TRÙNG SINH ĐI TRA NAM!



Edit: Nhung Nhũn.
Beta: Moonmaplun.
Việc Chung Duy Cảnh đồng ý đưa Cam Ninh đến công ty đã khiến không khí giữa hai người không còn một chút khó chịu nào.

Nhìn thấy vậy Chung Duy Cảnh rất hài lòng, quay lại là có thể nhìn thấy người kia đang cười với anh, chuyện gì cũng sẽ lo cho anh trước, tất cả đều như lúc đầu.
Trong lúc hai người đang giải quyết chuyện gia đình, Chung Duy Cảnh vẫn luôn cân nhắc việc nhận tài sản của Thạch Kiến Huy.

Chung Duy Cảnh không đến lễ tang hai tháng trước, anh cũng không định đi.

Ngày ấy anh đến phòng luật sư rốt cuộc cũng biết được một chút chân tướng.
Chung Duy Cảnh đoán không sai, Thạch Kiến Huy bệnh không nhẹ, biết thời gian còn lại của mình không còn nhiều ông ta liền có ý định lập di chúc.

Theo như luật sư nói, Thạch Kiến Huy vốn định để lại ít tài sản trên di chúc cho Thạch Minh Đào nhưng đến cuối cùng cũng không lập di chúc như vậy.

Thạch Minh Đào biết mình không phải là con của Thạch Kiến Huy cũng bắt đầu không yên.

Bí quá hóa liều cuối cùng lại bị Thạch Kiến Huy tương kế tựu kế.
“Chung tiên sinh.” Luật sư gọi anh, Chung Duy Cảnh quay đầu lại nhìn ông ta, “Nếu như anh có thời gian, hy vọng có thể cùng tôi đi một chút”.

Dù ông ta không nói rõ đó là ai nhưng Chung Duy Cảnh biết ông ta đang nói đến ai.
Do dự một chút, Chung Duy Cảnh vẫn gật đầu đồng ý.

Cho dù Thạch Kiến Huy có bẫy anh, dù biết ông ta làm nhiều chuyện như vậy không phải để khiến anh phải cảm thấy cảm kích nhưng dù sao thì Chung Duy Cảnh cũng đồng ý rồi, vì anh không cần phải đổi họ để lấy tài sản, ông ta cũng đã đồng ý.

Tuy rằng Chung Duy Cảnh tự tin mình sẽ không lung lay vì tài sản của nhà họ Thạch nhưng Thạch Kiến Huy đã làm khác đi rất nhiều.

Lúc lái xe trở về, Chung Duy Cảnh bận rất nhiều việc, di chúc của Thạch Kiến Huy khiến tất cả tài sản của nhà họ Thạch đều là của anh, cũng chính vì thế mà Chung Duy Cảnh mới có thể suy tính trước sau.
Cẩn thận nghĩ một chút, bất cứ thứ gì đứng tên nhà họ Thạch phải bán đi; công ty, nhà,… những thứ này cũng phải bán hết.

Những thứ của Thạch Kiến Huy rất rõ ràng, Chung Duy Cảnh không còn cách nào khác là phải xóa bỏ rồi làm lại từ đầu.
Trở về nhà lúc Cam Ninh còn chưa nấu cơm, đang trong phòng đọc sách, Chung Duy Cảnh nhíu mày nhưng không lên tiếng.

Anh không thích cô như thế này, như là quyển sách kia còn quan trọng hơn anh vậy, “Bọn trẻ đâu rồi?” Chung Duy Cảnh để cặp tài liệu trên sofa hỏi Cam Ninh, nhưng cô còn không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ trả lời ngắn gọn “Ngoài ban công.”
Thật ra Chung Duy Cảnh nhìn thấy rồi, hai đứa bé mặc toàn màu hồng như thế làm sao anh có thể không nhìn thấy được chứ.

Anh hỏi không phải muốn cô trả lời mà chỉ là muốn dời sự chú ý của cô tới anh mà thôi.

Chung Duy Cảnh yên lặng đi tới ban công, Cam Điềm nhìn thấy cha liền vươn tay ra muốn anh ôm.
Ôm lấy bé, Chung Duy Cảnh đứng dậy, trong nháy mắt thấy Chung Duyên đang nhìn hai người như hơi thất vọng; nhưng Chung Duy Cảnh chưa kịp nhìn rõ thì Chung Diên đã tiếp tục chơi cùng món đồ chơi.
Chung Duy Cảnh thở dài đi tới chỗ Cam Ninh nói “Anh có chuyện muốn bàn bạc với em.” Sau lần chiến tranh lạnh, Chung Duy Cảnh lờ mờ cảm thấy chỉ cần anh để người phụ nữ này cảm thấy cô, hai bé và anh cùng sinh hoạt với nhau thì cô sẽ cảm thấy an tâm.

Tuy rằng không chắc chắn hẳn nhưng Chung Duy Cảnh đang dùng trực giác của mình để hành động.
Cam Ninh bỏ sách xuống ngẩng đầu nhìn anh “Gì cơ?” Nhìn thấy con gái đang trong lồng ngực anh, Cam Ninh chuyển qua nhìn thảm len phía ban công rồi đi đến ôm Chung Duyên lại, “Em nói này, anh làm gì mà chỉ ôm mỗi Điềm Điềm thôi vậy?” Chẳng lẽ anh thích con gái sao? Cam Ninh không nhịn được mà suy đoán.
”Con không thích anh ôm.” Chung Duy Cảnh cảm thấy có chút oan ức, mỗi lần Chung Diên nhìn anh đều là vẻ mặt không quan tâm, dù anh có vui vẻ với bé thì bé vẫn không đáp lại anh chút nào cả, rất nhiều lần anh cảm thấy thất bại trong lòng nên không muốn lặp lại nữa.
Vừa dứt lời Chung Duy Cảnh liền ngẩn người, người phụ nữ đối diện ôm Chung Diên tới, nở nụ cười rất dịu dàng.

Chung Duy Cảnh chợt nhớ đến cô đã từng nói rằng anh và con trai rất giống nhau.

Dường như chính anh cũng có bộ mặt không cảm xúc như vậy nhưng cô lúc nào cũng mỉm cười với anh dù không nhận lại được gì từ anh.

Thậm chí ngay cả trong trận chiến tranh lạnh trước, Chung Duy Cảnh cũng cảm nhận được cô phải hạ quyết tâm lắm mới làm được như thế kia.

Nghĩ vậy đột nhiên anh cảm thấy bối rối.

Nếu có một ngày cô cũng như thế với anh thì sao, cảm thấy mất hứng, thất vọng, tuyệt vọng,..

thì không biết lúc đấy anh nên làm gì đây? Những nghi vấn trong lòng ngày càng nhiều, khó mà giải đáp được.

Chung Duy Cảnh nhớ lại hồi bé từng có một món quà sinh nhật là con gấu bông – mặc dù chỉ là con gấu bông cũ mà thôi.
Lúc ấy không ai có thể hiểu được anh thích con gấu bông kia đến dường nào, cẩn thận lau rửa sạch sẽ món quà được tặng, lại còn cố ý để nó có đủ ánh sáng ngoài trời nên anh đặt ở chỗ khô ráo; nhưng dù có xinh đẹp đến thế nào nữa thì chung quy cũng chỉ là con gấu bông mà thôi, cuối cùng Chung Duy Cảnh cũng cảm thấy chán, không thèm chơi trong mấy tháng trời.

Rốt cuộc anh cũng vứt con gấu bông ấy.
Chung Duy Cảnh chợp mắt cũng thấy được nụ cười của Cam Ninh, anh chợt nghĩ không biết mình có giống như con gấu bông kia không: bị cô vứt bỏ.

Tuy rằng trước đây có yêu như thế nào thì đến bây giờ cũng không còn ký ức gì nhiều.
“Anh muốn cho em xem một số thứ.” Chung Duy Cảnh phải dùng hết sức đè nén bất an trong lòng, mở miệng nói.

Anh vô cùng ghét cảm giác này, cảm thấy đến hít thở cũng rất khó khăn.

Nhưng tóm lại đây mới là Chung tiên sinh, “Người này là người thân của anh, bố anh.” Chung Duy Cảnh giải thích ngắn gọn.

Anh không nhớ cô nói về thân thế của mình như thế nào, chỉ là anh chợt cảm thấy những vấn đề này cũng có thể là nguyên nhân khiến cô rời khỏi anh thì sao.

Cô phải biết anh như thế nào thật chính xác, anh muốn tự mình để cô nhìn thấy.


Chung Duy Cảnh nghĩ cô chỉ nên nhìn những thứ tốt nhất về Chung Duy Cảnh kia.
Cam Ninh cảm thấy hơi khó tin, nhưng không biết nên nói gì cho phải.

Cô không biết nên nói gì cả, nếu bố của anh thật sự có thể để lại cho anh khối tài sản như vậy thì sao lại không nuôi nấng anh cơ chứ.

Nghĩ nhiều khiến Cam Ninh hiểu rằng, thực ra cô cũng không hiểu rõ anh, cũng không biết anh lớn lên như thế nào, cũng không biết anh từng sống ra sao.
“Ông ta mới tìm được anh.” Chung Duy Cảnh có vẻ không muốn giải thích, “Anh là con trai duy nhất của ông ta.” Cũng vì thế mà ông ta mới phí sức như vậy để anh có nhiều lợi ích nhất.

Chung Duy Cảnh cảm thấy nếu như bọn họ là vợ chồng thì việc gì cũng nên cùng nhau làm, thế nên số tiền này cũng nên để cô biết, “Em cảm thấy nên giải quyết như thế nào với số tiền này?” Chung Duy Cảnh chỉnh lại quần áo của cô bé trong ngực mình hỏi cô.
Cam Ninh quả thật rất bất ngờ, vừa mới bắt đầu còn hơi nghi ngờ nhưng sau khi người đàn ông này giải thích thì cô cảm thấy đau lòng cho anh.

Cuộc sống trước đây của cô không giàu có nhưng cô còn có tình yêu thương của bà ngoại, nhưng người đàn ông này… chỉ gặp người thân của mình có một lần.

Đối với Cam Ninh mà nói, như vậy không được gọi là “người thân”.
“Vậy anh định như thế nào?” Cô hỏi ngược lại anh, số tiền này không chỉ lớn mà còn có nguồn gốc đặc biệt, cô cũng không biết mình có quyền quyết định chúng được sử dụng theo cách nào.

Chung Duy Cảnh suy nghĩ một chút, “Anh định bán công ty và nhà, lấy một phần ba số tiền gửi vào ngân hàng, còn lại thì đầu tư vào công ty.”
Thạch Kiến Huy cho đến lúc chết cũng chỉ muốn duy trì huyết thống của nhà họ Thạch.

Chung Duy Cảnh nhìn hai đứa bé, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng anh cũng đang vì nhà họ Thạch mà lưu lại huyết thống.

Thạch Kiến Huy nói vậy là cũng đồng ý vì cháu nội của ông ta mà để lại một số thứ.

Đồng thời Chung Duy Cảnh có quyết định như cũng rất cân nhắc, anh hi vọng cho cô thấy quyết tâm của mình, anh muốn cùng cô thực hiện nó.

Anh tưởng tượng trong tương lai, bọn họ không thể cách xa nhau.
Chuyện này cuối cùng cũng trôi qua, sau sinh nhật hai đứa trẻ cũng là tới Tết.

Chung Duy Cảnh tất nhiên rất mong chờ ngày này, anh phát hiện chính anh cũng rất háo hức không khí ăn Tết này.

Nhìn cửa sổ thủy tinh dán giấy hồng, Chung Duy Cảnh lo sợ.

Trước đây không lâu anh đã tới chỗ này nhưng chỉ còn lại là một nơi hoang vắng, bất cứ lúc nào cũng có thể treo biển bán nhà, nhưng bây giờ anh nắm giữ được rất nhiều.
Qua hết năm Chung Duy Cảnh liền bận rộn, chuyện của công ty cần anh phải dành rất nhiều công sức.

Thạch Kiến Huy chia công ty ông ta thành vài công ty con, mấy tòa nhà xa hoa cho dù được xây dựng rất tốt cũng bị Chung Duy Cảnh bán hết.

Dù có giữ lại thì anh cũng cảm thấy cả đời này không bao giờ anh dọn vào đấy ở.
Có tài chính, Chung Duy Cảnh sẽ không chỉ dừng lại ở game online.

Tuy rằng hạng mục này trước mắt có nhiều tiềm năng, cũng có lợi ích khả quan nhưng dã tâm của Chung Duy Cảnh không chỉ có thế.

Anh muốn có được nhiều hơn so với thế này.

Anh không muốn bị bất cứ người nào đạp chân lên mình, càng không muốn mình không thể tự bảo vệ một người.
Cân nhắc mãi Chung Duy Cảnh cuối cùng vẫn quyết định giao công ty bây giờ cho Vương Vũ rồi sẽ bắt đầu với hạng mục kia.

Vương Vũ tuy rằng rất đáng tin nhưng Chung Duy Cảnh vẫn tin rằng trên thế giới này, người không hám lợi quả thực rất ít, vì vậy mà cũng không hoàn toàn tín nhiệm Vương Vũ.

Đối với anh mà nói Vương Vũ chỉ là tạm thời đáng tín nhiệm mà thôi.
Cam Ninh gần đây cũng rất bận, nhà xuất bản muốn xuất bản quyển sách đó nhưng Cam Ninh từ chối.

Đối với cô bây giờ không có gì ngoài việc phải học tiếp.

Cô muốn có một ngày cô có thể tự hào đứng bên cạnh người đàn ông này, cô cũng muốn thực hiện ước mơ của mình.

Cam Ninh hiểu rất rõ, ở một thời điểm nào đó sẽ có một số thứ phải bỏ lại để có được một điều khác, tuy rằng không có kết quả tức thời nhưng chắc chắn sau này sẽ có
Cha mẹ đều bận đến mức nhìn không ra hình người nữa, may là bảo mẫu cũng đã về rồi, Điềm Điềm và Chung Diên cũng có người chăm sóc, điều này khiến đôi vợ chồng trẻ có thể rảnh hơn một chút.


Bình luận

Truyện đang đọc