TRỨNG RÁN HÔM NAY CÓ VỊ NGỌT


Cậu chính là mục tiêu của tớ.
Nơi nào có cậu, nơi đó chính là mục tiêu tớ luôn hướng về.
Trên bảng thông báo của trường vừa dán bảng điểm thi cuối kỳ một.
Thành tích môn toán của Ninh Khả Ngọc lần này không tốt, thậm chí còn tệ hơi mọi khi.
Cô rớt mười hai hạng.
Ninh Khả Ngọc cảm thấy mình đã rất chăm chỉ.
Trọng tâm kiến thức mà giáo viên khoanh vùng, cô từng làm đi làm lại rất nhiều lần.
Có điều, cô quả thật rất kém về hai chương vừa rồi, học mãi vẫn không thấm vào đâu.
"Lần thi này đề tương đối khó.

Cả khối chỉ có đúng Thẩm Trạch Nhiên của lớp 11a1 đạt điểm tối đa."
Thầy giáo nói xong, tất cả mọi người trong lớp đều "ồ" lên một tiếng kéo dài.
Sa Kỳ quay xuống nói với Ninh Khả Ngọc: "Đại soái ca nhà cậu đúng là không phải người bình thường."
Không sai.
Làm gì có người bình thường nào đẹp trai nghiêng thùng đổ nước, lại còn siêu cấp học giỏi như vậy.
Ninh Khả Ngọc nằm dài ra bàn.
Cô đúng là trèo cao té đau, không biết tự lượng sức mình.
Bốp.
Tiếng thước gõ vang lên, Ninh Khả Ngọc giật nảy mình ngồi dậy liền nghe thầy giáo la một tràn:
"Các em mới đi được nửa đường đã gục xuống rồi à? Lần này làm không tốt, lần sau nhất định sẽ khá hơn."

"Cũng đừng mãi đổ lỗi cho đề bài, phải biết chăm chỉ nổ lực.

Tất cả hiểu chưa?"
Cả lớp đồng thanh: "Đã hiểu ạ."
Thầy nhìn một lượt rồi buông thước, cầm phấn lên viết: "Được rồi.

Chúng ta đi sang bài mới, giới hạn."
"Em nào cho thầy biết, giới hạn được kí hiệu như thế nào..."
....
***
Buổi chiều.
Gần Tết đến.
Thời tiết dễ chịu hơn nhiều, không còn nắng nóng gay gắt hay âm ẩm nước mưa.
Nhưng chung quy vẫn rất lạnh.
Ninh Khả Ngọc thu dọn tập sách vào ba lô, mặt mày ủ rũ nói với đám Sa Kỳ: "Tớ về trước đây."
Mao Hiểu Bội hỏi han: "Này, cậu không sao chứ?"
Trình Thừa cũng lên tiếng: "Trời ạ, chỉ là một con điểm thôi mà, cũng đâu thể hiện điều gì."
Ninh Khả Ngọc bĩu môi: "Thể hiện Tết này tớ ăn cơm ở gầm cầu.

Các cậu nhớ đi thăm tớ đó."
Sa Kỳ vỗ vai cô, rất giống một người chị: "Còn đứng đây nói hưu nói vượn.

Cậu đi đường nhớ chú ý an toàn đấy."
"Tớ biết rồi, các cậu cũng tranh thủ về sớm chút."
Khi thấy bọn họ đều gật đầu, Ninh Khả Ngọc mới quay người bước đi.
Mấy tháng dạo gần đây, màn đêm buông xuống rất nhanh.
Ninh Khả Ngọc lang thang trên đường phố, còn chưa kịp thấy hoàng hôn thì đèn đường đã bật lên mờ mờ.
Xe cộ chạy không ngừng, dòng người cũng qua lại đông nghịt như đàn kiến về tổ.
Cô ngồi xuống một góc đường.
Thật cô đơn.
Cũng thật thất vọng.
Ninh Khả Ngọc nghĩ đến điểm số của bản thân, lại nhớ lời Diệp Tinh Anh đã nói trước kia.
Trong lòng tự đặt ra một câu hỏi.
Cô xứng không?
Thẩm Trạch Nhiên tài giỏi như vậy, cô còn không bằng một góc của cậu ấy.
Liệu có xứng không?
Khóe mắt của Ninh Khả Ngọc hơi cay.

Cô khóc rồi!
Nước mắt rơi lã chã không ngưng được, tiếng nấc run lên ngày càng nhiều.
Bình thường Ninh Khả Ngọc vô tư, không có nghĩa cô không để tâm đến mọi thứ xung quanh.
Thẩm Trạch Nhiên sẽ không vì cô kém cõi mà xa lánh cô chứ?
Mặc dù cô biết anh không phải loại người như thế.
Nhưng cô không chắc mình có đủ tư cách để bước tiếp hay không.
Nghĩ đến đây lại càng khóc nhiều hơn.
Cho đến khi lau khô dòng nước mắt, ngoài đường đã thưa thớt người.
Ninh Khả Ngọc ngóc đầu dậy.
Chợt nhận ra bên cạnh xuất hiện bóng dáng ai đó.
Là Thẩm Trạch Nhiên!
Cô không biết anh đến đây từ lúc nào, nhưng chắc chắn đã khá lâu rồi.
Thẩm Trạch Nhiên ngồi đó, nhìn vào đôi mắt sưng húp của cô.
Anh nhẹ nhàng lên tiếng: "Tâm trạng đã tốt hơn chưa?"
Cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh: "Cậu ngồi đây từ khi nào?"
Anh có nên trả lời không nhỉ?
Từ lúc cô thẩn thờ bước đi trên phố, anh đã lẳng lặng đi phía sau.
Từ lúc cô gục xuống khóc nức nở, anh đã ở cùng cô.
Không nói lời nào, chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh.
Cho đến khi cô ngừng khóc.
Thẩm Trạch Nhiên đưa cho cô một tờ khăn giấy: "Tại sao lại khóc?"
Ninh Khả Ngọc chùi nước mắt, sụt sịt đáp: "Tại cậu."
"Tại cậu quá tốt.

A Nhiên, cậu dáng dấp rất tốt, tính tình rất tốt, thành tích lại càng tốt.


Tớ không biết phải làm sao."
Thẩm Trạch Nhiên hiểu nỗi lo lắng của cô.
Anh trầm tư, lựa lời để nói.
Vài phút sau, anh nhìn cô, cẩn thận từng câu từng chữ: "Hiện tại làm không tốt, có nghĩa cậu vẫn chưa đặt ra mục tiêu.

Bây giờ tôi cho cậu mục tiêu."
Ngừng lại một chút, anh nói: "Cùng thi đại học T với tôi, có thể hay không?"
Ninh Khả Ngọc rưng rưng nhìn anh.
Đại học T sao? Đây có thể xem là một lời hẹn ước không?
Cô làm được chứ?
Cho dù không biết có làm được hay không.
Nhưng Ninh Khả Ngọc vẫn muốn thử.
Vì Thẩm Trạch Nhiên
Vì bản thân cô.
Vì tương lai của cả hai.
Khuôn mặt của Ninh Khả Ngọc lại bừng sáng như ngôi sao nhỏ trong đêm đen.
Cô kiên định nhìn anh, thốt ra câu nói chắc nịch:
"Ừm.

Có thể.".


Bình luận

Truyện đang đọc