TRÙNG SINH ĐI TRA NAM!



Edit: Nguyệt Dao.
Beta: Moonmaplun.
Buổi sáng Chung Duy Cảnh vừa mới mở mắt thì thấy một đôi mắt đen sâu kín đang nhìn anh chăm chú, Chung Duy Cảnh thở dài nói: “Cam Điềm, thói quen này là không tốt.” Gần đây cô con gái đã sắp một tuổi rất thích bò chỗ này chỗ kia, ban đầu phạm vi chỉ giới hạn trong tấm thảm lông xù, vậy mà càng về sau lại tới được nơi như phòng ngủ.
Giường ở phòng ngủ thấp nên trái lại rất thuận tiện cho cô bé, tuy rằng mất chút sức lực nhưng đúng là Cam Điềm vẫn có thể leo lên giường.

“Bố…bố…” Giọng nói của con gái nhỏ trong veo giòn tan, dáng vẻ cố gắng trợn tròn mắt nói chuyện làm Chung Duy Cảnh nhịn không được mà nở nụ cười, sau đó vươn tay ôm con gái vào lòng.
Giờ trời rất lạnh, mặc dù ở trong nhà nhưng vẫn phải mặc thật dày.

Cả người Cam Điềm được bọc vài lớp áo bông, Chung Duy Cảnh ôm chỉ cảm thấy mềm mềm.

Cam Ninh biết con gái nhỏ thích bò trên mặt đất nên bây giờ lại càng mặc nhiều quần áo ấm áp cho con gái.
Ôm Cam Điềm đến phòng khách, Chung Duy Cảnh vừa liếc mắt một cái đã thấy cậu con trai nhỏ giống như quả cầu ở thảm bên kia đang an ổn tựa vào gấu bông chơ đồ chơi.

Chung Diên rất thích ngồi một mình, không giống em gái nhỏ luôn bám người này.
Vừa hết năm bác gái bảo mẫu đã được con trai đón ra nước ngoài thăm cháu trai, may mắn là Chung Duy Cảnh cũng tính nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút, bây giờ cũng có việc để làm.

Cứ cách vài ngày anh quay lại công ty một chuyến để xử lý những chuyện mà anh nhất định phải tự mình xử lý, còn bình thường thì ở nhà vừa chăm con vừa ôn tập cho mẹ bọn nhỏ.
Lúc ăn sáng Chung Duy Cảnh gắp một đũa thức ăn đặt vào trong bát cô.

Cam Ninh liếc mắt một cái đã thấy chiếc nhẫn trên tay anh, tuy rằng không lộng lẫy nhưng cô vẫn thấy được.

Cô không nói gì mà chỉ nhìn anh chằm chằm, Chung Duy Cảnh nhìn thoáng qua cô nói, “Đồ ăn nguội rồi.”

Tuy rằng vẫn không xác định được có phải là tình yêu hay không, nhưng ít nhất Chung Duy Cảnh biết rằng anh muốn tiếp tục cuộc sống như thế này, tất cả những chuyện anh có thể làm thì anh đều đã làm.

Chỉ cần duy trì tình trạng bây giờ là tốt rồi, người phụ nữ này vẫn rất dễ dàng thỏa mãn.

Chung Duy Cảnh nhìn Cam Ninh ở bên cạnh quay mặt suy nghĩ, chỉ cần không có vấn đề kia, cuộc sống của bọn họ có thể vĩnh viễn tiếp tục như vậy.
Chỉ cần không hỏi vấn đề kia là tốt rồi.
Lúc nhận được thiệp mời kết hôn của Thẩm Lâm, Chung Duy Cảnh nhìn thấy tên cô dâu ở trên thiệp, không có chút cảm giác ngoài dự đoán nào.

Dù có phải là do dã tâm hay là vì muốn thỏa mãn nguyện vọng của mẹ anh ta hay không thì Thẩm Lâm cũng đã lựa chọn như vậy, giống như sự lựa chọn của anh ta lúc trước.
Cam Ninh ở bên cạnh đọc sách, liếc thấy anh ngẩn người nhìn thiệp mời, vì thế mở miệng hỏi anh, “Cái gì vậy?” Khoảng cách như vậy không đến mức cô nhìn không thấy, nhưng cho đến bây giờ cô vẫn không biết bình thường anh gặp gỡ với những ai, cũng không biết bạn bè nào của anh cả, mỗi lần nghĩ như thế cô đều cảm thấy rất chán nản.
Chung Duy Cảnh đặt thiệp mời lên bàn rồi đi đến bên cạnh cô, “Đối tác cũ sắp kết hôn.” Hứng thú của anh không lớn, một mặt không nghĩ sẽ tham dự tiệc cưới này, một mặt lại cảm thấy mình và Thẩm Lâm cũng không quen thuộc đến mức đó.

Nhưng Cam Ninh nhìn biểu hiện của anh lại nghĩ đơn giản là không muốn nói cho cô biết, vì thế mà bắt đầu nhịn không được cảm thấy khó chịu trong lòng.
Bởi vì không ôm hi vọng, cho nên sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng bây giờ lại khác, dù cô có chậm chạp ngu ngốc cũng biết bây giờ bọn họ không giống như lúc trước nữa, sự thay đổi này mang đến cho cô nhiều mong chờ hơn vào tương lai, cũng kỳ vọng nhiều hơn đối với anh.
Chung Duy Cảnh cũng không phát hiện ra cô có gì khác thường, tự ý lấy cuốn sách cô vừa mới xem làm đề tài, “Sắp đến lễ mừng năm mới rồi, chúng ta có cần đi mua một số thứ không?” Trước đó tan tầm trở về đột nhiên nhìn thấy chữ “Phúc” màu đỏ rực trên cửa nhà hàng xóm đối diện, bỗng nhiên anh mới phát hiện rằng đã sắp đến năm mới.

Cam Ninh nhỏ tiếng ừ một cái, sau đó tiếp tục yên lặng đọc sách.
Con người luôn có lòng tham, rõ ràng ngay từ đầu không cầu xin gì nhiều, nhưng khi có một chút lại muốn thêm một chút, do vậy nên chờ mong cũng sẽ càng lúc càng lớn.

Đạo lý này Cam Ninh vẫn biết, chỉ là bây giờ xảy ra với cô, cô lại nhịn không được bắt đầu thấy chán ghét bản thân mình như vậy.

Cô đánh giá rất cao chính mình, ngay từ đầu đã là như thế.
Qua hai ngày thì cuối cùng quyển sách lúc trước của Cam Ninh cũng in xong, nhà xuất bản gửi bản gốc cho cô.

Nhưng Chung Duy Cảnh biết chuyện này cũng không ảnh hưởng lớn gì đến Cam Ninh, cho dù anh không nhạy bén cũng biết, mọi chuyện không phải vậy.
Nhưng dễ nhận thấy chỉ số thông minh của Chung Duy Cảnh ở chuyện này cũng không cao như anh vẫn nghĩ, anh bắt đầu vô ý hoặc cố ý lấy lòng cô, nhưng dường như những thứ này cũng vô dụng.

Không phải lúc nào Cam Ninh cũng cười với anh, cũng không còn một chút chuyện nhỏ cũng phải nói với anh, thậm chí hai ngày liên tục cũng không nhờ Chung Duy Cảnh giải thích bài tập cho cô.
Chung Duy Cảnh không thích cảm giác này, rõ ràng một giây trước cô còn ôm con cười cười, giây tiêp theo nhìn thấy anh tới gần thì thả con xuống rồi bỏ đi một mình.
Lúc Chung Duy Cảnh đột nhiên nhận thấy hình như mọi chuyện biến thành thế này, anh cũng không cho rằng lúc trước anh và Cam Ninh có vấn đề gì, nhưng quả thật là bây giờ Cam Ninh đang tức giận.

Suy nghĩ thật lâu cũng do dự thật lâu, cuối cùng Chung Duy Cảnh cũng quyết định hay là mở miệng hỏi nguyên nhân, nói không chừng cách này là thích hợp nhất đối với bọn họ.
Buổi tối Chung Duy Cảnh lên giường trước.

Anh từng nói với Cam Ninh rằng trước mười một giờ phải lên giường đi ngủ, lúc trước cô đều rất nghe lời, không đến mười một giờ đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Nhưng mấy ngày nay lại không giống vậy, mỗi lần cô đều kéo dài tới giây cuối cùng mới trở về phòng.

Chung Duy Cảnh ở trên giường đọc sách, ngay tức khắc đã đến mười một giờ, nhưng bên ngoài cũng không thấy có động tĩnh gì.
Chung Duy Cảnh từng nổi tiếng kiên nhẫn, nhưng trước mặt người phụ nữ này thì kiên nhẫn của anh luôn không nhiều.


Nghĩ đến ở nhà bị lạnh nhạt hai ngày rồi thì tâm tình lại vô cùng tồi tệ, bình thường vào lúc này cũng không còn nhiều bình tĩnh cho lắm.

Vì thế Chung tiên sinh nhướng mày trở người rời giường, hùng hổ đi đến cửa phòng ngủ, đúng lúc vừa mở cửa lại nhìn thấy Cam Ninh.
Vốn đã nghĩ kỹ muốn nói gì, cũng quyết định nhất định phải chất vấn cô vì sao mấy ngày nay lại kỳ quái như vậy, nhưng khi vẻ mặt của cô nghi hoặc hỏi anh, “Muốn uống nước sao?”, thì ngay lập tức dáng vẻ kiêu ngạo bị tiêu diệt.

Trước khi Chung Duy Cảnh ngủ nhất định sẽ uống một ly nước đun sôi nhỏ rồi mới ngủ, nếu không thì nhất định sẽ không ngủ được.
Chung Duy Cảnh thở dài nói, “Ừ.” Cam Ninh có chút kỳ quái, rõ ràng dáng vẻ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói cái gì.

Hai người trao đổi vị trí, Cam Ninh bước vào phòng, còn Chung Duy Cảnh ra khỏi phòng đến phòng khách.

Đợi đến lúc anh mang nước quay lại phòng ngủ thì Cam Ninh vẫn còn đang tắm rửa.

Chung Duy Cảnh cầm ly thủy tinh ngồi bên giường mà ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm.
Tiếng nước nhỏ giọt tí tách truyền đến từ bên trong, trên cửa thủy tinh là bóng dáng không rõ ràng của người kia, anh cảm thấy thật phiền não, bởi vì không biết tại sao cô lại tức giận.

Lúc trước không ngờ rằng bị vắng vẻ nên rất tức giận, bây giờ tỉnh táo lại mới nghĩ người phụ nữ này cũng không phải một người vô duyên vô cớ đi giận người ta, nhất là đối với anh.

Đột nhiên có suy nghĩ như vậy khiến Chung Duy Cảnh bắt đầu tự hỏi xem có phải anh thật sự làm chuyện gì không thể tha thứ được mà không biết hay không.
Cam Ninh đẩy cửa phòng tắm đi ra vừa vặn chống lại ánh mắt nhìn cô chằm chằm của Chung Duy Cảnh, trái tim vốn khó khăn lắm mới chịu đựng được bỗng dưng lại nhói lên.

Suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra nguyên nhân làm Chung tiên sinh cảm thấy thật buồn bực, nhưng khi nhìn thấy Cam Ninh lại không nhịn được nghĩ tới chuyện khác.
Vừa mới tắm xong nên tóc vẫn còn ẩm ướt, Cam Ninh không thích dùng máy sấy, sợi tóc dán trên trán, Chung Duy Cảnh mất tự nhiên chớp mắt uống một ngụm nước.

Dáng vẻ của Cam Ninh không hấp dẫn cho lắm, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là thanh tú mà thôi, nhưng Chung Duy Cảnh thật sự cảm thấy dáng vẻ này của cô thoạt nhìn thật…mê người.
Nhưng hiển nhiên lúc này không phải là lúc nên nghĩ đến chuyện đó, khó có được hôm nay Cam Ninh dùng máy sấy, sau khi tóc bắt đầu khô thì lên giường.


Chung Duy Cảnh vẫn như cũ nhìn lưng của cô do dự một lúc lâu cũng không thể nói ra một chữ, lúc cảm thấy có chút chán nản đang định đi ngủ, cô vẫn luôn quay lưng về phía anh lại đột nhiên xoay người lại nhìn.
Cam Ninh thật sự cảm thấy không thoải mái, hai ngày này thật vất vả hạ quyết tâm vứt sắc mặt cho anh xem cũng không khiến cho lòng cô dễ chịu hơn chút nào.

Ngay từ đầu cô không nên mong chờ người đàn ông này có nhiều quan tâm đến vấn đề trên, Cam Ninh nhìn thấy vẻ mặt anh ngoài ý muốn sau đó lại lộ ra một nụ cười ngơ ngác, không biết tại sao tim lại đột nhiên mềm nhũn, “Dường như em không biết một người bạn nào của anh.”
Chung Duy Cảnh thấy cô chủ động mở miệng nói chuyện với mình, đột nhiên trong lòng cảm thấy bản thân chưa từng hạnh phúc đến như vậy, nhưng mà anh không biết phải trả lời như thế nào, “Bạn sao?” Bị cô hỏi như vậy đột nhiên Chung Duy Cảnh nghĩ đến dường như anh không có bạn.
“Em muốn biết?”
Anh cau mày hỏi, thật ra anh cũng không rõ lắm định nghĩa bạn bè là gì, nếu có thì đại khái Vương Vũ và Thẩm Lâm cũng có thể tính nhỉ, tuy rằng lúc trước bọn họ vì lợi ích nên mới quen biết nhau.

Nếu cô nói muốn gặp thì cũng không phải là không thể.
Cam Ninh gật đầu, “Ừ, em muốn biết bạn bè của anh.” Cô muốn chân chính bước vào cuộc sống của anh, mặc kệ là phương diện nào.

Hiểu biết của cô đối với anh chỉ giới hạn trong không gian này, mà ra khỏi nơi này, anh ở trước mặt nhân viên như thế nào, ở trước mặt bạn bè ra sao, những thứ này cô đều rất muốn biết.
Chung Duy Cảnh suy nghĩ một chút đột nhiên bắt đầu bừng tỉnh hiểu ra, “Hai ngày nay vì chuyện này mà em tức giận à?” Giọng nói của anh mang theo sự tức giận rõ ràng, Chung tiên sinh cảm thấy mình có chút oan uổng, cũng chỉ vì việc nhỏ như vậy mà thậm chí đối xử với anh ở nhà còn không bằng bông hoa cô trồng.
Tuy rằng không cảm thấy đây là chuyện nhỏ, nhưng nhìn phản ứng của anh lớn như vậy, lại liên tưởng đến đủ loại hành động lấy lòng của anh trước đó, Cam Ninh cũng bất giác tự hỏi chính mình, có phải là cô thật sự quá nhỏ mọn hay không.

“Cũng không chỉ là chuyện này.” Cam Ninh nghĩ một chút rồi bổ sung thật nghiêm túc, “Em chưa một lần nào đi đến chỗ làm việc của anh, thậm chí em cũng không biết rốt cuộc anh đang làm gì.”
Nói cũng đã nói, Cam Ninh dứt khoát một hơi nói ra những điều muốn nói, sau khi nói xong cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy thoải mái một chút.
Chung Duy Cảnh cứng ngắc nhìn cô, quả thật là cho tới bây giờ anh cũng chưa nghĩ tới mấy vấn đề này, anh nghĩ chỉ cần mỗi ngày anh về đúng giờ, cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, như vậy là đủ rồi.

Cho đến bây giờ anh mới phát hiện, hóa ra từ trước đến nay những thứ này thôi thì vẫn chưa đủ.
Cam Ninh không thích nhìn thấy dáng vẻ này của anh, làm cho cô có loại cảm giác những lời nói vừa rồi đều vô ích.

Chán nản nói, “Quên đi.” cô xốc chăn bên cạnh lên ra hiệu cho anh, “Ngủ đi.”
Chung Duy Cảnh ngoan ngoãn giống như một đứa nhỏ nghe lời nằm bên cạnh cô, qua một hồi lâu mới vươn tay vòng quanh eo của cô, “Sáng sớm ngày mai dậy sớm một chút….”, nói cũng chưa nói xong Cam Ninh đã quay lại nhìn anh, Chung Duy Cảnh có chút mất tự nhiên quay đầu không nhìn cô, “Đúng lúc ngày mai anh muốn tới công ty, em cũng đi cùng đi.”


Bình luận

Truyện đang đọc