TRÙNG SINH CHI HUYỀN NỮ

Edit: Lily_Carlos

“Đèn kết phách?”

“Đèn kết phách?”

Điệp Phong và Bạch Thiển cùng đồng thanh.

Huyền Nữ tiếp tục giải thích: “Đèn kết phách là bảo vật của Tố Cẩm tộc nó có thể giúp sư phụ nhanh chóng ngưng hồn.”

Điệp Phong tiến lên một bước: “Vật ấy đang ở đâu?”

Huyền Nữ chỉ lên bầu trời: “Lần này giao chiến cùng Dực Giới nghe nói toàn tộc Tố Cẩm đều đã hy sinh, chỉ còn lại ấu nữ của tộc trưởng còn sống có lẽ hiện tại nàng(Tố Cẩm) đang ở trên thiên đình. Muốn có đèn kết phách chúng ta chỉ có thể hỏi thiên quân để ông ta nói lại với ấu nữ kia, tin rằng thiên quân sẽ đền bù cho những người đã hy sinh anh liệt.”

Điệp Phong nhíu mày trầm tư một lát: “Thiên Quân sẽ giúp Côn Luân khư sao?”

“Tất nhiên ông ta sẽ phải giúp, sư phụ không phải sinh tế thật đây là cơ hội tốt để ông ta ban ơn còn gì.”

Nói xong nàng lại nhìn phía Bạch Thiển: “Tư Âm, việc này chỉ có đại sư huynh đi làm mới thích hợp nhất, huynh đừng có xúc động đấy.”

Bạch Thiển không cam tâm gật đầu.

Nói xong chuyện này Huyền Nữ quay lại tìm Bạch Chân, khi đi ngang qua hồ sen nàng dừng lại một chút nhìn vào trong không thấy đâu nữa thì nghĩ chắc đại hoàng tử phi đã lấy kim liên đi rồi, cách ngày Dạ Hoa xuất thế cũng không còn xa nữa.

Tạm thời buông bỏ những chuyện này, nàng rời đi cùng Bạch Chân trong ánh mắt trêu ghẹo của các vị sư huynh.

Điệp Phong híp mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người, có lẽ lần sau gặp mặt nàng đã trở thành phu nhân của người khác rồi, chỉ trách lúc đó hắn suy nghĩ quá nhiều nên mới bỏ lỡ nàng……

Bạch Thiển cũng biết tâm tư của đại sư huynh nhưng mà nàng không thể giúp người khác đào góc tường của tứ ca nhà nàng mà có phải không?

Bạch Thiển tiến lên vỗ vai hắn như là an ủi sau đó quay người rời đi.

Điệp Phong cười khổ, tâm tư của hắn rõ ràng như vậy sao?

Sau khi rời khỏi Côn Luân khư Bạch Chân vẫn luôn đen mặt, Huyền Nữ không hiểu nguyên nhân mà nhìn hắn giống như hỏi tứ ca làm sao vậy?

Bạch Chân nghẹn một bụng tức, hắn cứ nghĩ đến những cái tên muốn ngấp nghé phu nhân của mình thì lại không thể bình tĩnh. Hắn cũng nhìn ra nghi hoặc của Huyền Nữ, nhưng mà hắn biết nói cái gì đây? Nói hắn là một người nam nhân thích ăn giấm sao?

Kỳ thật Huyền Nữ vẫn chưa từng nhìn thẳng vào khuôn mặt diễm lệ đời này của mình, trong tiềm thức nàng vẫn là một Huyền Nữ không được xinh đẹp lắm không ai thèm hỏi đến như kiếp trước nên nàng không biết nhất cử nhất động của mình đều kiều diễm câu hồn đoạt phách người ta.

Tuy Huyền Nữ không biết hắn tức cái gì nhưng trực giác cho thấy nhất định liên quan nàng, nàng duỗi tay ôm lấy eo sau đó dịu dàng dựa vào ngực hắn, yên lặng nghe tiếng tim đập trong ngực hắn.

Ngửi thấy hương thơm trong ngực Bạch Chân duỗi thay ôm chặt nàng vào trong lòng, được nàng vừa ôm vừa dựa vào như thế này những buồn phiền trong lòng hắn chẳng mấy chốc mà tiêu tan hết.

Cũng đúng, cứ nghĩ đến những thứ không có đó làm gì? Có hắn ở ai dám mơ ước thê tử của hắn thì phải xem mình có khả năng không đã, Thanh Khâu của hắn không phải dễ chọc như vậy.

Vừa về tới Thanh Khâu Bạch Chân lập tức nắm tay nàng đến gặp hồ đế hồ hậu, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào, Huyền Nữ nghe rõ có âm thanh quen thuộc trong đó.

Bọn họ vừa tiến vào nội điện thì mười mấy đôi mắt quay qua nhìn lại đây, Huyền Nữ giật giật khóe miệng, sao cha, đại nương và mẫu thân của nàng đều ở đây vậy? Còn mấy vị kia không phải là đại ca, nhị ca, tam ca của Bạch Chân hay sao?

Bạch Chân hơi nghĩ một chút là đã biết vì sao bọn họ lại ở đây, hắn mỉm cười nghĩ cha và mẫu thân cũng muốn giúp hắn.

Hắn nắm bàn tay Huyền Nữ đang thấp thỏm bất an bên cạnh tiên lên hành lễ.

Hồ hậu nhìn Huyền Nữ càng nhìn càng vừa lòng, bà đứng dậy kéo tay Huyền Nữ: “Tốt, tốt lắm! Chân Chân nhà chúng ta có thể cưới được con thật là có phúc.”

Lúc này Huyền Nữ mới phản ứng lại hai má nàng đỏ ửng lên, hóa ra bọn họ tới thương lượng hôn sự của các nàng sao? Nàng tránh khỏi tay Bạch Chân đi theo hồ hậu sang bên nữ quyến.

Bạch Chân sờ mũi tìm một chỗ ngồi xuống trong ánh mắt trêu ghẹo của các vị ca ca.

Toàn bộ quá trình Huyền Nữ đều ngồi yên một chỗ nhìn đại nương của nàng và hồ hậu định ra chi tiết.

Đến khi yến hội kết thúc nàng mới mơ hồ bị mẫu thân nàng kéo qua một bên. Bà đánh giá khuê nữ đã lâu không thấy của mình cười nói: “Mấy năm nay con chịu khong ít khổ rồi! Đúng là một đứa trẻ biết tranh đua, ta cứ nghĩ đời này con chỉ tu luyện đến thượng tien là tốt lăm rồi không ngờ… nữ nhân duy nhất chưa đến mười vạn tuổi đã thăng lên làm thượng thần lại là khuê nữ của ta. Mẫu thân rất tự hào về con, từ khi nghe được tin đó cha con cũng đối xử rất tốt với ta, sau khi gả chồng con nên học đại tỷ con chỉ cần chăm sóc tốt bản thân mình là được, những chuyện trong nhà con cũng đừng quản nếu như cha con tìm đến chỗ con làm phiền thì con cứ nói với ta, nếu hắn không biết xấu hổ mà tới tìm con ta sẽ nói những chuyện này ra ngoài.”

Sau khi nghe xong lời nói của mẫu thân trong lòng Huyền Nữ không biết có vị gì, hóa ra từ trước đến nay nàng vẫn chưa từng hiểu rõ mẫu thân của nàng.

Có lẽ trước kia là bà ấy không cam lòng muốn nữ nhi của mình sống tốt hơn mà thôi! Bà ấy nghĩ bản thân luôn thấp hơn người khác một cái đầu nên không muốn nữ nhi của mình cũng thấp hơn người khác một cái đầu, nhưng mà bà ấy lại dùng sai cách nho nên mới tạo thành một Huyền Nữ như thế kia.

Lần đầu tiên từ khi trùng sinh Huyền Nữ cảm kích ôm lấy mẫu thân của nàng, nàng xin lỗi mẫu thân vì những suy nghĩ ích kỷ lúc trước: “Xin lỗi mẫu thân, sau này nữ nhi sẽ sống thật tốt, nếu như cha bắt nạt mẫu thân thì ngời hãy nói cho con biết con làm chủ cho người.”

Mẫu thân nàng vui mừng vỗ tay Huyền Nữ nói: “Đợi xác định xong nhày lành con về nhà một chuyến đi! Cha con nói muốn cho con một hôn lễ thật hoành tráng, mẫu thân về xem ông ta lên danh sách của hồi môn thế nào nêu như ít hơn đại tỷ con ta sẽ đi nói lý với ông ấy, ai bảo con gái của ta không chỉ là thượng thần còn là cửu vỹ hồ cao quý chứ! À đúng rồi, còn có Côn Luân khư, nữ nhi của ta còn có Côn Luân khư làm chỗ dựa nữa.”

Huyền Nữ thương cảm nhìn theo bóng lưng rời đi của mẫu thân nàng sau đó lại bị Bạch Chân kéo về hồ ly động của hắn. Còn làm trò nói phải về bồi dưỡng tình cảm với nàng trước mặt mọi người, nói cả đêm nàng đều không để ý đến hắn làm cho hắn rất đau khổ.

Hai má Huyền Nữ đỏ bừng nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của mọi người, khẳng định vô cùng đặc sắc.

Sau đó lại mơ hồ bị Bạch Chân lăn lộn cả đêm, Huyền Nữ nằm sấp trên giường đấm tay vào gối đầu nói thầm nếu bản thân chưa là thượng thần thì không đủ để cho hắn giày vò đâu!

Cũng may Thanh Khâu không có nhiều quy củ như vậy phần lớn là ai làm chuyện của người đấy, Huyền Nữ không thèm để ý đến Bạch Chân bán manh làm nũng ở bên cạnh. Hừ! Ai bảo hắn không biết tiết chế nàng mới không đi dọ chợ với huynh ấy đâu!

Ở Thanh Khâu vài ngày lại có chuyện, sau khi tân Dực Quân đăng cơ Dực Giới và thiên tộc ký kết hiệp nghị hòa bình, Thiên Quân tổ chức một yến hội mời các tiên nhân ở tứ hải bát hoang cùng đến chung vui.

Thanh Khâu thu được thiệp mời nàng cũng không cảm thấy mới lạ, nhưng Huyền Nữ không ngờ bản thân cũng được mời, đây có lẽ là khác biệt giữa thượng thần và thượng tiên!

Thấy Huyền Nữ thu được thiệp mời nên Bạch Chân cũng đại diện Thanh Khâu đến chúc mừng. Hắn không muốn để những nam nhân đang ngấp nghé thê tử của hắn có chút cơ hội nào.

Còn có cái tên tân Dực quân kia hắn phải chăm sóc hắn ta thật tốt.

Sau khi Hồ hậu biết Huyền Nữ cũng thu được thiệp mời, thì tối đến sai người đưa vài bộ trang phục hoa mỹ và mấy bộ trang sức nhìn là biết nó vô dụng qua đây.

Huyền Nữ biết mấy thứ này không tính là gì đối với nàng nhưng nàng vẫn vô cùng cảm động, Bạch Chân có cẩn thận hơn nữa nhưng mà cũng không thể chu toàn mọi việc được.

Tới ngày diễn ra yến hội, Bạch Chân mặc mặc một cái áo choàng màu bạc, trên vạt áo không có họa tiết tinh mỹ mà được thêu bằng chỉ kim tuyến chỉ khi đi lị những họa tiết đó mới được hiện lên, rất phù hợp với phong cách đơn giản của Thanh Khâu.

Huyền Nữ vốn định mặc một bộ váy hoa màu xanh lục đơn giản nhưng không lay chuyển được Bạch Chân, hắn nằng nặc đồi nàng mặc bộ váy màu bạc giống màu sắc trên y phục hắn, bọ váy kia rất đẹp nhưng thân váy lại phủ đầy những hạt trân châu tròn trịa làm cho người ta lóa mắt.

Cuối cùng Huyền Nữ không còn cách nào chỉ đành thay bộ váy đó, cũng may làn da của Huyền Nữ trắng muốt ngũ quan kiều mị nên bộ váy đó không thể đè ép được nhan sắc của nàng.

Tuy rằng quan hệ giữa nàng và Bạch Chân đã truyền ra ngoài nhưng nàng vẫn chưa chính thức gả cho Bạch Chân, cho nên mái tóc đen dài của nàng được búi một kiểu tóc rất cầu kỳ trên đó được đeo lên một bộ trang sức vàng nạm trân châu.

Lông mày không vẽ mà cong, môi không tô mà đỏ, chỉ cần đánh qua một chút phấn lên trên má là nàng đã sánh được với chữ xinh đẹp tuyệt trần rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc