TRỨNG RÁN HÔM NAY CÓ VỊ NGỌT


Thẩm Trạch Nhiên, nếu cuộc sống trước kia luôn bất công với cậu, vậy thì đừng nghĩ đến nữa.
Từ nay hãy biết rằng, hiện tại của cậu có tớ.

Tương lai cũng thế.
Cậu có quyền được làm càng, tớ chiều chuộng cậu!
Phòng học lớp ba bên trên lớp một, Ninh Khả Ngọc leo hết cầu thang, vào được đến lớp thở không ra hơi.
Bình thường cô không thích vận động nên sức khỏe hơi kém.
Sa Kỳ ngồi bên cạnh, thấy cô nằm gục xuống bàn, quay sang trêu:
"Khả Ngọc, cậu thè lưỡi ra thở, rất giống Màn Thầu nhà tớ!”
Màn Thầu là chú chó Poodle mà Sa Kỳ nuôi.
“Cút!”
Ninh Khả Ngọc nằm dài ra bàn, hoàn toàn không để hồn trong lớp.
Chắc là để ở chỗ cậu bạn đại soái ca lớp một.
Mao Hiểu Bội nắm bắt tình hình, ngồi bàn trên xoay xuống: “Cậu sao vậy Khả Ngọc?”

“Kể nghe xem nào, tớ phân tích cho.”, Trình Thừa ở bàn dưới cũng góp mặt.
Ninh Khả Ngọc ngồi dậy.

Tay chống cằm đầy vẻ suy tư.
Vừa nãy trên xe buýt, cô để ý tâm tình Thẩm Trạch Nhiên không tốt.
Khi nhắc đến chuyện gia đình, đôi môi anh mím lại, hướng mắt ra cửa sổ đầy trầm tư.
Ninh Khả Ngọc mường tượng bầu trời đen kịt bây giờ giống hệt tâm trạng anh lúc đó.
Có lẽ cậu thiếu niên lạnh lùng thường ngày thật chất không hề lạnh lùng?
Chỉ là hơi yếu đuối…?
Vậy điều làm cậu ấy yếu đuối, là gì?
Thẩm Trạch Nhiên không vui, Ninh Khả Ngọc cũng rối ren như tơ vò.

Cô muốn hiểu anh hơn nhiều chút, nhưng nếu hỏi, với tính tình đó, khẳng định anh sẽ không nói.
Ninh Khả Ngọc đảo mắt xung quanh, ba người kia vẫn nhìn cô suốt mấy phút liền.
“Các cậu biết gì về Thẩm Trạch Nhiên?”
Cảm giác câu hỏi bị thiếu ý chính, Ninh Khả Ngọc bổ sung, “Ý tớ là, về chuyện gia đình? Bố mẹ cậu ấy làm gì?”
Trình Thừa vỗ ngực lên tiếng: “Cái này thì cậu hỏi đúng người rồi.

Cả cái trường này, tớ là người rõ cậu ta nhất.”
“Có đáng tin không?”, Sa Kỳ nghi hoặc.

Ninh Khả Ngọc cũng gật đầu.
Mao Hiểu Bội nhìn Trình Thừa, sau đó nhìn hai cô bạn: “Chuyện này các cậu có thể tin cậu ta.

Tuy hơi chạm mạch, nhưng số dây thân kinh còn lại vẫn đủ dùng.”

“Mao Hiểu Bội, cậu đừng gây sự vô cớ.”
Trước khi chiến tranh thế giới thứ ba thật sự bùng nổ, Ninh Khả Ngọc kịp thời ngăn cản: “Được rồi, Trình Thừa, cậu mau nói đi.”
Trình Thừa hắng giọng, vừa nói vừa làm điệu bộ tay không ngừng: “Bố mẹ cậu ta là chủ của một tập đoàn lớn, gia đình thuộc loại giàu có."
Chưa nghe hết, Sa Kỳ đã thấy ù ù lỗ tai: "Mẹ nó, vừa đẹp trai, vừa học giỏi, lại còn là đại thiếu gia!"
Ninh Khả Ngọc cũng trố mắt ngưỡng mộ, tiếp tục nghe Trình Thừa nói.
“Cô chú thường đi công tác ở nước ngoài, có khi nhận dự án cũng phải mất tận mấy năm.

Những lúc như vậy, Thẩm Trạch Nhiên đến nhà tôi ở.

Bây giờ cậu ta có thể sống một mình."
"Còn chuyện này, các cậu có muốn nghe không?"
Mao Hiểu Bội hối thúc: "Còn gì cứ kể hết ra đi."
"Thẩm Trạch Nhiên...sợ sấm sét!", Trình Thừa nói rồi cười ha hả, vô cùng thích thú.
Đến Sa Kỳ cũng không tin: "Con người lạnh lùng như cậu ta lại có trái tim thiếu nữ như vậy ư?"
"Tớ nói thật nhé.

Lần đó cậu ta ngủ cùng tớ, trời có sấm sét liền ngồi khóc om sòm làm tớ không thể nào chợp mắt được."

Ba người họ phá lên cười.
Nhưng Ninh Khả Ngọc một chút cong môi cũng không.
Ninh Khả Ngọc ngờ ngợ ra được nguyên nhân đằng sau cái tính lầm lì của anh.
Là vì...cô đơn?
Khi còn nhỏ, cô luôn được cha mẹ bên cạnh chăm sóc, bản tính vốn thích ỷ lại đôi chút.
Còn Thẩm Trạch Nhiên đã phải tự lập như thế rồi.
Một đứa trẻ chưa thành niên, tính tình điềm đạm, tư tưởng lại chín chắn, ắc hẳn quá khứ không mấy tốt đẹp.
Nếu Thẩm Trạch Nhiên thiếu thốn tình thương...
Vậy thì...Ninh Khả Ngọc sẽ cho anh tình thương.
Cô đã nhận được quá nhiều sự yêu thương, cô muốn chia sẻ.

Thậm chí nếu có thể, cô muốn mang đến cho anh tất cả sự yêu thương ấy, sưởi ấm cho trái tim băng giá của chàng thiếu niên nọ.
Ninh Khả Ngọc muốn chiều chuộng anh....


Bình luận

Truyện đang đọc