TRỨNG RÁN HÔM NAY CÓ VỊ NGỌT


Có lẽ rất nhiều năm sau, Ninh Khả Ngọc vẫn không thể quên được…
Dưới mái hiên trường học năm ấy, lần đầu tiên cô chịu yên tĩnh, đứng bên cạnh là một Thẩm Trạch Nhiên kiệm lời, cùng chiếc ô vàng tươi giữa ngày mưa xối xả…
Ninh Khả Ngọc trong giây phút nhận ra, có một luồng điện không tên chạy qua người, làm khô đi những giọt mưa nhỏ nhắn vừa rớt vào lòng bàn tay.
Đột nhiên cũng muốn anh không bị ướt!
Cô kéo ba lô, lấy ra cái ô màu vàng lúc sáng, giơ nó ra trước mặt Thẩm Trạch Nhiên.
Anh xoay ngang nhìn cái ô, rồi nhìn cô, ý tứ trên khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên như cũ.
Ninh Khả Ngọc tim đập mạnh, nhưng cũng dũng cảm dúi cái ô vào trong tay anh, cười tươi để lộ hai chiếc răng khểnh đáng yêu.
"Tớ cho cậu mượn ô, cầm lấy đi."
Thẩm Trạch Nhiên móc cái ô vào bên dây ba lô của cô:
"Không cần."
Cậu ấy vừa trả lời cô sao?
Từ buổi sáng gặp nhau đến bây giờ, cậu ấy chịu trả lời cô rồi?
Mặc dù câu trả lời khá cộc, nhưng Ninh Khả Ngọc xem đây là bước tiến triển khá tốt, ít ra Thẩm Trạch Nhiên đã nói chuyện với cô.

“Cậu đang lo tớ bị ướt sao?”
Lại là kiểu nam tử ngoài mặt lạnh lùng, bên trong ấm áp chứ gì?
Cô biết tỏng!
Ninh Khả Ngọc lấy đâu ra cái gan to tướng, trực tiếp bung ô đưa sang cho anh.

Cô nói:
“Con người tớ rất trọng lễ nghĩa.

Chẳng phải lúc sáng cậu vừa giúp tớ tận hai lần sao? Tớ cho cậu mượn ô, cậu sẽ không bị ướt, càng không bị cảm, xem như tớ cứu mạng cậu.”
Nghĩ lại cảm thấy lời mình vừa nói hơi sai sai, Ninh Khả Ngọc lập tức sửa chữa: “À, không phải cứu mạng, là trả ơn cho cậu!”
Thẩm Trạch Nhiên đứng nhìn, không nhận ô, không đáp lại, gương mặt cũng chẳng để lộ chút biểu cảm nào khác.
Từ đầu tới cuối, chỉ có một mình Ninh Khả Ngọc độc thoại.
Trời đang còn mưa dai dẳng, tình hình thế này chắc không thể tạnh ngay được.
Ninh Khả Ngọc vẫn cứng đầu, giương ô về phía anh, đôi mắt trong trẻo ngập tràn hình bóng của chàng thiếu niên cô vừa quen chưa được mười hai tiếng đồng hồ.
Mọi thứ xung quanh ồn ào, cô cũng thừa nhận mình ồn ào, nhưng chàng thiếu niên ấy lại rất trầm lặng, vô cùng trầm lặng…
Đột nhiên có một tiếng hét lớn phá tan sự trầm lặng ấy!
“Khả Ngọc, nhanh lên, chị đây dầm mưa đợi cậu!”
Ninh Khả Ngọc giật mình, theo phản xạ đưa mắt tìm kiếm vị trí của Sa Kỳ.

Tầm mắt dừng lại dưới gốc cây du.
Cô luyến tiếc nhìn sang Thẩm Trạch Nhiên: “Tớ đi đây, cậu nhớ phải mang ô về nhé! Đó là cái ô mẹ tớ tặng, không được làm mất.”
Thẩm Trạch Nhiên chưa kịp phản ứng gì, thì đã thấy Ninh Khả Ngọc hòa vào làn mưa.
Anh nhìn vật cô vừa đưa cho mình.


Góc dưới của tán ô có thêu ba chữ “Ninh Khả Ngọc” ngay ngắn, thẳng hàng bằng màu xanh dương nổi bật.
Không hợp tông màu chút nào, vừa nhìn đã biết ai thêu.
"Mẹ tặng, cậu nỡ cho tôi mượn?"
Thẩm Trạch Nhiên chỉ nghĩ ngợi trong đầu, không dám nói ra.

Nhưng cho dù nói, người cũng đã biến mất dạng rồi!
***
Sa Kỳ dầm mưa, mái tóc xẹp lại trông hơi khó coi.
Thứ cô ấy cần bây giờ là một cái ô.
Ướt hết chứ không muốn ướt thêm.
"Khả Ngọc, chẳng phải tớ vừa thấy cậu cầm một cái ô sao?"
Ninh Khả Ngọc im thin thít không trả lời.
Sa Kỳ cảm thấy có điềm chẳng lành, tiếp tục hỏi:
"Đâu rồi?"
Ninh Khả Ngọc: "Tớ quẳng đi rồi!"

Sa Kỳ: "Cậu nói cái khỉ gì?"
Gương mặt bạn thân tối sầm, cộng thêm trời đổ mưa lớn, không ngừng chớp nhoáng, càng tăng phần đáng sợ.
Ninh Khả Ngọc mím môi, trưng cặp mắt nai tơ, nhìn thẳng mặt Sa Kỳ: "Quẳng cho trai rồi, là một đại soái ca!"
Sa Kỳ mắng cô một câu cho đỡ tức: "Dại trai!"
"Nhưng quả thật cậu ấy đẹp không chịu nổi!"
"Cậu ta đẹp thì không thể cho cậu ta dầm mưa à?"
Nét mặt Ninh Khả Ngọc tỉnh bơ: "Không thể."
"..."
Sa Kỳ trước giờ chưa từng thấy Ninh Khả Ngọc mê trai đến như vậy.

Nhưng quả thật bây giờ cô ấy đang rất lạnh, không tiện đôi co.
"Về nhà, sau đó kể chị đây nghe xem rốt cuộc cậu ta là thần thánh phương nào.".


Bình luận

Truyện đang đọc