TRỨNG RÁN HÔM NAY CÓ VỊ NGỌT


Tớ phải để cho A Nhiên nếm trải mùi vị.

Đứng trên bờ vực nguy hiểm của tình yêu là thế nào!
Hahaha.

Đầu tháng chín.

Thành phố T thời tiết rất đẹp.

Bầu trời xanh trong không một gợn mây, làm cho không gian nơi đây rộng thêm gấp mấy lần.

Cảm tưởng giống như bản thân bị thu nhỏ, đang đắm chìm trong chiếc hộp thủy tinh hình cầu.

Một lời khó nói hết.

Ninh Khả Ngọc tung tăng dưới sân trường đông nghịt sinh viên.

Phía sau là Thẩm Trạch Nhiên đang kéo hai cái vali to đùng.

"A Nhiên, ở đây thật lớn.

Đại học T đúng là có khác!"
Thẩm Trạch Nhiên nhìn vẻ hào hứng của cô, tâm trạng tự động tốt lên rất nhiều.

"Ninh Khả Ngọc, đừng chạy lung tung.

"
Cô nghe anh nhắc nhở, ngoan ngoãn bước lùi lại phía sau.

Nhịp chân bắt đầu chậm lại, đồng điệu với anh.

Cả hai đến chỗ báo danh xong.

Thẩm Trạch Nhiên coi đồng hồ, cũng còn khá sớm.


Anh quay sang nói với cô: "Anh đưa em về kí túc xá.

"
Ninh Khả Ngọc xem lại bản đồ.

Kí túc xá của nam và nữ cách nhau khá xa.

Như vậy A Nhiên chắc chắn rất mệt.

Cô liền từ chối: "Không cần đâu, em có thể tự mình làm được.

"
Dường như anh không để lời nói của cô vào tai, trực tiếp kéo vali sải bước.

"Xin lỗi, cho hỏi cậu có phải là Thẩm Trạch Nhiên không?", cả hai đang đi thì bị một người con gái chặn lại.

Ninh Khả Ngọc quan sát từ trên xuống dưới.

Mắt dài mày liễu, khuôn mặt gọn gàng, đường nét thanh tú.

Có thể đánh giá ngắn gọn bằng một từ đẹp.

Nhưng cô lại cảm thấy, ánh mắt cô gái đó nhìn Thẩm Trạch Nhiên không được đơn thuần.

"Tôi là Thẩm Trạch Nhiên, chị là! "
Anh hơi nhíu mày.

Rõ ràng không quen biết người đó.

Chị ta trả lời: "Tôi tên Mạnh Thuần, sinh viên năm ba khoa kinh tế.

"
Nói rồi, Mạnh Thuần đưa tay ra bắt.

Thẩm Trạch Nhiên nhanh trí nắm hai tay vào cán vịn của vali, đáp: "Tôi hết tay rồi.

"
Biểu hiện rất tốt.

Ninh Khả Ngọc cộng điểm cho anh.

Mạnh Thuần rụt rè rút lại: "Không sao.

"
Chị ta cũng chẳng để tâm đến sự có mặt của Ninh Khả Ngọc, thân thiện bắt chuyện với anh: "Thầy Đoàn mời cậu đến văn phòng của thầy ấy trao đổi chút việc.

"
Thẩm Trạch Nhiên từng nghe qua cái tên Đoàn Lăng Mạc.

Thầy là giáo sư học viện kinh tế của đại học T, kiến thức rất sâu rộng, dạy học công tâm.

Từng dẫn dắt không ít người trở thành doanh nhân thành đạt.

Thẩm Trạch Nhiên quay sang nhìn Ninh Khả Ngọc.

Cô rất hiểu chuyện, lập tức gật đầu: "Anh cứ đi đi, em tự đến kí túc xá được rồi.

"
"Vậy! khi nào đến nơi thì gửi tin nhắn cho anh.

"
"Đã rõ!"

Mạnh Thuần xoay người, nói một câu: "Để tôi dẫn đường cho cậu.

"
Khi thấy chị ta vừa đi khỏi, Ninh Khả Ngọc đã vội vàng kéo anh lại.

Cô nhón chân, nói nhỏ vào tai anh: "Em nhắc nhở anh một chút, chị ta tâm tư không đơn thuần.

Anh nhất định phải bảo vệ thân thể ngọc ngà của bạn trai em.

"
Vẻ mặt cô nghiêm túc như cấp trên đang ra chỉ thị.

Thẩm Trạch Nhiên không nhịn được cười, ôn nhu đáp: "Được, anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

"
Ninh Khả Ngọc nhìn anh đi khuất vào đám đông, sau đó mới kéo vali đi tiếp.

Vừa đi, cô vừa lẩm bẩm tìm đường đến kí túc xá.

Vô tình va phải một nam sinh.

"Xin lỗi, xin lỗi cậu.

", Ninh Khả Ngọc giật mình luống cuống.

Người kia rõ ràng hơi khó chịu.

Nhưng ngay khi Ninh Khả Ngọc ngước mặt lên, thái độ của cậu ta liền quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ.

Cô gái này thật sự đáng yêu.

Dáng vẻ khó chịu tan biến.

Đổi lại là một chút rung động.

Cậu ta đáp: "Không sao đâu.

"
"Thật ngại quá.

", Ninh Khả Ngọc nói xong liền kéo vali chuyển sang hướng khác.

Không ngờ, cậu ta lại lên tiếng gọi cô: "Này bạn học.

"

Ninh Khả Ngọc khựng lại.

Theo phản xạ, cô quay đầu: "Hả?"
Cậu ta ngại ngùng hỏi: "Có thể cho tớ phương thức liên lạc không?"
Thì ra là vì chuyện này.

Ninh Khả Ngọc thở dài trong lòng.

Đẹp quá cũng khổ.

Làm sao đây, cô cũng đâu thể khiến cho mình xấu đi được.

Nhan sắc trời ban!
Ninh Khả Ngọc rất thông cảm cho nam sinh đó.

Nhưng cô đã là hoa có chủ, dứt khoát từ chối thẳng thừng: "Bạn trai tôi không thích điều này.

"
Hóa ra đã có bạn trai.

Nét mặt người kia thoáng buồn.

Vẫn lịch sự đáp lại: "À, làm phiền cậu rồi.

"
Ninh Khả Ngọc gật đầu đáp lễ rồi rời đi.

Trong lòng dâng lên nỗi rạo rực.

Chà!
Thẩm Trạch Nhiên, anh gặp nguy hiểm rồi!
Nghĩ như vậy, Ninh Khả Ngọc cảm thấy có thể trêu chọc anh một chút.

.


Bình luận

Truyện đang đọc