TRỨNG RÁN HÔM NAY CÓ VỊ NGỌT


A Nhiên nhà tớ không hề lạnh lùng chút nào.

A Nhiên nhà tớ thật sự vô cùng tinh tế.

A Nhiên nhà tớ! hình như cũng thích tớ.

Ninh Khả Ngọc cảm thấy ù ù lỗ tai.

Cô không nghe lầm đó chứ?
Cảm thấy không chân thực chút nào.

Để xác minh, cô phải hỏi lại lần nữa: "A Nhiên, cậu lo lắng đến độ muốn khóc vì đau lòng có đúng không?"
Thẩm Trạch Nhiên đưa tay lên gãi nhẹ gò má, suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Không đến mức đó.

"
Đúng là vậy rồi.

Cô chắc chắn đã nghe lầm.

Thẩm Trạch Nhiên làm gì lo lắng cho cô đến như vậy.

Nhưng Ninh Khả Ngọc vẫn không hề bỏ cuộc: "Thế tại sao cậu lại không chịu thi đấu, nằng nặc ở lại với tớ?"
Anh không biết nên nói thế nào, đành tìm bừa một lí do: "Tôi lười.

"
Ninh Khả Ngọc chưa chịu thua: "Không đúng, cậu chính là lo lắng cho tớ đến phát khóc.


"
"! "
Trông gương mặt kiên quyết, một mực tin tưởng vào bản thân mình của Ninh Khả Ngọc, Thẩm Trạch Nhiên thở dài: "Được, là tôi lo lắng cho cậu đến phát khóc.

"
Nghe được câu này, Ninh Khả Ngọc hài lòng cười tươi rói.

Ngoan ngoãn uống hết nước đường đỏ trong bình.

"Nhưng mà A Nhiên, cậu không thấy chúng ta rất buồn cười sao?"
"Buồn cười chỗ nào?"
Ninh Khả Ngọc cố gắng kiềm chế: "Mấy ngày trước chúng ta hứa hẹn giật giải quán quân.

Hôm nay còn chưa ra trận thì cả hai đã vào phòng y tế.

"
Vừa nói hết câu, Ninh Khả Ngọc đã lăn ra cười.

Thẩm Trạch Nhiên cũng không nhịn được, môi khẽ nhếch lên để lộ hàm răng đều đặn, trắng tinh.

Bên ngoài tiết trời dịu trở lại.

Trong căn phòng nhỏ, hai bạn trẻ cũng vô cùng vui vẻ.

***
Bóng chiều ló dạng.

Đại hội thể thao cũng đã kết thúc.

Ninh Khả Ngọc không còn cảm thấy khó chịu như lúc sáng, có thể tự đi về nhà, còn cặp thì để Thẩm Trạch Nhiên cầm.

Hôm nay anh đích thân đưa cô về tận nhà.

Thang máy dừng lại ở tầng năm, Thẩm Trạch Nhiên và Ninh Khả Ngọc bước ra.

Nhìn thấy cửa nhà đã khóa, cô u sầu thiểu não than thở: "Bố mẹ tăng ca, tớ lại phải ở nhà một mình rồi.

Thật cô đơn.

"
Thẩm Trạch Nhiên hoàn toàn hiểu được cảm giác này.

Anh đưa ba lô và túi giữ nhiệt cho cô, cẩn thận dặn dò: "Ở nhà khóa cửa cẩn thận, đừng cho người lạ vào nhà.

"
Ninh Khả Ngọc lại bĩu môi: "Cậu đúng thật rất giống bố tớ, không sai vào đâu!"
Căn bản, lời anh dặn rất hợp lí.


Ninh Khả Ngọc đồng ý: "Được, tớ biết rồi.

"
Chưa đầy hai giây, cô lại nói: "Vậy cậu có muốn vào nhà tớ chơi một chút không?"
"! "
Thẩm Trạch Nhiên cảm thấy như có một gáo nước lạnh tạt vào mặt.

Nói chuyện với cô chẳng khác nào nước đổ đầu vịt.

Anh thở dài: "Tôi vừa bảo gì?"
Ninh Khả Ngọc không do dự đáp lại: "Cậu đâu phải người lạ.

"
Thẩm Trạch Nhiên, cậu là người quen, là người tốt, là người tớ thích nhất trên thế giới này.

"Tôi là con trai.

", anh giải thích.

"Là con trai thì đã sao?"
Thẩm Trạch Nhiên: "! "
Cô thật sự không hiểu những lo ngại của anh.

Hay là cố tình không hiểu?
Thẩm Trạch Nhiên hơi bất lực: "Tôi về đây.

"
Nói rồi, anh xoay người bước đi.

Được một đoạn, lại không an tâm.

Thẩm Trạch Nhiên anh trước giờ không thích giao thiệp với người ngoài, ở nhà một mình còn cảm thấy cô đơn.

Huống hồ Ninh Khả Ngọc hoạt bát, nói nhiều như vậy, cô sẽ không buồn chứ?
"Ninh Khả Ngọc.


", anh quay lại gọi tên cô.

Ninh Khả Ngọc vừa mở cửa, nghe anh gọi nên tạm dừng mọi hành động, hướng mắt về phía anh.

"Hả?"
Người kia cất giọng trầm ấm: "Nếu muốn nói chuyện, cậu có thể gọi điện cho tôi.

"
Con bà nó!
Hôm nay là cái ngày may mắn gì vậy?
Vừa được A Nhiên bế công chúa, vừa được A Nhiên chăm sóc, bây giờ còn được A Nhiên chủ động cho phép gọi điện thoại.

Ninh Khả Ngọc cô chắc chắn đi nhầm máy chủ!
Cô cố gắng giữ bình tĩnh hết sức có thể: "Bất cứ lúc nào cũng được sao?"
"Ừ.

"
Vẫn cố tình giả vờ: "Nhưng cậu đâu nói chuyện với tớ.

"
Một lúc lâu sau, cô lại nghe được giọng nói của người kia: "Tôi có thể lắng nghe.

"
Thật sự bùng nổ!!!
Cơ hội nghìn năm có một này, nhất định phải tận dụng!.


Bình luận

Truyện đang đọc