Lúc 2 giờ rạng sáng, đêm lạnh như nước. Quý Trăn đứng trên ban công, nhìn xuyên qua những toà nhà chằng chịt, nhìn ánh sáng nhập nhoè từ bờ sông.
Miệng anh ngậm điếu thuốc, tay phải nghịch bật lửa, “tách tách”, ánh sáng ngọn lửa chợt loé chợt tắt theo tiết tấu trong đêm tối, nhưng anh không dùng nó để châm điếu thuốc đang ngậm. Tay trái cầm di động nói chuyện.
【Group giao lưu học bá 3/3】
Dương Dương Dương: Anh Quý
Dương Dương Dương: Xin lỗi nha
Quý Trăn nhìn tin nhắn của Lạc Dương, không nói gì.
【Group giao lưu học bá 3/3】
Hứa Miễn hôm nay cũng gượng gạo: Lạc Dương, có thể Quý Trăn ngủ rồi, mai nói sau đi.
Dương Dương Dương: Vẫn cứ phải xin lỗi, anh Quý, tôi chỉ cảm thấy tên nhóc đó không cảm kích cậu quá.
Quý Trăn biết Lạc Dương đang nói chuyện gì. Cậu ta xin lỗi vì chiều hôm qua đã nói với Quý Kha rằng “làm em trai Quý Trăn sướng thật.”. Ba người quen biết nhau đã lâu, Quý Trăn biết cậu ta cố ý, hơn nữa thực lực của Lạc Dương vốn chẳng cần ai phụ đạo cho. Mà phản ứng lúc đó của Quý Kha anh ở nhà bếp nghe thấy cả rồi.
Nếu là trước đây, anh có thể còn cười cười đi theo Quý Kha nói: đừng giận, anh ấy nói đùa với em thôi. Anh có em là em trai cũng rất tốt.
Có điều hiện tại anh sẽ không nói như thế. Anh quá mệt mỏi rồi.
Quý Trăn lưu loát trả lời wechat: Không có gì.
Trả lời xong, Quý Trăn định cất điện thoại đi, nhưng lúc anh vừa đặt điện thoại xuống thì màn hình đột ngột sáng lên, có một tin nhắn mới.
Quý Trăn mở khoá, nhìn giao diện nhắn tin của điện thoại, phía trên là một dãy số lạ, tin nhắn gửi đến vỏn vẹn hai chữ: “Cảm ơn.”
Anh mím môi, suy nghĩ một lúc, hết gõ rồi lại xoá trong khung phản hồi, cuối cùng trả lời rằng: “Không cần.”
Ma xui quỷ khiến làm sao, anh tiếp tục ở trên ban công nhìn điện thoại, cứ nhìn chằm chằm giao diện tin nhắn, không có động thái tiếp theo.
Quả nhiên, ngay sau đó đối phương gọi điện thoại tới.
Quý Trăn vô cùng cẩn thận vuốt màn hình trả lời điện thoại. Trái tim không rõ vì sao mà đập nhanh hơn.
“Cám ơn anh.” Đối phương nói.
Quý Trăn: “Không có gì.”
“Thế nhưng tôi vẫn không muốn sống tiếp nữa.”
Quý Trăn không nói gì.
“Có lẽ… anh nguyện ý nghe tôi trò chuyện à?”
Âm thanh bên kia rất êm tai, làm anh nhớ lại hôm qua lúc anh nghe cuộc điện thoại đó, âm thanh lành lạnh dễ nghe không có lấy một chút phập phồng, tựa như quyết định chuyện sinh tử của bản thân chỉ là chuyện bình thường trong nháy mắt. Dường như tiếng gió đêm gào rít bên tai so với giọng nói của cậu còn ấm áp, còn có cảm tình hơn. Như thể cậu chỉ là người ngoài đứng nhìn sinh mệnh của mình vậy.
Đó là trước khi quyết định tự sát, cậu gọi một cuộc điện thoại, nói cho một người xa lạ, nói với anh rằng, tôi quyết định chết.
Quý Trăn lại cảm thấy điều cậu nói chính là, thật ra tôi không muốn chết.
“Ừ.”
“Sao anh lại nhận điện thoại?” Bên kia giống như đột nhiên nhớ đến vấn đề này, đột ngột hỏi.
“Bởi vì…” Quý Trăn nói: “Cảm giác cậu yêu cầu tôi nhận cuộc điện thoại này.”
Đối phương cười khẽ, âm thanh như tiếng suối trong vắt: “Quả thật.”
“Vậy… tôi nên nói gì đây?”
“Tuỳ.” Quý Trăn nói, “Cậu nói gì tôi cũng nghe hết.”
“Thật ra không có gì để nói cả. Có điều quả thật lần này là một trải nghiệm kỳ diệu.”
“Ừ.” Vốn từ của Quý Trăn có hơi nghèo nàn, làm bài tập ngữ văn liều mạng đi chăng nữa cũng chỉ vừa đạt chuẩn, anh thật sự không biết phải nói thế nào mới tốt.
“Người xa lạ đều giống anh sao? Tất cả mọi người đều thiện lương như anh sao?” Đối phương lại hỏi, “Ý tôi là, nếu hôm qua người tôi gọi điện tới không phải anh mà là một người khác, người đó cũng sẽ nói với tôi “năm mới vui vẻ” sao?”
Quý Trăn thành thật trả lời: “Không nhất định, tôi không biết. Nhưng mà hôm qua cật thật sự gọi cho tôi, không phải sao? Có lẽ vận mệnh cũng muốn nói với cậu một câu “năm mới vui vẻ”.
“Ừ.” Không biết đối phương có nghe thấy không, “Năm mới vui vẻ.”
Quý Trăn bên này mỉm cười, không nói gì, nhưng anh cũng để tiếng cười của mình phát ra đôi chút.
“Tôi cảm thấy tôi bệnh rồi.”
Quý Trăn không nói gì, chờ cậu tiếp tục nói.
“Nhắm mắt lại là thấy ác mộng, nửa đêm thường xuyên tỉnh giấc sau đó lại không ngủ được. Rất khó tập trung tinh lực (tinh thần và sức lực), thường xuyên hô hấp khó khăn. Không biết bản thân bị làm sao. Áp lực rất lớn, sắp thi đại học rồi nhưng đề làm không xong. Luôn luôn nghĩ, ôi, muốn nỗ lực quá, nhưng lại không có tinh lực để nỗ lực. Nhìn người khác chạy thật nhanh tôi rất hâm mộ, biết rằng cả đời bản thân mình chỉ cuộn tròn trong một góc tối tăm.”
Quý Trăn: “Có lẽ cậu nên đi gặp bác sĩ.”
“Đúng là mệt mỏi thật đấy, cảm giác như vậy sẽ rất mệt. Mẹ tôi không tin tôi, không có ai để ý đến tôi, đi rồi cũng có ý nghĩa gì đâu, sẽ thay đổi được điều gì sao? Hay là, ý nghĩa của việc tồn tại là gì, làm hài lòng người đời sao?” Dường như đối phương cảm thấy rất khó hiểu.
“Có lẽ tồn tại là để hưởng thụ cuộc sống.” Quý Trăn liều mạng tìm kiếm từ ngữ trong đầu, cuối cùng chịu thua: “Thật ra tôi cũng không biết tồn tại là vì điều gì, tồn tại thật sự rất mệt.”
“Ừ.” Đối phương giống như tràn đầy đồng cảm.
Ngay sau đó, dường như đối phương không muốn tiếp tục đề tài này nữa. “Mấy ngày trước chúng tôi có một cuộc thi thử.”
Hôm đó là kỳ thi lần thứ 5 trong năm, cậu được xếp vào vị trí thứ năm của phòng đầu tiên.
Có điều vị trí thứ năm đó bàn lại bị hỏng, bốn chân không đồng đều, cậu không thể không cố gắng đỡ một bên để làm bài thi. Ánh mặt trời mùa đông chiếu vào phòng học, nhưng cậu lại thấy ánh nắng không hề khô ráo mà lại ẩm ướt, khiến cậu cảm giác như đang là mùa thu.
Đó là cảm giác cậu ghét nhất.
Vì thế cậu xé bài thi ngay tại chỗ.
Tuy rằng cậu xé xong lập tức hối hận. Cậu biết làm thế là không đúng, trong nội tâm cậu cũng tự nói với bản thân rằng hẳn là phải lấy lòng mọi người, tuân thủ quy tắc, có điều cậu không cách nào khống chế bản thân. Cậu không cách nào ngăn cản bản thân tức giận, không cách nào khống chế được cảm xúc, chỉ có thể mặc cho mình mất mặt nổi giận trước tất cả mọi người.
Cậu cũng không thể kiềm chế được bản thân sau khi làm ra chuyện không tốt lại sinh phiền não, cảm giác tự trách, giống như cậu không kiềm được những giọt nước mắt và mồ hôi của mình. Sau khi xé bài thi, cả người cậu phát run. Những ánh mắt kỳ lạ khiển trách xung quanh khiến cậu không thể trốn tránh, cảm giác cái vỏ bọc nguỵ trang người bình thường đang bị những ánh mắt đó làm ran ra. Cậu bắt đầu sợ hãi, nhưng thật sự thì người vừa rồi còn dám xé bài thi vậy mà dũng khí chạy trốn lại không hề có.
Cậu giống như một người chết đuối sắp bị cảm xúc của chính mình cắn nuốt. Từ từ cậu bắt đầu nghe thấy những bạn học khác khe khẽ thì thầm, thầy giám thị gõ lên bàn yêu cầu yên lặng, cũng không thấy các giáo viên đi về phía mình, không cảm giác được cậu bị đưa ra khỏi phòng thi. Hết thảy mọi thứ trên thế giới này đều bị cậu đặt bên ngoài thế giới của chính mình.
Sau khi bị đưa ra khỏi phòng thi, cậu bị đưa vào văn phòng chủ nhiệm khoá. Thầy chủ nhiệm là một ông lão, ngày thường luôn là kiểu thích cười ha ha, tính tình luôn rất tốt, thế mà lúc cậu xé bài trong phòng thi thì nổi trận lôi đình, suýt chút nữa là ngất luôn. Vừa nhìn thấy thầy liền chỉ vào cậu, ngữ điệu gần như rít gào: “Không muốn thi thì cút về ngay cho ta! Đừng trì hoãn những bạn học khác thi đại học.”
Trong lòng cậu lúc ấy suy nghĩ gì chứ? Cậu lúc ấy gần như bình tĩnh mà nghĩ, ồ, đây chính là người đời, đây chính là bộ mặt thật của con người. Bất kể ngày thường nguỵ trang như thế nào, cũng sẽ lộ ra dáng vẻ dữ tợn với loại người như cậu.
Còn điều gì nữa? Cậu đang suy nghĩ, bản thân mình ngày thường nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, chính là để được sống như một người bình thường, cuối cùng vẫn không thể tiếp tục kiên trì.
Không lâu sau chủ nhiệm lớp cũng đến, chủ nhiệm lớp của cậu là một người phụ nữ trung niên rất dịu dàng, nhìn cậu đứng ngây ra ở giữa văn phòng, còn chủ nhiệm khoá thì tức giận đến chỉ thẳng vào mặt cậu mà thoá mạ, cô lập tức ào đến bên cạnh, bắt lấy cánh tay cậu nhỏ giọng nói: “Dư Tình, chuyện này là em sai rồi, em có biết không? Nhanh xin lỗi đi, nói là em sai rồi, em nói đi, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy biết không hả?”
Thấy cậu không lên tiếng, chủ nhiệm lớp tiếp tục nói: “Dư Tình, em đang gặp vấn đề gì sao, tâm trạng không tốt đúng không? Em nói với cô, cô sẽ cho em lời khuyên, cô sẽ giúp em.”
Nghe đến đó, cậu như là có cảm xúc nhìn vào đôi mắt chủ nhiệm lớp, sau đó cậu nói:
“Cô ơi, nhẹ một chút, cô nắm tay em hơi đau.”
—
“Tất cả các quốc gia, hết thảy các dân tộc,
Đều có thể phát hiện những người giống nhau,
Hay chỉ có duy nhất tôi là khác biệt?”
Bên kia nhất thời không có âm thanh, Dư Tình cũng không thèm để ý, bây giờ cậu chỉ muốn không ngừng bày tỏ cảm xúc của mình, những thứ cảm xúc đó đè ép trong nội tâm đã lâu, tất cả đều là thứ rác rưởi không tốt, làm cậu không chịu nổi. Cậu muốn vứt bỏ chúng, có điều dường như trên thế gian này lại chẳng hề có một cái thùng rác nào dành cho cậu.
“Tôi đã mắc rất nhiều lỗi sai như vậy, rất mất mặt, làm rất nhiều người chán ghét, anh còn muốn nghe không?”
Ngoài dự đoán, đối phương trả lời: “Cậu có thể để đến ngày mai nói tiếp cho tôi nghe.”
Dư Tình sững sờ một chốc.
Sau đó cậu lại không chắn chắn mà hỏi: “Ngày mai tôi vẫn còn gọi điện cho anh được à?”
Đối phương: “Ừ.”
Lần này Dư Tình cũng không biết nói gì, nhưng trong một chốc cậu cũng không muốn cúp điện thoại, vì vậy nên hai người lại rơi vào trầm mặc.
Đối phương phá vỡ trầm mặc trước, anh hỏi: “Cậu sắp thi đại học à?”
Dư Tình vuốt ve quyển sách《 Thất lạc cõi người 》, trả lời: “Ừ.”
(Thất lạc cõi người人間失格 là một tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Dazai Osamu, tiêu đề dịch sát nghĩa là “Mất tư cách làm người” hoặc là “Con người thiếu nhân cách”.
Đây là một cuốn tiểu thuyết với một kết thúc bi thảm cho nhân vật chính Yozo. Sau nhiều lần cố thử để trở nên giống với con người bình thường thì Yozo lại nhận ra rằng càng ngày mình càng xa cách đối với họ, và cuối cùng anh đã nhận ra mình đã đánh mất tư cách để làm một con người… – theo naraujapan.com)
“Ôn tập thế nào rồi?” Đối phương không quá tự nhiên hỏi.
Dư Tình nghĩ ngợi: “Cứ như vậy đi.”
Cậu không chờ đối phương mà nói luôn: “Trạng thái không tốt. Thích ngủ, bất kì những thứ giúp lên tinh thần nào với tôi đều vô dụng. Ăn gì cũng không có khẩu vị, gầy đi nhiều, không có năng lượng. Nhưng mà mẹ tôi nói, đừng có tự tìm cớ, những chuyện này căn bản là vì tôi không đủ nỗ lực, không muốn nỗ lực.”
Dư Tình dừng lại một chút, suy xét có muốn nói tiếp hay không: “Tôi nói chuyện với mẹ, mẹ tôi nói về sau đừng nghĩ quá nhiều, đừng doạ bà, bà yếu tim không chịu đựng được.”
Cậu tiếp tục nói: “Thực tế là tôi rất bận, tôi có nhiều việc cần hoàn thành lắm, chỉ là tôi không có động lực, cũng không có năng lực, lần này đến lần khác thất bại khiến tôi cảm thấy bị đánh bại. Anh có hiểu cảm giác của tôi lúc này không?”
Dư Tình khép trang sách lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mệt mỏi đã vĩnh viễn chiếm lĩnh tôi, anh không hiểu…”
Một hồi sau đối phương rất kiên định mà nói: “Tôi hiểu rõ, tôi sẽ hiểu rõ.”