TRỨNG RÁN HÔM NAY CÓ VỊ NGỌT


Đã từ lâu, tớ rất muốn nói với cậu ấy rằng:
"A Nhiên, cậu là người hoàn hảo nhất trong mắt tớ."
Một trăm phần trăm!
Cách ngày thi cuối kỳ hai một tháng, nhà trường tổ chức đại hội thể thao.
Sáng sớm, thầy chủ nhiệm vừa bước vào lớp đã thông báo.
"Đại hội lần này có tổng cộng tám hạng mục, lớp chúng ta bắt buộc phải tham gia ít nhất sáu cái.
Cả lớp "hả" lên một tiếng kéo dài.
Sau đó đều ngao ngán nhìn nhau.
Thầy chủ nhiệm quan sát một vòng, cơ trí đưa ra kế sách: "Tôi sẽ nói lại với nhà trường, bạn nào tự nguyện đăng ký sẽ được cộng điểm vào kỳ thi sắp tới."
Đúng như dự đoán, tất cả mọi người đều phấn chấn trở lại.
Quả nhiên, chúng ta chẳng bao giờ chấp nhận làm việc khi không có lợi ích.
***
Tối thứ năm.
Sau khi tan học, Ninh Khả Ngọc như thường lệ cùng Thẩm Trạch Nhiên về nhà.

Ninh Khả Ngọc đi trước mặt, phấn khích nói với anh:
"Sắp tới đại hội thể thao, cậu đăng ký hạng mục gì?"
Thẩm Trạch Nhiên bước chân đều đều, điềm đạm trả lời: "Chạy vượt rào 100 mét nam."
Người kia dùng ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng chân thật, khen ngợi anh: "A Nhiên, cậu thật giỏi."
Ninh Khả Ngọc: "Chẳng những ngoại hình đẹp, thành tích tốt, lại còn biết chơi thể thao."
Ninh Khả Ngọc: "Nếu có thêm tớ, thì hoàn hảo một trăm phần trăm."
Anh nghe cô nói, thỉnh thoảng cong môi một chút: "Vậy bây giờ tôi được bao nhiêu phần trăm?"
Ninh Khả Ngọc không do dự, trả lời ngay: "Một trăm phần trăm."
Anh không hiểu: "Sao lại thế?"
"Bởi vì, cậu có tớ ở đây mà."
Anh ngẩn người, trong đầu lại vang lên giọng nói của cô: "Bởi vì, cậu có tớ ở đây mà."
Chưa một ai nói với anh như thế, Ninh Khả Ngọc là người đầu tiên.
Cũng là người đầu tiên cho anh cảm nhận được sự quan tâm, là người đầu tiên khen ngợi anh.
Cảm giác...
Rất tốt.
"A Nhiên, tớ thi nhảy xa nữ.

Lần này, hai chúng ta cùng nhau giành quán quân nhé?"
Ninh Khả Ngọc nói xong liền cảm thấy hơi hoang đường.
Nhưng rất nhanh, cô nghe loáng thoáng giọng nói trầm thấp của đại soái ca đi phía sau.
"Ừ."
***
Dưới cái nóng oi bức của ngày hạ, ai nấy cũng đều nhăn nhó mặt mày, mồ hôi nhễ nhại.
Nhưng khí thế, nhiệt huyết và khát vọng chiến thắng càng nóng bỏng hơn bao giờ hết.
"Lại còn thể thao mùa hè, nóng chết đi được.


Có khác mẹ gì cái lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân."
Sa Kỳ ngồi một góc trên khán đài, không chịu được phun một tràn dài cho đỡ tức.
Mao Hiểu Bội cũng bất mãn không kém: "Đã thế lại còn không có ngọn gió nào.

Đây chính là đày đọa học sinh trước kỳ thi.

Nhà trường cảm thấy chúng ta chưa đủ khổ nên gia tăng áp lực."
Người hăng hái nhất chỉ có Trình Thừa: "Trường chúng ta có truyền thống, học tập đi đôi với rèn luyện thể chất.

Nếu các cậu chỉ tập trung phát triển trí não, thì chắc chắn không bị thiểu năng, mà bị vô năng.

Haha."
Lập tức, cậu ta nhận được một chai nước vào đầu.
Mao Hiểu Bội chống nạnh đứng dậy: "Đừng để chưa kịp thi đấu đã bị tớ tán gãy cổ."
"Tớ có chết cũng phải tố cáo cậu."
Nói dứt lời, Trình Thừa co chân chạy một mạch, theo sau là Mao Hiểu Bội la lối om sòm: "Trình chó chết, cậu đứng lại đó cho tớ!!"
Trình Thừa quay lại làm biểu cảm thách thức, thè lười lêu lêu: "Còn lâu nhé, có giỏi thì bắt được tớ đi."
Ninh Khả Ngọc đã quá quen với tình trạng này.

Hơn nữa, hiện tại cô đang rất mệt, không có sức để ngăn cản cuộc chiến quyết liệt đang diễn ra.
Thấy sắc mặt cô không đúng, Sa Kỳ lên tiếng hỏi: "Cậu sao vậy Khả Ngọc? Mặt mày xanh xao thế kia."
Ninh Khả Ngọc quay sang nhìn cô ấy, đôi môi đỏ hồng thường ngày hơi nhợt nhạt.
Sa Kỳ xác nhận một chút: "Không phải, bà dì của cậu đến tìm cậu à?"
Cô suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu: "Còn chưa đến ngày.

Chắc là trời hơi nóng, nên mệt mỏi một chút."
Cả hai đang nói chuyện, trên loa phát thanh của nhà trường thông báo.
"Phần thi nhảy xa nữ sắp sửa bắt đầu.

Mời vận động viên các lớp có mặt để chuẩn bị tham gia thi đấu."
Ninh Khả Ngọc đứng dậy, phủi nhẹ quần áo: "Tới lượt tớ thi rồi, chúng ta đi."
"Được.", Sa Kỳ gật đầu, đi theo cô..


Bình luận

Truyện đang đọc