Di sắp được đi gặp thần tượng của mình, cực kỳ hưng phấn kể cho Cát Nhiên rất nhiều thứ, phần lớn nội dung Phó Dư Hàn đều nghe không hiểu.
Tuy vậy, cậu vẫn im lặng nghe, trong xe có chút âm thanh con người sẽ khiến bầu không khí bớt nhàm chán.
Nhưng mà không bao lâu sau, đề tài bỗng nhiên chuyển đến trên người Phó Dư Hàn.
Cát Nhiên vén tóc, do dự một lát, nhẹ giọng hỏi: “Phó ca, sắp tới có phải cậu định xin nghỉ học nửa tháng không?”
“Hả? Ừm.” Phó Dư Hàn lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn cô, “Có chuyện gì sao?”
“Ngày mấy cậu về?”
“Có lẽ là ngày 13.”
“Vậy ngày 13 cậu có đi học không, hay là ngày 14?”
“Tôi không biết.” Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát, “Nếu ngày 13 về sớm thì tôi sẽ tham gia tiết tự học buổi tối.”
“Vậy là dù sao cũng phải đợi ngày 14 phải không?”
“Ừm, có chuyện gì vậy?”
“À, không có gì.” Cát Nhiên cười cười, “Tuần sau đến lượt tổ các cậu trực nhật, cậu không ở trường cho nên tớ phải tìm người khác trực thay cậu.”
Mặc dù nhà trường khá ưu tiên học sinh khối mười hai, phần lớn hoạt động trong khuôn viên trường bọn họ không cần tham gia, nhưng việc vệ sinh phòng học của mỗi lớp hàng ngày vẫn phải làm.

Phó Dư Hàn không hề nghi ngờ gì, chỉ hỏi: “Chuyện này chẳng phải đều do lớp phó lao động sắp xếp sao?”
Từ Thiến Di trào phúng liếc nhìn Cát Nhiên một cái, thay cô tiếp lời: “Cậu không biết mấy tên lớp phó kia của lớp chúng ta đều là kẻ thích lười biếng à? Dù sao cũng là chuyện nhỏ, bình thường Cát Nhiên vẫn hay giúp bọn họ xử lý.”
“Cậu vất vả rồi.” Phó Dư Hàn nói, “Tôi trở về sẽ bù lại.”
“Không sao, tớ không vất vả.” Cát Nhiên nhợt nhạt cười, suy nghĩ chốc lát, lại bổ sung một câu, “Thi đấu cố lên.”
Phó Dư Hàn khẽ giật mình.
Cậu nghiêng đầu, từ kính chiếu hậu đối diện với gương mặt tràn đầy ý cười dịu dàng của Cát Nhiên, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Không ngờ câu “Thi đấu cố lên” đầu tiên mà cậu nghe được, lại đến trong hoàn cảnh thế này.
Taxi dừng lại trước khu chợ, Phó Dư Hàn tạm biệt hai nữ sinh, vác balo đi vào cửa hàng vật liệu vẽ tranh đã từng giúp đỡ các cậu hôm đại hội thể thao kia.

Bà chủ cửa hàng là một người phụ nữ trung niên tính tình hào sảng, bởi vì thường trò chuyện với Phó Dư Hàn, cho nên mỗi lần cậu ghé mua đồ đều được giảm giá.
Mặc dù lợi nhuận buôn bán vật liệu vẽ tranh không cao, giá cả cho dù có giảm cũng không nhiều, nhưng những lúc không cần gấp, Phó Dư Hàn đều thích chạy đến nơi này mua đồ.
Thật ra cậu rất sẵn lòng trò chuyện với người lớn, có lẽ điều này là do thường ngày ở nhà cậu không thể nói chuyện với ba mẹ mình.
Buổi sáng bởi vì vội vàng xuất phát, Phó Dư Hàn còn chưa kịp ăn cơm, ở bên đường mua một cái bánh mì ăn tạm.

Bà chủ thấy thế, giữ cậu lại trong tiệm ăn trưa, nhân tiện nhờ cậu giúp đỡ trông coi cửa hàng một buổi chiều.
“Con bé làm thêm hôm nay bận thi nên không tới.” Bà chủ hút điếu thuốc, chậm rãi phun ra một vòng khói, “Chiều nay cậu giúp ta trông tiệm một chút, một tiếng mười hai tệ, sẽ không thiếu của cậu đồng nào.”
“Thôi ạ, chi phí mua đồ dì giảm vừa nãy còn nhiều hơn số này, không cần phải tính toán kỹ như vậy đâu.” Phó Dư Hàn lạnh nhạt liếc nhìn bà một cái, “Nhưng buổi chiều dì không có ở đây sao?”
“Có.” Bà chủ duỗi tay chỉ chỉ lên lầu, “Lớn tuổi rồi, tinh thần không tốt, chốc nữa ta còn phải ngủ trưa.”
“……” Phó Dư Hàn không còn lời nào để nói, nhưng cũng không từ chối, “Được.”
Những ngôi nhà trên con phố này đều thuộc về các đơn vị bảo vệ di tích văn hóa của thành phố.

Rất nhiều ngôi nhà ở đây ban đầu là hộ gia đình, bị bất đắc dĩ phải chuyển đổi thành cửa hàng.

Các sản phẩm văn hoá được bày bán còn khá hạn chế về nội dung, khách mua cũng không nhiều lắm, nhưng do tiền thuế được giảm miễn một phần, cho nên cả con phố buôn bán này đều tràn ngập phong cách Phật giáo.
Làm buôn bán ở đây không có tranh giành, chỉ có những lúc đông khách cần phải tích cực một chút.

Rõ ràng buổi chiều chủ nhật là thời điểm buôn bán tốt nhất, thế mà bà chủ lại muốn lên lầu ngủ.
“Tôi giúp dì trông coi một chút vậy, đúng lúc tôi cũng muốn vẽ tranh.” Phó Dư Hàn nói, “Không cần tiền lương đâu…… Chẳng phải dì vừa mời tôi cơm trưa rồi sao.”
“Tiểu Phó của chúng ta thật đúng là vừa đẹp người vừa tốt bụng.” Bà chủ tâng bốc mà vỗ vỗ vai cậu.
“……” Phó Dư Hàn né tránh tay bà, “Ai ‘đẹp’ chứ.”
“Cậu đấy, tiểu soái ca.” Bà chủ vừa nói, vừa rung đùi đắc ý đi lên lầu, “Tiệm của ta có một soái ca như vậy trông chừng, chắc chắn sinh ý chiều nay sẽ vô cùng tốt.”
Phó Dư Hàn: “……”
Cậu cúi đầu, mở ra di động.
Lúc này đám người trên núi kia mới lục tục rời giường, nghe thấy đã có ba người rời đi trước liền có chút giật mình.

Dương Phàm càng trực tiếp hơn, lập tức gọi điện thoại tới: “Cậu về rồi à?”
“Ừm.” Phó Dư Hàn ngồi sau quầy thu ngân, ngắm nghía mấy cây bút chì mới toanh trên giá để bút, giọng điệu nhẹ nhàng hờ hững đáp, “Tớ đột nhiên nhớ ra còn vài thứ chưa mua.”
“Thứ gì mà cậu nhất định phải vội vàng về mua trong hôm nay vậy hả, đợi ngày mai tan học rồi đi mua không được sao?” Dương Phàm ở đầu kia điện thoại bĩu môi, “Ngày hôm qua sao cậu lại tức giận vậy, qua một đêm rồi còn chưa hết sao?”
“Tớ có tức giận gì đâu.” Phó Dư Hàn cười khẽ hai tiếng, “Tớ phải mua đồ thật mà, ngày mai…… Sáng sớm mai tớ lên xe rồi, sang tỉnh bên cạnh thi đấu.

Đợt thi này liên tục đến mấy ngày, cho nên tớ phải chuẩn bị dụng cụ cho thật tốt.”
Người đầu kia điện thoại sửng sốt mất hai giây, Dương Phàm tỏ ra cực kỳ kinh ngạc: “Sao lúc trước không nghe thấy cậu nói?”
Bởi vì Phó Dư Hàn muốn nói cho Văn Dục đầu tiên.
Thứ nhất là…… có vài người lòng dạ hẹp hòi, cứ nhất quyết để ý thứ tự thông báo trước sau; thứ hai là, cậu cũng không muốn Dương Phàm sáng sớm tinh mơ vì đến nhà ga tiễn mình mà nghỉ học.
Mọi người đều đã lớp cuối cấp rồi, thật sự không cần thiết làm chậm trễ học hành như vậy
Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát, lựa chọn nói ra lý do thứ hai: “Này chẳng phải là do tớ sợ cậu kích động mà xin nghỉ học sáng thứ hai sao.”
“Chuyện này là thật sự cần thiết mà.” Dương Phàm nóng nảy, “Không phải, cậu khách khí như vậy với tớ làm gì hả? Ai bảo cậu là anh em của tớ, lần đầu tiên xa nhà đi thi, cuộc thi quan trọng như vậy, tớ không thể đi cùng cậu thì thôi, tiễn cậu ở nhà ga vẫn phải được chứ?”
“Tớ lên xe ở nhà ga phía tây, cách chỗ cậu rất xa.”
“Dù vậy tớ cũng phải đi.”
“Thật sự không cần đâu.” Phó Dư Hàn xoa mi tâm, từng câu từng chữ thốt ra, “Dương Phàm, tớ không muốn làm chậm trễ việc ôn tập của cậu.”
“Mọi người đều là học sinh cuối cấp, có ai ở trường mà không lười biếng đâu?” Dương Phàm nói, “Được rồi cậu đừng nói nữa, cậu nói nữa tớ giận đấy, ngày mai mấy giờ cậu lên xe?”
“…… Được rồi.” Phó Dư Hàn vô cùng bất đắc dĩ, “Sáng sớm…… 7 giờ 55 phút.”
“Đệt, ôi nhiệm vụ rời giường gian khổ của tôi.” Dương Phàm vỗ ngực nói, “Không sao, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ đến.”

“Ừm.”

Dương Phàm buông điện thoại.
Thiếu nam thiếu nữ lớp mười hai dù sao vẫn có chút rụt rè, mặc dù cả ngày dính lấy nhau, rốt cuộc đến lúc ngủ vẫn là chia phòng, nam sinh ngủ chung, Triệu Đồng ngủ cùng Trần Mộng Nhàn.
Chử Lỗi vừa mới tắm rửa xong, đang xoa tóc bước ra từ phòng tắm, ngạc nhiên hỏi: “Tiễn nhà ga gì? Phó ca muốn đi đâu sao?”
“Cậu ấy báo ngày mai phải lên đường đi thi ở nơi khác.” Dương Phàm nói, “Chết tiệt thật, cậu ấy thế mà hôm nay mới nói chuyện này! Nếu lúc này cậu ấy đứng trước mặt tớ, tớ nhất định phải tẩn cho cậu ấy một trận.”
“Khi nào ngày mai?”
“7 giờ 55 sáng mai, nhà ga phía tây.” Dương Phàm khẽ liếc nhìn cái tên “Trùm ngủ nướng” trước mắt này một cái, “Sao thế, cậu muốn đi tiễn à?”
“…… Thời gian và địa điểm này khiến tớ thật sự tiến thoái lưỡng nan.” Gương mặt Chử Lỗi tràn đầy vẻ giằng xé, “Tâm tớ thuộc về Phó ca, nhưng thân thể chắc là bị mắc kẹt trên giường mất rồi.”
Mùa đông, chuyện dậy sớm đối với người thích ngủ nướng mà nói chẳng khác nào cực hình.
“Sáng mai 5 giờ 50 tớ gọi điện thoại cho cậu, nếu cậu dậy được thì chúng ta cùng đi.” Dương Phàm nói, “Nếu cậu không nhận cuộc gọi thì thôi vậy.”
“Được.” Chử Lỗi tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Đáp xong cậu ta lại cảm thấy kỳ quái: “Ngày mai thi, vậy sao hôm nay Phó ca không chơi thêm chút nữa nhỉ? Vội vàng trở về như vậy làm gì.”
“Cậu ấy nói phải thi liên tục mấy ngày, cần phải mang theo đầy đủ dụng cụ.” Dương Phàm chuẩn bị rửa mặt, vừa nói vừa đi về hướng toilet, “Làm sao tớ biết được chứ, đồ dùng học tập của sinh viên mỹ thuật bọn họ siêu phức tạp.”
“Tiếc thật.

Vậy chiều nay chúng ta có cần lên núi nữa không?”
“Ừm, Đồng Đồng muốn ngắm thác nước trên núi.

Ngắm xong thì chúng ta có thể ngồi cáp treo đi xuống.”
“Vậy có cần vác theo balo không?”
“Cần chứ, cậu thu dọn chút đi!”

Tám thành viên tập trung dưới lầu xong liền phát hiện thiếu người, lúc này mới có người nhận ra, từ đầu đến giờ Văn Dục vẫn chưa từng lên tiếng trong nhóm chat.
“Chẳng lẽ Dục ca còn đang ngủ?” Chử Lỗi đối diện với hai người bạn mới Tôn Văn Thụy và Phương Giai Viễn, giật giật khóe miệng, “Không thể nào, Dục ca lúc đi học đều luôn đúng giờ mà? Tối hôm qua có lẽ cũng không đi ngủ muộn lắm đâu.”
“Khoảng hai ba giờ, bọn tớ xem phim xong cậu ấy mới trở về phòng.” Dương Phàm khẽ ngước lên lầu nhìn một chút.
“Hai ba giờ cũng không tính là muộn nhỉ? Hơn nữa Phó ca đã đi rồi, lúc cậu ấy thức dậy chẳng lẽ Dục ca không biết?”
“Vậy thì cậu đã quá xem nhẹ Phó ca của các cậu rồi……” Dương Phàm nhẹ giọng nói, “Tiểu Hàn làm việc gì cũng đều cực kỳ nhẹ nhàng.”
Đó là do khi còn nhỏ trông thấy ba mẹ cãi nhau, Phó Dư Hàn vì giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân mà luyện thành thói quen này.
Mỗi khi đề cập đến chuyện trong nhà Phó Dư Hàn, từ trước đến giờ Dương Phàm vẫn luôn nói năng thận trọng, chẳng mấy chốc liền chuyển đề tài: “Để tớ đi lên xem thử.”
Ở đây cũng chỉ có y quan hệ tốt nhất với Văn Dục, cho nên trách nhiệm nặng nề gọi người thức dậy đành phải rơi vào tay y.
Cửa phòng Văn Dục đóng chặt, Dương Phàm đi qua gõ gõ, không ai ra mở, đành phải thử đẩy vào một chút.
Cửa không khóa, trong phòng tối đen, có cảm giác hơi ngột ngạt.
Dương Phàm đợi một lát, sau khi thích ứng với bóng tối mới chậm rãi đi vào —— hai chiếc giường trong phòng một cái đã trống rỗng, trên chiếc giường bên cạnh có đống chăn bông phồng lên.
“Văn Dục?” Dương Phàm bước đến cạnh giường, nhẹ giọng vừa gọi vừa lắc, “Dục ca?”
Lung lay một hồi lâu, người nọ mới có chút động tĩnh.
Nhưng lúc Văn Dục mở mắt, áp suất thấp đến mức khiến Dương Phàm hoảng sợ: “Cậu, cậu tỉnh rồi à? Đã giữa trưa……”
Văn Dục trầm mặc, trừng y chừng nửa phút mới cất giọng khàn khàn: “Dương Phàm?”
Còn nhận ra người, xem ra là tỉnh rồi.

Dương Phàm nhẹ nhàng thở phào một cái: “Đúng vậy, nên đi rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.”
“……”
Văn Dục lại tiếp tục im lặng một lúc lâu, sau đó ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh ——
Trông thấy một chiếc giường trống không.
“Sáng sớm Tiểu Hàn đã đi rồi.” Dương Phàm nói, “Cậu ấy nói phải về mua đồ.”.

Truyện Trinh Thám
“Đi rồi?” Văn Dục sửng sốt, “Xuống núi à?”
“Đúng vậy, theo bọn họ…… À không phải, cùng hai nữ sinh lớp các cậu đi rồi.” Dương Phàm nói, “Hiện giờ dưới lầu đã có tám người dậy, chỉ chờ cậu nữa thôi.

Chúng ta lên núi xem thác nước trước, xem xong sẽ ngồi cáp treo đi xuống.”
Văn Dục thanh thanh giọng nói: “Tớ không ngồi cáp treo được, xe tớ đỗ ở đây.”
“…… À.” Dương Phàm há miệng không biết nói gì.
“Các cậu đi đi, tớ không lên núi đâu.” Văn Dục khẽ liếc Dương Phàm một cái, “Không có Phó Dư Hàn, tớ đi lên làm gì.”
Từ sau khi come out với Dương Phàm, Văn Dục quả thật thản nhiên hơn rất nhiều.
Dương Phàm: “……”
Y mất ba giây đồng hồ mới tiêu hoá xong lời hắn, nhếch miệng hỏi: “Ngày hôm qua hai cậu đã nói chuyện với nhau chưa?”
Văn Dục lắc đầu.
“Vậy bây giờ phải làm sao……”
“Tớ không biết.” Văn Dục thật sự không thể nào trả lời với Dương Phàm rằng “Ngày hôm qua tớ ghen với cậu” được, chỉ đành phải nói cái gì cũng không biết, “Có lẽ hôm qua tớ chọc cậu ấy giận rồi…… Đợi tớ về sẽ xin lỗi cậu ấy.”
Dương Phàm chỉ cho rằng hai người bọn họ trở về sẽ hẹn gặp nhau, thầm nghĩ chuyện tình cảm mình cũng không tiện chen vào, quyết định không nói thêm gì, chỉ gật gật đầu: “Được rồi —— cậu thật sự không lên núi sao?”
“Lên xong rồi còn phải quay về lấy xe, phiền lắm.” Văn Dục nói, “Các cậu đi đi, tớ ngủ tiếp một lát, sau đó sẽ lái xe về nhà.”
“Vậy bye bye nhé.” Dương Phàm đi ra ngoài.
Văn Dục hít vào một hơi thật sâu, với tay sờ đến di động dưới gối, mở nhóm chat đọc hết một lượt lịch sử trò chuyện.
Phó Dư Hàn mới hơn bảy giờ đã đi rồi…… Hắn thế mà không hề hay biết gì cả.
Không, đúng hơn là, vì tránh để mình ngủ quên, tối hôm qua hắn đã cố tình không kéo rèm, mà lúc này tấm rèm kia lại rõ rành rành đang che kín.
Người có thể làm chuyện này, hơn nữa còn biết rõ thói quen khi ngủ của hắn cũng chỉ có Phó Dư Hàn mà thôi.
Săn sóc thì vẫn săn sóc, chỉ là không biết cậu ấy tức giận cái gì.
Văn Dục thầm nghĩ, bản thân hắn ghen tuông thì thôi đi, chẳng lẽ Phó Dư Hàn còn không biết mọi chuyện cậu đều lấy Dương Phàm làm ưu tiên sẽ kích thích bản thân mình thế nào sao?
Hơn nữa ——
Văn Dục thử gọi điện thoại cho Phó Dư Hàn, đối phương không nhận.
Xem này, tính tình còn rất lớn nữa chứ.
Hắn biết phải làm sao bây giờ, cũng chỉ còn cách tự mình đi dỗ người ta thôi.
Văn Dục bất đắc dĩ rời giường, vén rèm lên đi rửa mặt, thầm nghĩ bản thân lần này ghen tuông quá khổ sở rồi.
Hai giọt nước mắt kia…… Giá như rơi vì hắn thì tốt biết bao.

Buổi chiều một giờ, Phó Dư Hàn đem một cái thang gấp tới, giúp bà chủ xếp đống hàng hóa lên kệ hàng trên cao.
Buổi chiều hai giờ mười lăm phút, Văn Dục thu dọn xong hành lý, lái xe rời khỏi nhà trọ Tây Sơn.
Buổi chiều hai giờ rưỡi, Phó Dư Hàn thấy trong điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, đều đến từ Văn Dục.

Cậu suy nghĩ chốc lát, quyết định chờ đối phương gọi lại lần nữa.
Buổi chiều hai giờ năm mươi tám phút, một làn sóng khách hàng ùa vào trong tiệm, Phó Dư Hàn bận rộn tiếp đãi.
Buổi chiều ba giờ năm phút, Văn Dục dừng xe trong tiểu khu nhà Phó Dư Hàn, lần nữa gọi điện thoại cho cậu, vẫn không ai bắt máy.
Buổi chiều bốn giờ mười hai phút, Văn Dục đem điện thoại đã tắt nguồn vì hết pin của mình cắm trong xe sạc pin.
Buổi chiều bốn giờ mười bảy phút, Phó Dư Hàn tiễn xong vị khách cuối cùng, tạm thời rảnh rỗi, nhìn thấy điện thoại hiện lên mấy chục cuộc gọi nhỡ, có chút mềm lòng, chẳng ngờ lúc gọi trở về lại nghe thấy tiếng thông báo đã tắt máy.
Buổi chiều bốn giờ rưỡi, Phó Dư Hàn giúp bà chủ thu dọn dụng cụ để bên ngoài vào nhà, chuẩn bị đóng cửa.
……
Văn Dục muốn dỗ người ta, chẳng ngờ suốt cả buổi chiều cũng không tìm được cậu.

Sáng sớm hôm sau, Dương Phàm khổ sở thức dậy, gọi cho Chử Lỗi ba cuộc điện thoại, đối phương đều không nhận máy.

Y một bên vừa nghĩ “Quả nhiên là thế”, vừa nhắn tin cho lớp trưởng xin nghỉ, một mình đón xe đến nhà ga phía tây.
Năm mới chưa hết, nhà ga vẫn như cũ đông nghịt người, thỉnh thoảng lại xen kẽ một nhóm thiếu niên mặc đồng phục học sinh, tay cầm túi vẽ màu đen, tay xách rương dụng cụ cùng màu, khiến Dương Phàm lần đầu tiên cảm giác được quy mô to lớn của “Đội quân thi đấu.”
Y có hơi khiếp sợ, nhưng tình hình này lại không dễ tìm được người, vì vậy Dương Phàm đành gọi điện cho Phó Dư Hàn: “Alo, cậu ở đâu?”
“Trên đường.” Đầu kia điện thoại, giọng điệu Phó Dư Hàn vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như thường, “Tớ sắp tới rồi, cậu đang ở đâu?”
“Tớ đang ở dưới tháp đồng hồ, hay là tớ đứng luôn ở đây chờ cậu nhé?”
“Được.” Đối phương lập tức cúp điện thoại.
Thời tiết sáng sớm rất lạnh, đêm qua lại rơi một đợt tuyết, lúc này trên mặt đất vẫn còn kết một lớp băng mỏng, cực kỳ trơn trượt.
Dương Phàm hà hơi vào lòng bàn tay, chuẩn bị đến cửa hàng thức ăn nhanh nội địa mới khai trương bên cạnh mua ba phần bánh bao chiên.
Lúc xem thực đơn Dương Phàm mới đột nhiên nhận ra một điều, đó là y biết khẩu vị của Phó Dư Hàn, lại không hề biết Văn Dục thích ăn cái gì.

Trong ấn tượng của y, đối phương gần như không kén ăn gì cả.
Nhưng Dương Phàm là kiểu người luôn thích làm bạn bè vui vẻ, vì thế y cố tình gọi cho Văn Dục một cuộc điện thoại để hỏi về khẩu vị của đối phương.
Cuộc gọi đầu tiên, không ai bắt máy.
Dương Phàm cảm thấy hơi kỳ lạ, lại bấm gọi lần nữa.

Mãi đến cuộc điện thoại thứ ba, đầu dây bên kia mới có người tiếp nhận, Văn Dục cất giọng khàn khàn: “Alo?”
“Alo?” Dương Phàm sửng sốt, “Văn Dục cậu bị cảm à?”
“Không có.” Hắn nhẹ giọng nói, giọng điệu hơi trở lại bình thường, “Gọi tớ sớm như vậy…… Có chuyện gì sao?”
Dương Phàm chớp chớp mắt: “Cậu vẫn chưa dậy hả?”
“Ừm.” Văn Dục có chút không hiểu, “Thức sớm như vậy làm gì, hiện giờ nhà tớ rất gần trường học, xuống lầu rẽ một cái là đến rồi.”
“……” Dương Phàm kinh ngạc nói, “Nhưng mà, chẳng phải hôm nay là ngày Tiểu Hàn đi thi sao? Cậu không đến tiễn cậu ấy à?”
Văn Dục ngây ngẩn cả người: “…… Cái gì?”
“Chết tiệt, chẳng lẽ cậu không biết sao?” Dương Phàm sợ ngây người nói, “Bảy giờ năm lăm phút là cậu ấy lên xe rồi, sang tỉnh bên cạnh thi đấu, cậu ấy không nói cho cậu biết sao?”
“…… Không có.” Văn Dục ngừng một chút, “Trạm nào?
“Nhà ga phía tây.”
“Tớ lập tức đến ngay, có lẽ vẫn còn kịp.

Cậu giúp tớ…… giữ cậu ấy lại.”
“Này…… Được.” Dương Phàm ngơ ngác nghe thấy giọng nói trong điện thoại biến thành tiếng “Bíp —— bíp ——” sau khi ngắt máy, thầm nghĩ, mình quả nhiên đã lựa đúng lúc hỏi khẩu vị bữa sáng rồi.
Nhưng cuối cùng y vẫn không biết Văn Dục muốn ăn cái gì.
…… Thôi vậy, mua đại đi.
Mười phút sau, Dương Phàm từ cửa hàng thức ăn nhanh bước ra, trông thấy một thân ảnh chân dài thon gầy đứng bên dưới tháp đồng hồ.
Phó Dư Hàn đang chuẩn bị cầm điện thoại, nhìn thấy Dương Phàm liền nhẹ nhàng thở ra, nhét nó trở vào trong túi áo khoác: “Tớ còn tưởng rằng cậu đi đâu rồi chứ.”
“Tớ đoán có lẽ cậu chưa ăn sáng.” Dương Phàm nhét một túi bánh bao chiên vào trong tay cậu, “Đúng lúc tớ cũng chưa ăn.”
“Cảm ơn.” Phó Dư Hàn cười khẽ.
“Nhưng mà cậu có thể nói cho tớ biết,” Dương Phàm đảo mắt, cố gắng làm ra vẻ không biết gì cả, “Vì sao cậu lại tới một mình, Dục ca của bọn tớ đâu?”
Ánh mắt Phó Dư Hàn chợt lóe: “…… Tớ không nói với cậu ấy.”
“Vì sao hả?”
“Tớ không biết.” Phó Dư Hàn cụp mắt, “Có lẽ cậu ấy vẫn chưa hết giận.”
Dương Phàm: “……”
Lúc y hỏi Văn Dục, người kia hình như cũng nói “Không biết”.
Hai cái tên này có thể bớt trẻ con như vậy được không.
“Ngày hôm qua tớ bận chút việc, không thể nhận cuộc gọi của cậu ấy, lúc tớ gọi lại thì không liên lạc được.” Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát nói, “Thật ra tớ không tìm được cơ hội nói cho Văn Dục.

Thôi, dù sao cũng chỉ là đến tiễn thôi, không tới cũng không sao…… Chẳng phải Chử Lỗi cũng không dậy nổi đấy à.”
Tối hôm qua Phó Dư Hàn đọc wechat, biết được quyết tâm thức dậy của Chử Lỗi, sáng nay vẫn đúng như dự đoán không thấy cậu ta.
“Cậu ấy là heo, Văn Dục không phải.”
“Ai nói Văn Dục không phải.

Nếu không ai gọi rất có thể cậu ấy vẫn tiếp tục ngủ.” Phó Dư Hàn bật cười, “Còn có thói quen cáu kỉnh khi rời giường, lúc cậu ấy vừa tỉnh lại tuyệt đối không thể chọc vào đâu.”
Dương Phàm chớp chớp mắt.
“Tớ và cậu có phải đang cùng nói về một Văn Dục không vậy?” Y đảo mắt, cười cười, “Nhưng mà lúc nãy tớ đã nói cho cậu ấy rồi.”
“…… Hả?” Phó Dư Hàn sửng sốt.
Cậu cực kỳ kinh ngạc, kinh ngạc vì Dương Phàm rõ ràng đã nói cho Văn Dục biết, vậy mà vẫn hỏi cậu chuyện Văn Dục không đến.
Thế nhưng…… Theo lý, Dương Phàm không nên biết cái gì mới đúng.
Dương Phàm cắn bánh bao chiên trong hộp, cụp mắt dùng động tác nhai nuốt che giấu biểu cảm trên mặt, vừa ăn vừa giả bộ tự nhiên nói: “Vừa nãy tớ định hỏi cậu ấy ăn bánh bao chiên nhân gì…… Tớ tưởng hai cậu đang cãi nhau.

Kết quả một người nói với tớ là không biết, người kia cũng bảo không biết luôn.”
Phó Dư Hàn há miệng th ở dốc, như thể đột nhiên bị mất tiếng, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Vậy cậu ấy…… Có nói sẽ tới không.”
“Có, nhưng không biết đến kịp hay không.” Dương Phàm ngước mắt nhìn lên đỉnh tháp đồng hồ, “Chỉ còn có một chút thời gian, chúng ta từ từ đợi cậu ấy nhé?”
“……” Phó Dư Hàn cắn môi, “Có cái gì tốt mà đợi……”
Nói thì nói vậy, Phó Dư Hàn lại không đi, học theo bộ dáng của Dương Phàm mở hộp bánh bao chiên ra ăn.
Sáng sớm, trong khoang mũi tràn đầy không khí ẩm ướt lạnh lẽo, mỗi lần hít thở phổi đều giống như bị nhét băng, khiến hương vị bánh bao chiên nóng hầm hập lúc này như thấm vào tận ruột.
Nhưng bữa sáng này, Phó Dư Hàn lại ăn có chút thất thần, liên tiếp nhìn về phía con đường mình từng đi qua.
Nhà ga nối liền tứ phía, từ nhà Văn Dục chạy đến đây có tận bốn năm con đường có thể đi.

Phó Dư Hàn thử đoán những cách Văn Dục sẽ chọn để đến đây, ánh mắt không ngừng quét tới quét lui giữa mấy giao lộ.
Mặt đất rất trơn trợt, ở nhà ga lại không dễ đỗ xe, cho nên nếu lái xe sẽ rất bất tiện.
Nếu Văn Dục đón taxi đến đây, vậy thì xe sẽ trực tiếp chạy tới tầng hai, có lẽ cậu ấy phải chạy từ trên kia xuống.
Hoặc là xem xét xung quanh…… Điều này lại hơi không hợp tính cậu ấy, có lẽ Văn Dục sẽ không làm.
Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát, một phần bánh bao chiên liền cứ vậy bị ăn xong rồi.
Thời gian cũng nhích dần đến giờ khởi hành.
Phó Dư Hàn ngước mắt nhìn tháp đồng hồ, nhẹ giọng nói: “Sắp đến giờ rồi.”
Phòng chờ nằm trên lầu hai của nhà ga.
Dương Phàm nhanh chóng nhắn một hàng chữ trên màn hình điện thoại, sau đó ngẩng đầu: “Đi thôi, tớ đi lên với cậu.

Đến trước cổng vào lại chờ thêm một chút nữa nhé?”
“Ừm.” Phó Dư Hàn liếc nhìn tay y, “Cậu đang nhắn tin với ai vậy?”
“Là Đồng Đồng.” Dương Phàm nói, “Cô ấy thức rồi, tớ nhờ cô ấy xin phép giúp.”
“…… À, nhưng cậu cứ thế xin nghỉ không sao chứ?”
“Không sao đâu, hơn nữa tớ tiễn cậu xong vẫn có thể trở về học tiếp mà —— đại khái chỉ là nghỉ khoảng hai tiết học thôi.”
“Vậy lý do xin nghỉ là gì?”
“Bị sưng tuyến tiền liệt, phải làm tiểu phẫu.” Dương Phàm nói.
“…… Khụ khụ, khụ khụ khụ.” Phó Dư Hàn bị y làm sặc đến mức không nói nên lời, hướng Dương Phàm giơ lên ngón cái.
Trai thẳng thật sự rất ngầu.
Quá trâu bò rồi.
Lối vào nhà ga không xa lắm, chỉ cách hai cái thang máy vài bước chân.
Người xếp hàng vào cổng rất đông, Phó Dư Hàn vừa nhìn liền biết cậu không còn bao nhiêu thời gian nữa để chờ Văn Dục.
Đột nhiên cậu có chút hối hận, nếu hôm trước bọn họ vừa gặp nhau, cậu liền nói cho hắn biết mình sẽ đi thi, vậy thì cục diện hôm nay sẽ không đến mức này.
Ban đầu là ngượng ngùng, sau đó lại nghĩ, chờ bản thân làm xong “Nghi thức từ bỏ”.
Không ngờ đến cuối cùng lại nháo với hắn đến mức một câu cũng không nói được.
“Tớ……” Phó Dư Hàn nhìn thời gian, hướng Dương Phàm nói, “Vào trước xếp hàng đây.”
“Đừng đừng đừng, từ từ,” Dương Phàm kéo cậu lại, “Chờ thêm một phút nữa thôi được không?”
Phó Dư Hàn cảm thấy có chút kỳ quái: “Vì sao cậu thoạt nhìn còn tích cực hơn cả tớ luôn vậy?”
“Bởi vì ——”
Dương Phàm còn chưa kịp dứt lời, quay đầu sang.
Xa xa bên trái lối vào, một người đang vội vàng lao tới.
Rõ ràng không khí cực kỳ ẩm ướt, trên mặt đất lại có băng, thế mà hắn vẫn chẳng thèm để ý, đôi chân dài sải bước vô cùng gấp gáp, bất chấp tất cả chạy đến.
“Đệt.” Dương Phàm choáng váng, “Cậu ấy không sợ trượt chân sao?”
Phó Dư Hàn há miệng không nói nên lời.
Cậu nhìn thấy Văn Dục ôm một cái túi lớn chạy đến trước mặt mình.
Rốt cuộc vẻ anh tuấn tiêu sái và phong độ thường ngày cũng không còn giữ vững được nữa, lúc hắn chạy đến cách cậu chừng ba bước chân bị trượt một chút, may mà không té ngã.
“Hộc…… Hộc……” Văn Dục thở gấp, im lặng nhìn cậu.
“Dục ca,” Phó Dư Hàn chớp mắt, “Cậu……”
Văn Dục giơ tay, ý bảo Phó Dư Hàn đừng nói chuyện, thở phì phò nhét cái túi lớn kia vào trong tay cậu: “Đây là thứ lúc trước…… Muốn đưa cho cậu……”
Phó Dư Hàn nhận lấy, rũ mắt nhìn một cái, liền sửng sốt.
Trong túi là một chiếc hộp nhựa, dùng miếng đệm mềm bao lấy một món đồ, nhìn từ phần lộ ra có thể thấy, đó chính là mô hình lắp ráp RX-93.
“Tôi thử dán lại một chút, tuy rằng có thể……” Văn Dục vẫn còn đang thở gấp, “Không hoàn mỹ lắm.”
Hắn nói xong, lại lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, trước mặt Phó Dư Hàn bỏ vào trong chiếc túi lớn kia: “Cái này là, tôi chuẩn bị để tặng cậu…… Ngôi sao may mắn.”
Đây chính là cái hộp giấy nhỏ mà Phó Dư Hàn đã nhìn thấy hôm qua.
Thì ra là thật sự cho cậu.
“Còn có ——”
Văn Dục dừng một chút, tháo xuống khăn quàng cổ bằng len đang quấn trên người, đưa sang, “Ngay từ đầu tôi đã muốn nói với cậu, mặc đồ mùa đông, đừng lúc nào cũng để hở cổ áo.”
Một cơn gió đột ngột thổi qua, khiến khăn quàng cổ phủ kín trên mặt cậu.
Nhiệt độ cơ thể đối phương cùng mùi sữa tắm Le Labo còn sót lại nháy mắt tràn ngập toàn bộ giác quan của Phó Dư Hàn.
Từ khe hở trên chiếc khăn, nương theo động tác tháo xuống của Văn Dục, cậu nhìn thấy một sợi dây màu đen lộ ra trên cổ áo hắn.
—— trên đó treo một quả cầu trong suốt chứa ngôi sao may mắn mà Phó Dư Hàn đã mất cả đêm làm ra.
Cũng chẳng biết đối phương đã giấu cậu đeo bao lâu rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc