TRỨNG RÁN HÔM NAY CÓ VỊ NGỌT


Cậu ấy bây giờ không phải là bạn trai của con.

Nhưng sau này chưa chắc vẫn thế.

Thẩm Trạch Nhiên cũng có thể "thăng quan tiến chức" mà!
Bận bịu cả ngày, cuối cùng cũng chuẩn bị xong bữa cơm tất niên đêm ba mươi Tết.

Trừ bát sủi cảo tối qua hai bố con cô gói ra, thức ăn mẹ cô nấu lúc nào cũng ngon.

Ninh Khả Ngọc nhìn quanh một vòng, hồi lâu ấp úng nói với Thư Nhan:
"Mẹ.

"
Thư Nhan đang ép nước hoa quả, sẵn tiện trả lời:
"Làm sao thế? Lại muốn xin xỏ gì có đúng không?"
Ninh Khả Ngọc phủ nhận: "Con không có.

Sao mẹ lại nghĩ con gái mẹ như vậy chứ?"
Thư Nhan cười, không nói gì.

Cô ngập ngừng một chút, cười hì hì: "Nhưng mà, có một chuyện con muốn trưng cầu ý kiến của mẹ.

"
Bà quá hiểu con gái của mình nên chẳng có gì lấy làm bất ngờ.


Ninh Hoài đang ngồi ở sô pha cũng cười lên mấy tiếng, sau đó tắt truyền hình lắng nghe lời cô sắp nói.

"Con muốn đưa một người bạn đến nhà chúng ta ăn cơm tất niên.

"
Hai vợ chồng nọ trố mắt nhìn nhau.

Còn tưởng mình đang nghe lầm.

Ninh Hoài là người phản ứng trước: "Ninh Khả Ngọc, con mới học lớp mười đã dẫn bạn trai về nhà?"
Biết ngay thế nào cũng là tình huống này.

Ninh Khả Ngọc xua tay, cố gắng giải thích: "Đúng là bạn trai, nhưng không phải là bạn trai.

"
Thư Nhan như muốn bốc hỏa trong nhà bếp.

Bà cầm theo cây dao gọt trái cây, nổi giận đùng đùng bước ra.

Mũi dao hết đưa lên rồi đưa xuống trong tiếng tức giận của bà: "Là bạn trai nhưng không phải bạn trai? Con xem bố mẹ là kẻ ngốc hết đúng không? Mới tí tuổi đầu không lo học hành, con ham hố yêu đương làm cái gì?"
Ninh Khả Ngọc chờ Thư Nhan phát tiết xong, run rẩy giật lấy cây dao trong tay bà đặt xuống bàn.

"Mẹ, bạn trai chính là, bạn của con giới tính nam.

"
"! "
Sao từ đầu không bảo như thế?
Hai ông bà được phen nhẹ lòng.

Ninh Hoài đứng bên cạnh hỏi thăm: "Người ta cũng phải đón năm mới với gia đình chứ con.

"
Ninh Khả Ngọc thành thật: "Bố mẹ cậu ấy thường xuyên đi công tác.

Cậu ấy ở nhà một mình, chắc chắn đang rất tủi thân.

"
Nghe nói, Ninh Hoài rất hiểu ý con gái mình.

Còn Thư Nhan một mạch quay lại bếp, tiếp tục chuẩn bị nước ép.

Ninh Khả Ngọc hơi thất vọng với thái độ của bà: "Mẹ, không được thật sao?"
Ninh Hoài thở dài, vỗ vai an ủi cô.


Trong gia đình, Thư Nhan là người có quyền hạn cao nhất.

Bà ấy không đồng ý, bố Ninh cũng không dám hó hé nửa lời.

Đáp lại câu hỏi rụt rè của Ninh Khả Ngọc, Thư Nhan cười: "Mẹ chẳng phải đang chuẩn bị thêm một ly nước ép đây sao?"
Ninh Khả Ngọc mừng rỡ, muốn ôm chầm lấy bà: "Mẹ đồng ý rồi?"
"Tết mà, không ở bên gia đình thì còn gì là Tết? Mau đi gọi bạn của con đi, muộn thì thức ăn sẽ nguội mất.

"
Ninh Khả Ngọc gật đầu lia lịa: "Vâng ạ, con cảm ơn mẹ.

"
Nói rồi liền chạy một mạch ra ngoài.

Tết đến nên nhiệt độ ngoài trời lạnh hẳn, Ninh Khả Ngọc mặc dù có đeo khăn choàng cổ nhưng da thịt vẫn rét buốt.

Đứng trước cửa nhà Thẩm Trạch Nhiên, ánh đèn bên trong vàng mờ, cảm giác anh như tách biệt với thế giới.

Trốn tránh một mình trong căn phòng, vừa ấm áp, cũng vừa cô độc.

Ninh Khả Ngọc thổi hơi vào lòng bàn tay, đưa lên ấn chuông cửa.

Vài giây sau, Thẩm Trạch Nhiên bước ra.

Y phục của anh màu sắc đơn điệu, trái ngược với cái áo đỏ lòe cô đang mặc.

Đột nhiên thấy mình ăn vận hơi lố lăng.

Không sao, Tết mà.

Hơn nữa, thế giới của cậu ấy ảm đạm như vậy, đảm bảo sẽ rất cần ánh sáng.


Vậy thì cô mang ánh sáng đến cho cậu ấy.

Thẩm Trạch Nhiên đã mở cửa rất lâu, thấy cô đứng đó không nói gì, anh cũng im lặng.

Ninh Khả Ngọc cảm nhận được sự có mặt của anh, mở miệng nói: "Cậu đang làm gì thế?"
Thẩm Trạch Nhiên đưa tay gãi đầu: "Vừa làm xong năm bộ đề, chuẩn bị chiên trứng! ăn cơm.

"
Đêm ba mươi Tết.

Thẩm Trạch Nhiên giải đề?
Ăn cơm với trứng?
Thú vui tao nhã?
Ninh Khả Ngọc khoanh tay trước ngực, đánh giá:
"Chắc chắn sẽ không ngọt.

"
Thẩm Trạch Nhiên thắc mắc, danh từ trứng và tính từ ngọt có thể đi chung hay sao?
Trước giờ chưa từng thấy.

Ninh Khả Ngọc nói tiếp: "Đi, tớ dẫn cậu đi ăn trứng ngọt hơn.

".


Bình luận

Truyện đang đọc