TRÙNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM

Tiêu Lạc Ngọc vào trong nhà trước, đây là lần đầu tiên hắn đến phòng của Hoa Diệc Khê, rất ngăn nắp, không có nhiều đồ vật trang trí gì, cảm giác rất giống với con người Hoa Diệc Khê, gọn gàng tới mức có chút lạnh như băng. Chỉ có một phòng ngủ cùng một phòng khách, trên bàn chính giữa phòng khách bày vài cái bình, có lẽ là Hoa Diệc Khê thường ngày dùng để phối chế dược phẩm.

“Đây là dược gì?” Quả là chẳng có đề tài gì để nói, thế nhưng Tiêu Lạc Ngọc cũng rất ngạc nhiên. Hắn còn chưa từng thấy qua dáng vẻ Hoa Diệc Khê điều chế dược phẩm bao giờ.

Hoa Diệc Khê đi đến bên bàn, mím môi có chút đạm mạc nhìn hắn, sau đó rũ mi thản nhiên nói, “Đây là cho Canh Tinh. Là độc dược.” Nói xong cầm lấy bình dược đặt tại chính giữa, đem thuốc bột bên trong đổ lên trên mặt đất.

Canh Tinh chính là mãng xà của Hoa Diệc Khê, khi hai người còn là bằng hữu, Hoa Diệc Khê ở trên đường cứu Canh Tinh đã sắp hấp hối, mà trước đó Tiêu Lạc Ngọc vừa lúc đọc sách, niệm đến một câu “Canh xuy lạc, tinh như vũ” trong《Thanh ngọc án》 . Hắn còn nhớ rõ Hoa Diệc Khê lúc ấy cứu sống mãng xà rất nhỏ, sau đó cười nói “Vậy gọi Canh Tinh đi.”

Khi đó bọn họ mới mười lăm tuổi, vừa muốn phiêu bạt giang hồ.

Tiêu gia bảo đã tồn tại mấy trăm năm, Hoa Diệc Khê lại là con trai của thương nhân, năm y năm tuổi đã được người đem đi làm đồ đệ, mười ba tuổi mới về nhà. Hai người cùng nhau bước chân vào giang hồ, là bằng hữu tốt nhất.

Chính là năm mười tám tuổi kia, Tiêu Lạc Ngọc biết tình cảm của Hoa Diệc Khê, vì thế cố ý bất hòa với y. Sau đó, Hoa Diệc Khê tự mình sáng lập nên Hoa các.

Canh Tinh bò vào, phun lưỡi ra ăn sạch toàn bộ thuốc bột, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Hoa Diệc Khê, bò lên bàn bên chân y, bộ dáng tựa hồ muốn ngủ.

“Nó như vậy mà vẫn có thể ngủ.” Tiêu Lạc Ngọc nghi hoặc.

“Nó đang tiêu hóa độc dược trong cơ thể.” Ngữ khí Hoa Diệc Khê thản nhiên như trước.

Tiêu Lạc Ngọc lại một lần nữa không biết phải nói cái gì, hắn có chút oán giận ông trời, ông bảo sống lại thì sống lại đi, vì cái gì không thể sớm thêm hai năm chứ.

Trầm mặc hồi lâu, Hoa Diệc Khê đứng dậy, “Ngươi chờ một chút, ta có đồ vật cho ngươi.” Nói xong vào buồng trong, Tiêu Lạc Ngọc không khỏi thở dài, hắn không biết làm thế nào đối mặt với Hoa Diệc Khê, hoặc là nói, không biết như thế nào đối tốt với y.

Khi y đi ra, trong tay cầm một hộp gỗ đàn hương tinh xảo, y cầm hộp nhét vào tay Tiêu Lạc Ngọc, lạnh nhạt nói: “Mấy ngày nữa là sinh thần của ngươi, cái này vốn định nhờ Mạc thúc đưa cho ngươi, hiện tại ngươi tự mình nhận đi.” Trong giọng nói có một tia không cam nguyện, nhưng càng nhiều là nhận mệnh.

Nhận mệnh yêu thương người này, cho dù hắn làm nhiều chuyện quá đáng hơn nữa với mình.

Tiêu Lạc Ngọc mở ra, bên trong hộp dùng lụa đỏ bao lấy đồ vật, là một khối ngọc xanh tím tầm cỡ một nắm tay.

Vừa vào tay, cũng cảm giác được hơi lạnh như băng từ ngọc truyền tới, nhưng chỉ cần không đụng chạm, cho dù cách một lớp mỏng, cũng không cảm giác được khí lạnh.

“Bồ Đề Lệ…” Tiêu Lạc Ngọc khẽ nói. Truyền thuyết thế gian có duy nhất một cây bồ đề sau khi bị thiêu, chỗ rễ cây chỉ chừa lại một khối ngọc, người đeo vào bách độc bất xâm, còn có công hiệu kéo dài tuổi thọ.

Đời trước, Tiêu Lạc Ngọc nhớ rõ tại sinh thần của hắn quả thật có Bồ Đề Lệ, chỉ nhìn mức độ quý giá của đồ vật, liền biết là ai đưa, hắn còn nhớ rõ biểu tình khi Phượng Nhan nhìn đến khối ngọc này, thời điểm đó hắn còn tưởng rằng Phượng Nhan thích nó, liền đưa cho nàng.

Năm đó nếu có khối ngọc này trong người, Phượng Nhan cũng sẽ không dễ dàng khống chế hắn.

Tiêu Lạc Ngọc muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ có thể đóng hộp lại, “Cám ơn, cái kia… ta rất thích, ừm… cám ơn ngươi.” Hắn sờ sờ cái mũi, mỗi lần khi cảm thấy không được tự nhiên, hắn đều thích sờ mũi.

Hoa Diệc Khê kinh ngạc nhìn hắn, Tiêu Lạc Ngọc lại nhịn không được sờ sờ mũi. Nghĩ đến mục đích tới đây, “Cái kia… ngươi muốn hay khng dọn đến Thính Tiêu các không?”

Việc này khiến Hoa Diệc Khê càng thêm kinh ngạc, nhịn không được lại đánh giá Tiêu Lạc Ngọc một phen, nếu không phải y hiểu biết rõ Tiêu Lạc Ngọc, y sẽ cho rằng người này là giả mạo.

Thính Tiêu các là chỗ ở của Tiêu Lạc Ngọc, cũng là trung tâm Tiêu gia bảo. Hoa Diệc Khê nghĩ nghĩ, cũng không nói đi hay không đi, mà là hỏi “Ngươi… có phải xảy ra chuyện gì?”

Không phải là đã xảy ra chuyện sao? Đều chết một lần — bất quá lời này tự nhiên là nói không nên lời, đành phải nói – “Ta mơ một giấc mộng.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó phát hiện ta làm rất nhiều chuyện quá đáng.” Tiêu Lạc Ngọc cười khổ. Hắn muốn Hoa Diệc Khê dọn qua, một là bởi vì mình áy náy, Hoa Diệc Khê cả đời này chỉ nghĩ đến hắn, như vậy hắn về sau cũng chỉ thuộc về Hoa Diệc Khê. Hai người muốn cùng một chỗ cả đời, cũng không thể cứ mãi giữ trạng thái này. Hơn nữa hiện tại trừ bỏ Hoa Diệc Khê, Tiêu Lạc Ngọc không dám tin tưởng bất luận kẻ nào.

Tiêu Lạc Ngọc biết mình có một tật xấu, chính là cố chấp, một khi đã nhận định sự tình thì rất khó thay đổi. Kiếp trước nhận định Phượng Nhan, liền chưa từng thay đổi. Nhận định Hoa Diệc Khê có tình cảm không nên tồn tại với mình, liền luôn không chịu tiếp thu.

Có lẽ Hoa Diệc Khê cũng biết rõ, cho nên vẫn luôn yên lặng đối tốt với hắn, trừ bỏ lần đó yêu cầu làm nam thiếp ra, cho tới bây giờ đều không bức bách hắn điều gì.

Hoa Diệc Khê suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu “Được, ta thu dọn đồ đạc.” Y bởi vì cho rằng Tiêu Lạc Ngọc xảy ra chuyện gì, cần y trợ giúp, tóm lại mặc kệ thế nào, y cho tới bây giờ cũng sẽ không cự tuyệt Tiêu Lạc Ngọc bất luận điều gì, “Ngày mai rồi qua.”

“A, không cần phiền toái như vậy, gọi Mạc thúc dẫn người tới thu dọn, huống chi Thính Tiêu các bên kia cái gì cũng có.” Tiêu Lạc Ngọc nói.

“Là một ít dược phẩm, những người khác không thể động đến.” Hoa Diệc Khê đáp, “Tiêu bảo chủ, vậy mời trở về đi. Ta sẽ tự thu dọn.”

Yêu là một chuyện, nhưng thái độ lại là một chuyện khác. Tiêu Lạc Ngọc tất nhiên sẽ không hy vọng Hoa Diệc Khê đối với mình có thể có thái độ thật tốt, bình tĩnh mà xem xét, nếu là Phượng Nhan đối với hắn như là hắn đối xử với Hoa Diệc Khê, hắn đã sớm buông bỏ.

Không phải không yêu, mà là không cách nào thừa nhận.

Tiêu Lạc Ngọc lại sờ sờ cái mũi, “Ta đây đi về trước.” Nói xong liền đứng dậy hướng ra ngoài, Hoa Diệc Khê không tiễn hắn, mà vẫn ngồi ở vị trí như cũ. Không biết đang suy nghĩ điều gì.

Đi ra khỏi tiểu viện của Hoa Diệc Khê, Tiêu Lạc Ngọc có chút không biết nên làm gì. Thời điểm hắn theo đuổi Phượng Nhan cũng không bối rối như vậy, chẳng hiểu sao vừa đến nơi này thì cái gì cũng chẳng thể nói rõ?

Tiêu gia bảo vẫn rất rộng lớn, hắn cứ như vậy đi dạo bên trong, cảnh sắc với hắn mà nói, vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ. Kiếp trước trong hơn nửa năm hắn phát điên kia vẫn luôn bị Phượng Nhan nhốt trong hầm của Tiêu gia bảo. Hắn thật lâu chưa có cẩn thận ngứm nhìn cảnh sắc nơi này.

Thực nhanh hắn liền đi tới Thính Tiêu các, kỳ thật Thính Tiêu các là một đại viện, trong sân mấy cây liễu nghiêng ngả đứng nơi đó, chính giữa viện là một hồ nước, bên trong có không ít cá vàng cùng hoa sen. Trên mặt hồ có một tòa nhà nối liền cầu gỗ hai bên, còn có một lương đình (đình nghỉ mát).

Tiêu Lạc Ngọc bước qua cầu, nhìn tiểu lâu ba tầng trước mắt. Đẩy cửa ra, có thể nhìn đến bút mực sắp xếp chỉnh tề, cùng giấy Tuyên thượng hạng nổi danh Lạc Dương mà trừ bỏ hoàng cung đại nội thì chỉ Tiêu gia bảo mới có.

Người tới chỗ này, đều cười nói hắn không giống người trong võ lâm, mà giống con cháu thế gia. Tiêu gia bảo bấy giờ, là tồn tại được người trong võ lâm kính ngưỡng. Đại khí uy nghiêm, Bảo chủ cũng là đệ nhất cao thủ được ngầm thừa nhận.

Thời gian này, ai cũng không nghĩ tới năm năm sau nơi này sẽ biến thành tro tàn.

Ngón tay hắn nắm chặt, nếu lần nữa sống lại, như vậy hắn tuyệt đối không cho phép sự tình phát sinh lần thứ hai. Tiêu gia bảo sẽ hoàn hảo không tổn hao gì, hắn sẽ không chết, Hoa Diệc Khê cũng sẽ không bởi vì báo thù mà bỏ mạng.

“Bảo chủ, người đứng ở chỗ này làm gì? Có phải là mệt hay không, ta nghe nói xế chiều hôm nay ngươi hôn mê bất tỉnh, ta cho người pha trà Long Tĩnh ngươi thích nhất, muốn uống một chút không?”

Tiêu Lạc Ngọc quay đầu nhìn lại, nữ tử một thân váy xanh mỏng, mặt trên thêu đóa hoa mẫu đơn lớn, tóc búi đơn giản, mấy khối trân châu tô điểm ở giữa, phấn trang điểm nhẹ nhàng trên gương mặt trong veo tươi cười.

Ngón tay Tiêu Lạc Ngọc khẽ ngừng, thản nhiên đáp “Không cần.”

Người này, hắn làm sao lại không nhớ rõ chứ? Thi Kỳ Nhi, vốn là một tiểu nhân vật không thu hút trong chốn võ lâm, sau được hắn cứu, liền ở lại Tiêu gia bảo.

Thi Kỳ Nhi có ý với hắn, hắn biết, tuy rằng khi đó tâm đều đặt trên người Phượng Nhan, nhưng đối với nữ tử này, hắn cũng quý mến, đối đãi nàng tựa như muội muội.

Có điều lúc trước, cũng bởi vì nàng, Tiêu Lạc Ngọc giận dữ đuổi Hoa Diệc Khê khỏi Tiêu gia bảo.

Nghĩ đến lúc ấy Hoa Diệc Khê đứng ở trước mặt hắn, cười nói “Ta vốn tưởng rằng ngươi tuy rằng không yêu ta, nhưng hiểu rõ ta, nào ngờ… ta sai rồi.”

Khi đó Hoa Diệc Khê vẫn như trước một thân bạch y, có một loại bi thương trầm mặc, hơn cả là cảm giác tuyệt vọng. Hiện giờ nhớ tới, Tiêu Lạc Ngọc chỉ muốn ra sức đánh cho mình một trận.

Nếu Hoa Diệc Khê không đi, Phượng Nhan cũng sẽ không dễ dàng khống chế mình như vậy. Thực hiển nhiên ngay lúc đó hắn cũng không nhìn thấu.

Tiêu Lạc Ngọc cười khổ, càng nghĩ càng cảm thấy mình thực quá đáng, càng nghĩ càng không muốn thừa nhận lúc đó mình đã làm những việc này.

Tựa hồ nhận thấy Tiêu Lạc Ngọc xa cách, Thi Kỳ Nhi có chút khó hiểu. “Bảo chủ, ngươi làm sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái?”

Tiêu Lạc Ngọc lắc đầu, không đáp lại.

Thi Kỳ Nhi nhìn sắc mặt Tiêu Lạc Ngọc, thật cẩn thận nói, “Vừa rồi nhìn thấy Mạc thúc, ông ấy nói đồ ăn cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, Bảo chủ không phải là định cùng với Phượng cô nương uống rượu ngắm trăng ở đình giữa hồ sao?”

Tiêu Lạc Ngọc sửng sốt, hắn đúng là nhớ rõ chuyện này, lúc ấy là cảm giác Phượng Nhan có chút không vui, liền hao tốn tâm tư chọc nàng, còn mời đến hoạ sĩ giỏi nhất vẽ cho nàng một bức nguyệt hạ túy ẩm (say rượu dưới trăng), vẽ Phượng Nhan giống như tiên tử, lại có ánh trăng phụ hòa nên càng thêm xinh đẹp.

Trầm mặc một chút, “Đi gọi Mạc thúc đến giúp ta.”

“Vâng, ta để trà trên bàn.” Thi Kỳ Nhi nói.

Tiêu Lạc Ngọc đi đến lương đình giữa hồ trong viện, nhìn cá vàng không ngừng bơi qua bơi lại. Chỉ chốc lát Tiêu Mạc liền tới Thính Tiêu các.

“Thiếu gia, sao vậy? Hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, có phải còn có phân phó gì?” Còn chưa đến nơi, Tiêu Mạc liền hỏi một đống.

Nhìn Tiêu Mạc, trên mặt Tiêu Lạc Ngọc mới lộ ra tươi cười. “Mạc thúc, ngươi đi báo với Phượng tiên tử, nói ta thân thể khó chịu, đêm nay không đi ngắm trăng. Mặt khác, bên Diệc Khê chuẩn bị thêm một đôi bát đũa, ta hôm nay dùng cơm chiều với y.”

“Cái gì? Thiếu gia cậu nói thật sao?” Tiêu Mạc hồ nghi nhìn nhìn Tiêu Lạc Ngọc, còn kém sờ trán xem thử hắn có phải phát sốt hay không. “Không đi bồi Phượng tiên tử mà đi bồi Hoa thiếu gia?”

“Đúng vậy, mặt khác chuẩn bị cho ta một tên tiểu tư, cũng không thể cứ mãi khiến Thi Kỳ Nhi làm mấy việc này.” Tiêu Lạc Ngọc cười nói “Ngươi không phải vẫn luôn hy vọng ta đối Diệc Khê tốt một chút sao? Làm sao vậy?”

“Không, không có gì. Ta lập tức đi chuẩn bị. Thiếu gia, cậu cũng không thể lâm thời đổi ý a!” Tiêu Mạc vừa nói vừa chạy ra bên ngoài.

Hoàn chương 3.

Bình luận

Truyện đang đọc