TRỤC VÂN MỘ TRÀNG



Ba giờ sáng, Thang Vu Tuệ viết một email rất dài cho giáo viên hướng dẫn tiến sĩ ban đầu của mình.
Sau khi chuyện xảy ra, cậu cũng chưa từng liên lạc với thầy, một là vì xấu hổ, mặc dù Kha Ninh có lẽ đã giải thích giúp cậu, nhưng cảm giác áy náy vẫn không xóa nhòa được.

Hai là Thang Vu Tuệ cũng không biết liên lạc như thế nào, cậu không làm tốt chuyện xin lỗi, bởi vì cậu không biết mình sai ở đâu.
Thang Vu Tuệ không muốn làm phiền công việc của thầy, hoặc nhiều hoặc ít cũng hơi rụt rè, cho nên cố ý gửi email này vào rạng sáng.
Cậu biết làm nghiên cứu khoa học kiểu gì cũng rụng tóc, nhưng không ngờ thầy ngày làm đêm thức đến tình trạng này.

Sau khi gửi đi không lâu, Thang Vu Tuệ đã nhận được hồi âm.
Người thầy đức cao vọng trọng này đáng ra sẽ trở thành giáo viên hướng dẫn tiến sĩ của cậu, dù ở trong học viện luôn yêu cầu nghiêm khắc, cũng có tiếng là không có tình người.

Rất nhiều sư huynh, sư tỷ[1] đều từng phàn nàn theo ông học tiến sĩ là một giai đoạn cuộc đời kìm nén, nghi ngờ bản thân, sống không bằng chết.

Nhưng trước đó Thang Vu Tuệ từng tiếp xúc với thầy, cảm thấy vẫn thích nghi tốt.
[1] Bên Trung Quốc thì sư huynh/sư tỷ (师兄/师姐) là chỉ những anh chị khóa trên cùng một giáo viên hướng dẫn, nên mình giữ nguyên từ Hán Việt, để phân biệt với đàn anh/đàn chị (学长/学姐) là những anh chị khóa trên bình thường
Nhưng quả thực thầy luôn nói chuyện sắc bén, gay gắt, không hề nể tình, kể cả Thang Vu Tuệ cũng sẽ không nói ông là một người thân thiết.

Có điều hôm nay, Thang Vu Tuệ lại đọc được sự an ủi ẩn sau những đắn đo của thầy trong một email bình thường này.
Mặc dù ngôn ngữ vẫn lộ vẻ nghiêm khắc trước sau như một, nhưng nội dung email lại hiếm khi đề cập nhiều đến sách tham khảo khi thi tiến sĩ.
Lẽ ra những chuyện như thi tiến sĩ không hề liên quan đến Thang Vu Tuệ, cậu vốn nên tiếp tục học lên và làm nghiên cứu cùng giáo viên giỏi nhất với vinh dự cao nhất mà không có bất kỳ sự phản đối nào, tất cả mọi người cũng đều cho rằng đây là chuyện đương nhiên.

Mà dù chuyện của Thang Vu Tuệ truyền đi xôn xao trong học viện, ông thầy cũng từng bày tỏ không bận tâm chuyện trường học xử lý tốt nghiệp muộn, vẫn để lại cho Thang Vu Tuệ một suất được tuyển thẳng.

Thế nhưng Thang Vu Tuệ kiên trì muốn thi, cũng nói lên suy nghĩ của mình trong email với thầy.
Nhưng dường như thầy cũng không để ý chuyện nhỏ nhặt này, có vẻ cũng không để bụng việc Thang Vu Tuệ rời trường một năm.
Cuối email viết: Học kỳ sau trở về làm việc, sao mà tìm cậu mãi không thấy.
Thang Vu Tuệ từ nhỏ đã xuất sắc, cuộc đời lý lịch đẹp đến độ sinh ra cảm giác khoảng cách.

Cậu lại luôn tự chủ và tự lập, kính trọng giáo viên nhưng cũng không thân thiết, đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác chua xót khi đọc email.
Cậu không trả lời cho thầy thời gian cụ thể về Bắc Kinh trong email, chỉ trịnh trọng nói cảm ơn.
Tín hiệu trong phòng Thang Vu Tuệ rất tốt, sau khi nhấn vào “gửi đi”, vòng tròn nhỏ gần như chỉ xoay một tí đã hiển thị “gửi đi thành công”.
Trong chớp mắt giao diện chuyển đổi, Thang Vu Tuệ có cảm giác từ trên mây trôi rơi xuống đất, hình như có thể nghe được tiếng gầm rú của thiết bị hạ cánh.
Cam Tư đột nhiên trở nên cách cậu rất xa, dù cậu vẫn đang ở nơi đó.
Thang Vu Tuệ cảm thấy mình giống như một lữ khách rong chơi sa mạc đã lâu, đi mãi đi mãi chẳng có phương hướng trong một mảng vàng, lại đột nhiên tìm được một chiếc phi thuyền giữa sa mạc.
Hiện tượng lạ vô lý này nhắc nhở thân phận của du khách, phi thuyền sẽ đưa cậu ra khỏi tinh cầu đã hạ cánh trong thời gian ngắn.
Email là phi thuyền vũ trụ, phi thuyền vũ trụ là cánh bướm trong mơ.

Một khi vỡ tan, cũng không biết sẽ là giấc mơ cũ hơn hai mươi năm của Thang Vu Tuệ lớn lên ở thảo nguyên Xuyên Tây, yêu quý bản địa hơn cả người dân địa phương, hay là giấc mơ xa xôi của Thang Vu Tuệ giành được giải thưởng cao nhất ở trường đại học danh giá nhất, cô đơn nhìn chăm chú vào dụng cụ điện tử ngủ thiếp đi.
Có lẽ thời gian vui vẻ của cậu vốn là ghép lại với nhau, cái giá có được bọn chúng là bị phi thuyền mang đi.

Thang Vu Tuệ nghĩ.

Bởi vì một vài lý do đặc biệt, gần đây Thang Vu Tuệ thỉnh thoảng tránh né Khang Giả và hành động một mình.
Cậu tránh rất tỉnh bơ, bởi vì Khang Giả ngày càng bận rộn, dường như cũng không chú ý đến. 
Đến thời điểm này, có vẻ thị trấn đang chuẩn bị ngày lễ gì đó, mỗi ngày đều có người dân Tạng hoặc già hoặc trẻ đến tìm Khang Giả.
Đồng thời còn phải đối phó với khách du lịch, mỗi ngày Khang Giả gần như đều bận đến nỗi ngày càng không thấy bóng người.
Thang Vu Tuệ bắt đầu không cảm thấy quan sát Khang Giả đối nhân xử thế là một chuyện thú vị nữa, bởi vì cậu nhìn thấy sự mệt mỏi của Khang Giả, và sự chán ghét bình tĩnh che giấu dưới vẻ mệt mỏi.
Cho nên vào buổi tối, đợi cha Khang và mẹ Khang đều ngủ rồi, cậu lại vụng trộm chạy đến phòng Khang Giả.
Có lúc Khang Giả sẽ hút thuốc lá ôm cậu ngồi dưới cây hoa đào đã xanh mơn mởn, ngẩng đầu nhìn chòm sao cũng mệt mỏi làm biếng.

Có lúc sẽ mỗi người ngồi mỗi bên giường đọc cuốn sách có ngôn ngữ không giống nhau với Thang Vu Tuệ.

Nhưng cũng có lúc, khi Thang Vu Tuệ đi qua, Khang Giả đã ngủ.
Hai người bỏ lỡ thời gian nhàn hạ, dưới tình huống như vậy, Khang Giả thường xuyên không biết ban ngày Thang Vu Tuệ làm gì.
Thang Vu Tuệ chạy mấy chuyến, nhưng vì cậu không dùng cách thông qua dự án của trường, lại chỉ hứa hẹn sẽ ở đến hè, cho nên dù chỉ có hai ngôi trường cũng không quá muốn tuyển cậu làm giáo viên.
Cho dù là giảng dạy miễn phí hoàn toàn tự lo liệu, hơn nữa cũng không dễ xin được, trường tiểu học địa phương điều kiện rất kém cũng rất bài xích kiểu tâm huyết dâng trào ngắn hạn này, không trực tiếp đồng ý đơn xin của Thang Vu Tuệ, cho dù Thang Vu Tuệ có thể là “sinh viên đại học quý giá” nhất họ từng thấy.
Lý do ở lại khó tìm hơn dự đoán, Thang Vu Tuệ còn chẳng dám nói cho Khang Giả.

Cậu lo lắng phản ứng của Khang Giả, dự cảm hắn cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ, cho nên tiền trảm hậu tấu đã là cách tốt nhất cậu có thể nghĩ ra lúc này.
Hôm nay Thang Vu Tuệ lại đi ra ngoài một mình vào buổi chiều, Khang Giả từ chỗ Gia Dương quay lại khách sạn, mẹ Khang ở trong bếp phía sau, cha Khang đang ngồi trong sảnh xem TV.

Khang Giả đứng một lát ở cửa, cha Khang cười nói: “Tìm Tiểu Thang à?”
Khang Giả không trả lời, cha Khang nói: “Con đã nhìn một vòng rồi, Tiểu Thang ra ngoài rồi.”
Khang Giả phản ứng bình thản nói: “Lại không ở đây?”
Cha Khang rời tầm mắt khỏi TV, quay sang nhìn hắn một cái, bực bội nói: “Trước đó con không thích dẫn người ta đi chơi mà?”
Khang Giả ngước mắt lên, sửa lại: “Bây giờ cũng không thích dẫn.”
Hắn cầm lấy chìa khóa xe máy để trên bàn, không có ý định nghe tiếp lời sau đó của cha hắn, “Con đi đây, sẽ về trước bữa cơm tối.”
Lại một lần nữa bị trường học từ chối không có kết quả, Thang Vu Tuệ đi dọc theo dòng sông chẳng có mục đích, không biết rẽ đến cái ngã ba nào, bất tri bất giác đã đi tới trước một ngôi chùa cậu chưa từng thấy.
Khang Giả không ở đây, cậu không hiểu rõ tình huống, thành thử không dám tùy tiện đi vào quấy rầy.
Đây là ngôi chùa Phật khá là trống vắng, đã hơi cũ nát, Thang Vu Tuệ không gặp được hòa thượng, có lẽ đã lên núi, hoặc từ lâu đã không có người ở đây nữa.
Bên ngoài chùa chính có một cái bục rất cao, gần giống như bàn thờ, ở giữa xây một tháp trắng cao lớn.
Thang Vu Tuệ đi tới.

Cậu vẫn cảm thấy tò mò, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy tháp trắng có thể nhìn thấy khắp nơi ở thảo nguyên Khang Định trong một khoảng cách gần như vậy.
Trên đỉnh tháp treo một chiếc chuông gió, thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua, âm thanh vừa trầm vừa xa vang vọng trong bốn phía trống trải.
Rõ ràng là một ngọn tháp rất đơn giản và chất lượng, nhưng trong nháy mắt phát ra âm thanh lại giống như được trời đất đánh thức, trong tích tắc có một cảm giác huy hoàng, trang nghiêm.
Lúc Khang Giả tìm được Thang Vu Tuệ, từ xa đã nhìn thấy cậu đứng trên bục, dùng tay sờ dưới đáy tháp trắng, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh, rất tập trung, không biết đang nghĩ gì.
Xe máy phát ra tiếng ầm ầm, khung cảnh trống không lập tức bị rút ngắn đến trước bóng mây.

Nhưng đã chạy đến trước mặt rồi, Thang Vu Tuệ vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích như thể chưa phát hiện ra.
Khang Giả tắt máy, chân chống xuống đất, đột nhiên không muốn xuống nữa.
Hắn ngước mắt, trầm giọng gọi một tiếng với người ở bên trên, “Thang Vu Tuệ.”
Chuông gió trên đỉnh tháp bị tiếng gió thổi qua “đánh thức” tiếng hát, thính giác của Thang Vu Tuệ hồi lại từng chút một..
Khang Giả rất ít khi gọi tên của cậu, lúc này chợt nghe lại giống như cách một dòng nước chảy.

Thang Vu Tuệ vẫn đang ngây người, nhưng tốt xấu gì cũng cử động rồi, Khang Giả nhìn dáng vẻ của cậu nhíu mày một cái, “Còn muốn bế em xuống hả?”
Lông mày nhíu lại khiến Thang Vu Tuệ lập tức hoàn hồn, “Không cần… Sao anh lại ở đây…?”
Khang Giả nói: “Ra ngoài mua đồ, cha anh bảo tiện thể đưa em về.”
Cảnh tượng trống không bắt đầu lưu thông, tất cả những tấm vải gấm rộng mở, Thang Vu Tuệ chớp mắt, chậm rãi nói: “Anh đến tìm em hả?”
Khang Giả vặn tay ga một cái, làm bộ định khởi động xe máy, Thang Vu Tuệ lập tức thức thời ngậm miệng.
Cậu ngoan ngoãn định xuống khỏi bục vuông vức, người không chờ nổi đột nhiên bước chân, đi vài bước tới phía trước bậc thang, ngẩng đầu lên đối mặt với người ở trên cao.
Thang Vu Tuệ muốn nói chuyện, Khang Giả lại bất chợt sờ vào mắt cá chân lộ ra ngoài không khí của cậu.
Khang Giả bóp một cái rất nhẹ, nói không dịu dàng cho lắm: “Mau lên, đi về, đói rồi.”
Thang Vu Tuệ bị bóp đến mức tế bào thần kinh tập trung toàn bộ ở cổ chân, một mảng da nhỏ đó không hiểu sao bắt đầu run lên, cậu giật mình, nói chân thành đúng sự thật, “Có vài lúc anh dọa em hết hồn…”
Khang Giả ngắt lời cậu, chợt bảo: “Nhảy.”
Thang Vu Tuệ: “… Gì cơ?”
Khang Giả nở nụ cười: “Em không nhảy thì anh đi đây, em tự về đi.”
Thang Vu Tuệ nhìn xuống, cũng không cao lắm, nhưng Khang Giả thật sự không phải người bình thường.
Cổ chân của cậu vẫn đang run lên, một bước bước ra này lại có phần không chịu khuất phục, giống như kìm nén tính trẻ con không cam lòng, trong ánh mắt lại là thản nhiên dù đối mặt với ngàn vạn người[2].
[2] Câu đầy đủ là “dù đối mặt với ngàn vạn người, ta cũng dũng cảm bước tới”.
Khang Giả cảm thấy thú vị nhất đó là sự cô đơn, dũng khí cách xa quần chúng nhưng chưa bao giờ yếu ớt bao phủ trên người Thang Vu Tuệ.

Nó được trao cho bước nhảy tuổi trẻ, thời gian hai chân dừng trên không hình như lâu lạ thường.
Khang Giả thấy rõ biểu cảm trên mặt Thang Vu Tuệ, nhìn rõ góc áo bị gió thổi tung lên của cậu, cho đến khi tiếng chuông gió trên đỉnh tháp trắng xuyên qua tầng mây, đi thẳng xuống cỏ cây, hai tay Khang Giả mới nhận được trọng lượng từ trên bậc thang nhảy xuống.
Cánh tay Khang Giả vòng qua eo Thang Vu Tuệ, bế cậu lên cao, yên tĩnh nhìn cậu với cảnh vật một lát, cười một tiếng giống như bình thường, nhưng lại là nụ cười Thang Vu Tuệ chưa bao giờ nhìn thấy.
Khang Giả bế Thang Vu Tuệ lên xe máy, đội mũ bảo hiểm nặng nề lên đầu cậu, nói có phần hung dữ: “Sau này đi đâu anh đưa em đi, đừng tự chạy ra ngoài, biết chưa?”.


Bình luận

Truyện đang đọc