TRÙNG SINH CHI HUYỀN NỮ

Edit: Lily_Carlos

Có trời mới biết Huyền Nữ phải tự chủ thế nào mới không xông lên đánh hắn, mà Bạch Thiển cũng nhận ra sự khác thường của Huyền Nữ, nàng túm tay áo Huyền Nữ hỏi.

“Tứ tẩu ngươi sao thế? Có phải lại lo lắng sư phụ…”

Huyền Nữ che miệng nàng lại ý bảo đừng thảo luận những thứ đó ở đây, Bạch Thiển gật đầu Huyền Nữ mới buông tay ra, nàng mới trợn mắt nghĩ không phải ta lo lắng sư phụ hỏi tội mà ta lo ta không kiềm chế được mà đi đánh người!

Cho dù Bạch Thiển có hạ giọng nhưng thân là hoàng tử Dực Tộc Ly Kính vẫn nghe thấy rõ.

Tứ tẩu? Nàng đã gả chồng? Ly Kính cũng không rõ tại sao bản thân lại vì một phụ nhân đã gả chồng mà buồn bã.

Một lát sau đồ ăn lên Huyền Nữ chỉ ăn tượng trưng vài miếng xong ngồi nhìn Bạch Thiển ăn.

Lần này đụng phải Ly Kính là chuyện ngoài ý muốn, trừ việc lúc đầu nàng có chút mất khống chế ra thì cho đến hiện tại nàng có thể thản nhiên không quan tâm đến sự tồn tại của hắn.

Có lẽ là vì sự xuất hiện của tứ ca? Huyền Nữ nhớ tới ánh mắt Bạch Chân khi nhìn lại cảm thấy nóng bừng lên.

Ly Kính, thật sự không quan trọng…… Nhưng mà nàng vẫn nên báo thù một chút? Huyền Nữ nhớ tới trong không gian của nàng có một số đan dược thất bại nàng liền cười trộm.

Nàng thừa dịp tiểu nhị mang đồ ăn qua đêm ba viên không sắc không vị hòa vào đó, chờ hắn đi đến nơi thuốc sẽ ngấm hết vào trong thức ăn.

Đợi Bạch Thiển hưởng dụng xong Huyền Nữ qua thanh toán, nàng liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn Ly Kính đã được động qua.

Nàng không cho Bạch Thiển lợi dụng bất cứ sơ hở nào để trốn vui vẻ kéo nàng ấy về Côn Luân khư.

Mà Ly Kính trong tửu lầu vẫn còn ngây ngốc nhìn bóng dáng ròi đi của các nàng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hai người nhanh chóng tăng tốc chạy về cuối cùng cũng về đến Côn Luân khư trước khi trời tối. Lần này sư phụ Mặc Uyên cũng khong nói gì chỉ bảo Bạch Thiển chép xong kinh thư liền cho các nàng rời đi.

Mà Ly Kính trở về Dực Giới lại có chút không khỏe nhưng không biết ở chỗ nào cho đến khi……

Ly Kính đẩy thị nữ đang dựa trên người hắn ra rồi quay về tẩm cung của hắn, hắn cởi bỏ y phục nhìn hạ thân vẫn còn đang mềm oặt của mình dù cho hắn có giơ tay đụng vào nó cũng không có bất cứ phản ứng nào.

Sắc mặt Ly Kính càng khó coi hơn, cuối cùng là ai hạ độc tàn nhẫn với hắn như vậy?

Đại ca? Phụ vương? Ly Kính đoán hết tất cả những người đối địch với hắn ở Dực Giới một lần cũng không hề suy xét đến Huyền Nữ một người vừa mới gặp hôm nay.

Mà sau khi chỉnh được Ly Kính Huyền Nữ ở Côn Luân khư ngủ một giấc ngon lành. Ha ha để một người phong lưu như Ly Kính mất đi năng lực làm chuyện đó nghĩ thôi cũng thấy rất vui rồi! Tuy rằng dược hiểu chỉ có ba tháng nhưng nó vẫn sẽ đả kích một người phong lưu như Ly Kính rất nhiều!

Sáng sớm hôm sau Huyền Nữ kéo Bạch Thiển đến chỗ các sư huynh đọc kinh sáng sớm.

Đến khi kết thúc buổi đọc kinh buổi sáng nàng mới phát hiện ra thiếu một người, nàng kéo tay áo cửu sư huynh thấp giọng hỏi: “Cửu sư huynh, sao không thấy đại sư huynh đâu?”

Lệnh vũ nhẹ giọng trả lời: “Đại sư huynh đã xin sư phụ nghỉ để quay về đông hải rồi, huynh ấy đi vội lắm.”

Huyền Nữ gật đầu tiếp tục đọc kinh thư sáng sớm.

Thời gian trôi qua rất nhnh thoắt cái đã qua ngàn năm, Huyền Nữ cũng đã tu luyện tâm pháp đến tầng cao nhất nhưng lại chậm chạp không thể đột phá.

Bạch Chân cũng thỉnh thoảng lên Côn Luân Khư, nói là lên tìm Mặc Uyên thượng thần để hỏi một vài vấn đề nhưng mà lại vụng trộm qua dính lấy Huyền Nữ nhưng mà vẫn chậm chạp không đột phá giới hạn cuối cùng.

Mà Mặc Uyên thượng thần cũng đã nhìn thấu quan hệ của họ từ lâu nhưng cũng nhắm mắt cho qua coi như không thấy là được.

Bạch Thiển đã trở thành thượng tiên từ lâu thỉnh thoảng nàng lại đến bên cạnh một đóa kim liên dốc bầu tâm sự. Một đời này không có Ly Kính nàng cũng không có cái gọi là mới biết yêu vẫn duy trì tấm lòng son của nàng.

Huyền Nữ biết đó là thái tử thiên tộc tương lai cũng là phu quân của Bạch Thiển, cho nên cũng không ngăn cản bọn họ bồi dưỡng cảm tình.

Từ khi biết kiếp trước của Huyền Nữ Bạch Chân luôn chuẩn bị một chút, thỉnh thoảng còn đi đến thảo luận với Mặc Uyên thượng thần.

Mà gần đây Dực Giới cũng có vẻ ngo ngoe rục rịch, cho dù không có những cái cớ như kiếp trước cũng không có Huyền Nữ trộm trận pháp đồ thì chiến tranh vẫn diễn ra.

Toàn bộ Côn Luân khư đều xuất động trừ Chiết Nhan ra thì Thanh Khâu, Thiên tộc đều tới.

Dực Quân Kình Thương dẫn dắt đại quân Dực Giới khí thế đến bên ngoài trận pháp khinh miệt nhìn bọn họ.

“Thiên tộc, Côn Luân Khư, Thanh Khâu nếu các ngươi muốn tìm chết nhanh như vậy thì Kình Thương ta cũng sẽ giúp các ngươi một tay.”

Hắn nói xong liền vung tay ra hiệu cho đại quân tiến lên đây, Huyền Nữ đi theo đại quân dùng Tử Kim Sáo đánh bay quân đội Dực giới.

Đánh đánh, hửm? Không đúng, những binh lính này quá mức hung mãnh rõ ràng kiếp trước không phải vậy.

Huyền Nữ bắt một tiểu binh nhìn vào mắt hắn thì thấy một màu đỏ sậm? Nhất định Dực Quân đã làm cái gì rồi, Huyền Nữ giết tiểu binh thừa dịp người khác không để ý thu hắn vào trong không gian.

Một ngày chiến đấu kịch liệt, Thiên tộc vẫn tổn thương nghiêm trọng giống như kiếp trước, mà Dực Giới không tổn thất quá nhiều.

Lúc này Mặc Uyên và các thượng thần khác đang thương lượng đối sách, mà Huyền Nữ cũng đã tinh luyện máu của binh lính kia, nàng phát hiện ra máu của người này có một lượng lớn thần ma thảo thì trong nháy mắt nàng đã hiểu được dụng tâm của Dực giới.

Thần ma thảo tuy rất hiếm nhưng nó có thể làm cho người ta tăng thực lực lên trong một thời gian ngắn, tuy rằng đa số người không thể chịu đựng được đặc tính của nó nhưng nếu dùng nó luyện đan cùng với một số dược liệu khác để áp chế không phải là không thể.

Không biết Kình Thương tìm đâu ra nhiều thần ma thảo đến vậy.

Việc này không nên chậm trễ, Huyền Nữ lập tức đi cầu kiến sư phụ.

Lúc nàng nhập trướng thì Dao Quang thượng thần, Bạch Chân, hai vị hoàng tử thiên tộc đề nhìn chằm chằm nàng.

Huyền Nữ cảm thấy vô cùng áp lực nàng tiến lên hành lễ rồi mới đưa thi thể tiểu binh từ trong không gian ra.

Mặc Uyên nhíu mày: “Đây là…”

“Sư phụ, hôm nay ngài có cảm thấy binh lính của Dực Giới có gì đó không đúng không?”

Mặc Uyên giật mình.

“Hôm nay Dực Giới binh tướng… Giống như đều rất dũng mãnh……”

Mặc Uyên đột nhiên mở to mắt nhìn nàng: “Ngươi là nói……”

Mọi người trong lều đều rất lão luyện cho nên nghe đến đây đều giật mình.

Mặc Uyên biết đồ đệ này của hắn nếu không có mục đích sẽ không nói như vậy liền hỏi: “Mân Kỳ, trò có phát hiện gì sao?”

Huyền Nữ lấy một viên đan dược ra: “Sư phụ, hôm nay Mân Kỳ cảm thấy có gì đó không đúng nên mới mang một tiểu binh về nghiên cứu, quả nhiên Huyền Nữ nhận thấy trong máu hắn có một lượng lớn thần ma thảo, đây là đan dược đệ tử dùng máu của hắn ngưng tụ thành.”

“Thần ma thảo?”

“Thần ma thảo?”

Mặc Uyên cùng Bạch Chân chút luống cuống đứng lên.

Đại hoàng tử Thiên tộc thấy họ luống cuống như vậy mới tò mò hỏi: “Đó là cái gì?”

Bạch Chân nhìn Huyền Nữ rồi nói: “Thần ma thảo là một loại thảo dược có thể tăng thực lực của một người thêm vài phần nhưng không phải là nó đã tuyệt tích rồi sao?”

Mặc Uyên lấy đan dược trên tay nàng ngửi một lát sau đó xác nhận: “Mùi vị vừa ngọt vừa tanh này xác thật là thần ma thảo.”

Hắn lại nhìn Huyền Nữ nói: “Mân Kỳ, vi sư biết ngươi có nghiên cứu với đan dược, ngươi có biện pháp nào không?”

Huyền Nữ trầm mặc một lát, nói: “Sư phụ, phương pháp phá giải đồ đệ có biết nhưng luyện chế thứ này rất phức tạp, đồ đệ hổ thẹn……”

“Vậy ngươi cho rằng có thể làm được?”

Huyền Nữ dừng một chút nói: “Chiết Nhan thượng thần.”

Bình luận

Truyện đang đọc