TRỨNG RÁN HÔM NAY CÓ VỊ NGỌT


Rõ ràng là nhát như thỏ đế, lại dám ở trước mặt đòi bảo vệ tôi.
Tôi không biết tại sao Ninh Khả Ngọc lại đối tốt với tôi như vậy.
Nhưng hình như...
Tôi cũng muốn làm thế với cậu ấy.
_Thẩm Trạch Nhiên_
Ninh Khả Ngọc đi cùng đám người Sa Kỳ ra đến cổng, bất chợt dừng bước.
"Mọi người về trước đi, tớ đợi A Nhiên, bọn tớ cùng nhau về."
Mao Hiểu Bội nhìn dáo dát xung quanh, học sinh trong trường đã về hết, hình như chẳng còn ai ngoài nhóm của họ: "Gần mưa rồi đấy!"
Chính vì gần mưa nên Ninh Khả Ngọc càng phải ở lại.
Nhỡ anh sợ sấm sét thì sao?
Nhỡ anh không mang theo ô thì sao?
Có cô ở đây, Thẩm Trạch Nhiên sẽ không còn cô đơn nữa.
Anh cũng không cần sợ sấm sét, vì cô sẽ bảo vệ anh.
Sa Kỳ bước lại khoác vai Ninh Khả Ngọc, nhếch môi cười: "Không phải cậu định giở trò lưu manh với người ta đó chứ?"
Ninh Khả Ngọc lườm một cái: "Cậu tốt nhất đừng mở miệng nói chuyện."
"Được rồi, nhớ cẩn thận đấy."
Sa Kỳ dứt lời, cùng với hai người còn lại ra về.

Ninh Khả Ngọc đứng trước phòng bảo vệ ở cổng trường chờ anh.
Ba mươi phút sau, vẫn chưa thấy bóng dáng Thẩm Trạch Nhiên đâu.
Trời bắt đầu nổ sấm, vài giây lại xẹt một tia sáng chói giữa màn đêm âm u.
Ninh Khả Ngọc cảm thấy hơi bất an.
Nhân lúc trời còn chưa mưa, cô chạy vào trong trường.
Hì hục lên tới tầng hai, hành lang tối đen như mực, vắng bóng người.

Ninh Khả Ngọc nhát gan, tim đập vang lên thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Bên ngoài rơi rớt vài hạt mưa.
Ninh Khả Ngọc càng tiếng đến gần phòng học lớp một, cơn mưa càng lớn.

Thỉnh thoảng rầm đoàng lên vài đợt khiến cô mấy lần giật thót tim.
Cô tiến vào lớp.
Lạ thật, chẳng thấy bóng người.
Thẩm Trạch Nhiên đâu rồi?
Một tia sét vàng chóe đánh xuống, chia bầu trời ra làm hai phần.
Rầm!
Ninh Khả Ngọc giật mình hét lên: "Áaaaaaaaaa, có ma!!"
Cô ôm lấy đầu ngồi xổm xuống, mắt nhắm nghiền lại không dám mở ra.
Một lúc lâu sau, Ninh Khả Ngọc từ từ hé mắt.

Cô nhìn thấy trên góc tường dội lại một cái bóng.
Là Thẩm Trạch Nhiên!
Ninh Khả Ngọc vội vàng đứng dậy, chạy về phía anh.
Trước mắt cô là người con trai đang ngồi co ro một góc, hai bả vai run run.
Thẩm Trạch Nhiên bị trận sét làm cho hoảng sợ, đưa ngón tay cái lên miệng cắn, đôi đồng từ siết chặt, đỏ ngầu.
Trông bộ dạng thảm thương của anh lúc này, Ninh Khả Ngọc bỗng dưng muốn khóc.
Cô ngồi xuống bên cạnh, cánh tay ngắn ngủn cố gắng dang rộng ôm anh vào lòng.
Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với người khác giới, Ninh Khả Ngọc hơi mất tự nhiên.


Nhưng hễ nghĩ tới dáng vẻ đơn độc chống lại nỗi sợ của anh vừa nãy, cô thật sự không muốn buông tay.
Ninh Khả Ngọc vỗ về tấm lưng gầy: "A Nhiên, có tớ ở đây, không sao rồi."
Thẩm Trạch Nhiên cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm của cô, con ngươi có chút chuyển động.
Anh rưng rưng nhìn vào gương mặt nõn nà của Ninh Khả Ngọc.
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau.
Bầu không khí hơi gượng gạo.
Ninh Khả Ngọc rút tay về, lúng túng vén nhẹ tóc mái: "Cậu đừng hiểu lầm, tớ không cố ý..."
"...Tớ chỉ muốn bảo vệ cậu."
Cả hai đều đồng loạt im lặng.
Ninh Khả Ngọc trở nên yên tĩnh, Thẩm Trạch Nhiên cảm thấy không quen.
Anh lên tiếng, đáp lại lời cô vừa nói: "Tiếng hét ban nãy, là của cậu."
Đây không phải câu hỏi.
Đây là câu khẳng định.
Ninh Khả Ngọc, mày đúng là cái đồ nhát gan!
Ninh Khả Ngọc bị câu nói của anh làm cho bẽ mặt.

Cô đưa tay lên gãi đầu, đôi gò má giữa buổi đêm ửng lên hồng hào.
Không hiểu sao, Thẩm Trạch Nhiên lại thấy trong lòng mình hơi nóng lên.
Một cô gái rõ ràng rất sợ bóng tối và sấm sét, lại rất can đảm, một mình đi tìm anh.
Sau đó...còn nói sẽ bảo vệ anh.
Hơi ngốc?

Nhưng đáng yêu.
Trong vô thức, khóe miệng của Thẩm Trạch Nhiên cong nhẹ.
Biểu cảm hiếm gặp ấy, Ninh Khả Ngọc nhất định không để bỏ lỡ.
Anh cười với cô rồi.

Cái bẽ mặt vừa nãy không đáng là gì! Cô không để bụng!
Ninh Khả Ngọc lấy lại tinh thần, mừng rỡ cười thành tiếng: "A Nhiên, có phải cậu vừa cười với tớ không?"
"...", Thẩm Trạch Nhiên không biết nên trả lời thế nào.
Thấy anh bối rối, cô càng thêm phấn khích: "Cậu chịu cười với tớ rồi!"
"..."
"Cậu cười lên đẹp lắm đấy."
"..."
Ninh Khả Ngọc được voi đòi tiên: "cười một cái nữa đi."
Thẩm Trạch Nhiên bất lực nhìn cô: "Ninh Khả Ngọc."
"Tiểu tiên nữ Ninh Khả Ngọc đây."
Người kia nhẹ nhàng buông ra ba từ: "Đừng làm càng.".


Bình luận

Truyện đang đọc