TRỨNG RÁN HÔM NAY CÓ VỊ NGỌT


Tớ cảm thấy tớ rất giống bố mẹ mình.
Chính là...đều thích cậu.
Mọi sự trên đời, dường như không theo ý muốn của con người.
Vừa nãy, Ninh Khả Ngọc còn cực kỳ phấn khích với khung cảnh lãng mạn.
Chỉ trong phút chốc...
Tất cả sụp đổ!
Bầu trời trong vắt kia đã bị bao phủ bởi mây đen.
Trong nhà của Thẩm Trạch Nhiên, không chỉ có Thẩm Trạch Nhiên, mà còn có Trình Thừa!
Không gian hai người của cô đâu rồi?
Cái nắm tay lưu manh của cô đâu rồi?
Mất sạch rồi!
Ninh Khả Ngọc hét lớn trong lòng.
Cô rất muốn gọi Mao Hiểu Bội đến đây rước tên kỳ đà này về nhà.
Ngay lập tức!!!
"Hi, Khả Ngọc", Trình Thừa ôm bịch táo sấy bước ra vẫy tay với cô.
Hi...
Hi cái con khỉ nhà cậu!
Ninh Khả Ngọc cười từ thiện một cái.
Thấy cô đứng như trời trồng ở đó, Thẩm Trạch Nhiên quay lại gọi: "Vào nhà."
"Ồ."
Ninh Khả Ngọc thay dép lê, bước vào trong.

Đây là lần thứ ba cô đến nhà Thẩm Trạch Nhiên.
Vẫn sạch sẽ như vậy, trừ chỗ ngồi của Trình Thừa.
Toàn đồ ăn vặt và nước ngọt.
Cô lắc đầu phê phán.
Cũng nghe Thẩm Trạch Nhiên cảnh cáo: "Cậu không dọn dẹp gọn gàng thì xéo."
Trình Thừa gật đầu lấy lệ: "Được được, tớ chơi xong ván này, lập tức dọn dẹp."
Thì ra cậu ta đến đây để chơi game.
Thẩm Trạch Nhiên dẫn cô vào trong căn phòng gần cầu thang.
Ở đây chứa rất nhiều dụng cụ âm nhạc.
Nổi bật nhất là cây piano to lớn đặt ở trung tâm của căn phòng.
Thảo nào hai lần trước đến đây, cô đều không thấy đàn đâu.
Ninh Khả Ngọc tò mò nhìn xung quanh, hứng thú hỏi: "A Nhiên, sao nhà cậu lại có nhiều đàn như thế?"
Giọng nói của anh vẫn rất trầm: "Lúc nhỏ ở nhà một mình thấy chán, tiện thể học vài thứ giết thời gian."
"Như vậy cũng quá lợi hại rồi."
Ninh Khả Ngọc vừa nói xong, anh còn chưa kịp đáp lại đã nghe thấy tiếng la bên ngoài.
"Nhiên à, nhà cậu còn 7up không? Khát chết đi được."
Thẩm Trạch Nhiên chán chường, nói vọng ra: "Trong tủ lạnh."
Sau khi trả lời, anh và cô bắt đầu lựa chọn bài nhạc
Bên ngoài lại ầm ĩ.
"Á, chết tiệt, lại thua rồi! Nhiên, máy chơi game của cậu có vấn đề!!"
Thẩm Trạch Nhiên bất lực.
Ninh Khả Ngọc cũng cạn lời.
Một lúc sau, cả hai chọn xong nhạc.
Là tác phẩm nổi tiếng của Beethoven.
Bản Moonlight Sonata.
Khi bắt đầu đệm được một phần tư của bản nhạc, tiếng la của Trình Thừa tiếp tục vang lên.
"Con yêu quái đáng chết! Nhiên, cứu mạng, cứu mạng."
Vài phút sau.
"Nhiên..."
Vài phút sau nữa.
"Nhiênnnnnn...."
Tiếng hét lấn át cả tiếng nhạc.
Thẩm Trạch Nhiên không biết căn phòng của anh cách âm chưa tốt, hay Trình Thừa có thanh quản quá chất lượng.
Hai người bên trong ngừng động tác, đứng dậy đi ra.
Trình Thừa nghe bước chân liền quay lại: "Không tập đàn nữa à?"
Ninh Khả Ngọc phùng mang: "Đàn cái đầu cậu!"
"Cậu ấy sao vậy?", Trình Thừa quay sang hỏi Thẩm Trạch Nhiên.

Anh không nói gì cả, nhét miếng bánh vào miệng của cậu ta: "Ngậm mồm lại đi."
Bây giờ thì Ninh Khả Ngọc đã biết lí do tại sao Trình Thừa luôn bị Mao Hiểu Bội đánh.
Bởi vì...
Quá đáng ghét!
***
Chiều muộn.
Ninh Khả Ngọc về nhà, mở cửa thay dép: "Bố mẹ con mới về."
Ninh Hoài tắt truyền hình, bước ra cửa hỏi cô: "Đi đâu mà muộn thế con?"
"Đến nhà Thẩm Trạch Nhiên ạ.", Ninh Khả Ngọc tiện miệng trả lời, cũng không cân nhắc gì thêm.
Nói xong mới có cảm giác bốn con mắt đang đăm đăm nhìn mình.
Thôi xong.
Chơi ngu rồi.
Thư Nhan chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, mở miệng mắng: "Con nói xem, con là con gái, một mình chạy tới nhà người ta như vậy làm gì?"
Ninh Hoài một mực đứng về phía vợ: "Đúng đấy, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?"
Cô không biết nói gì: "Con..."
Thư Nhan cắt ngang: "Không phải.

Con không làm gì con nhà người ta chứ?"
Hả?
Ninh Khả Ngọc có nghe lầm không vậy?
Đầu óc cô hơi ong ong, loáng thoáng nghe bố mình phụ họa cho mẹ: "Tiểu Thẩm cành vàng lá ngọc, con có gì từ từ nói, đừng manh động.

Bố mẹ không giúp được con đâu."
Vốn dĩ cứ tưởng bố mẹ lo cho mình.
Còn vừa định xin lỗi vì đã khiến hai người lo lắng.
Nào ngờ...
Đúng là cô nghĩ nhiều rồi.

Ninh Khả Ngọc nói: "Con đi tắm đây", rồi lên phòng.
Cô lao xuống giường nằm, cầm điện thoại nhắn tin cho Thẩm Trạch Nhiên:
____A Nhiên, không xong rồi, tớ sắp không có nhà để ở.

Tất cả là tại cậu.
Thẩm Trạch Nhiên không hiểu: ???
Ninh Khả Ngọc: Bố mẹ tớ thật sự xem cậu là con ruột của họ rồi.

Còn sợ tớ ăn hiếp cậu.

Tớ nào có chứ!
Thẩm Trạch Nhiên không nhịn được cười, nhưng vẫn bình tĩnh nhắn: Ừ.
Ninh Khả Ngọc: Vậy...ngày mai tớ cũng đến nhà cậu nhé?
Ninh Khả Ngọc: Cậu đừng để Trình Thừa đến nữa đấy, nếu không tớ sẽ giận.
Ninh Khả Ngọc: Cậu ta phiền chết đi được!
Bên kia trả lời: Được.
Cô cứ tưởng anh nhắn xong rồi, nào ngờ lúc sau lại nhận được một tin.
"Đừng giận."
Áaaaaaaa
Mau trả A Nhiên của tớ lại đâyyyyyyyy..


Bình luận

Truyện đang đọc