TRƯỞNG CÔNG CHÚA

Trans: Umeshu

Nghe được lời này, Bùi Văn Tuyên lập tức thay đổi sắc mặt.

Tính tình Ôn thị hắn biết rõ, tính cách Lý Dung hắn cũng rõ ràng, hai người này xếp chung với nhau vậy tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.

Bùi Văn Tuyên vội vàng phân phó phu xe đi mau, sau đó ngồi trở lại xe ngựa, cẩn thận hỏi Đồng Nghiệp: “Sao lão phu nhân lại đột nhiên đến nội viện?”

“Quản gia nói là Tiền cô cô bên người lão phu nhân bắt gặp ngự y nào đó đến phủ chúng ta.”

Nghe được lời này, lửa giận của Bùi Văn Tuyên xông lên: “Không phải đã nói chuyện này phải làm bí mật, không để người khác biết sao?!”

“Hà ngự y khoác áo choàng đi vào, trước khi vào cửa đã dọn dẹp người.” Đồng Nghiệp giải thích: “Ai biết được mắt của Tiền cô cô lại tinh như vậy, xa như vậy cũng nhìn ra Hà ngự y. Quản gia nói trước kia lão gia thường mời Hà ngự y đến phủ xem bệnh cho lão phu nhân, Tiền cô cô âm thầm yêu mến Hà ngự y này một khoảng thời gian, rất thân thuộc với ông ấy. Loại chuyện này, không có ai nhắc đến, chúng ta nào biết được?”

Bùi Văn Tuyên nhất thời không nói gì, hắn nghẹn lời chốc lát, khoát tay nói: “Bỏ đi, lần sau nhớ cẩn thận một chút.”

Bùi Văn Tuyên nghĩ thầm làm sao mau chóng đưa Ôn thị ra, suy nghĩ trở về phủ.

Vừa vào trong phủ, từ xa hắn đã nhìn thấy Ôn thị dựa vào bàn nhỏ chợp mắt, hắn vội vã đi lên trước, gọi một tiếng: “Mẫu thân.”

Ôn thị nghe được giọng hắn, nháy mắt ngồi thẳng người, nhìn về phía Bùi Văn Tuyên đi tới, bày thế trận chờ quân địch.

Bùi văn Tuyên tiến lên trước Ôn thị hành lễ, giả vờ tò mò nói: “Mẫu thân, hôm nay sao ngài lại đến chỗ này của nhi tử? Thân thể ngài không tốt, có chuyện gọi nhi tử qua là…”

“Tại sao ta đến con không rõ sao!” Ôn thị quát lớn: “Con cái tốt không học, học người ta kim ốc tàng kiều, hôm nay qua đây chính là để dạy dỗ con. Lúc trước con hòa ly với điện hạ cũng không nói với ta một tiếng. Cái đó cũng thôi đi, xem như mấy đứa là phu thê trẻ cãi nhau nhưng giờ con đây là làm cái gì? Mang một nữ nhân không đứng đắn về, còn để ngự y đến xem bệnh, con không phải… có phải…”

Mặt Ôn thị đỏ lên, Bùi Văn Tuyên biết ý của bà, vội nói: “Mẫu thân ngài hiểu lầm rồi, chuyện con nối dõi, nhi tử sẽ không làm loạn.”

“Nữ nhân kia đâu?” Ôn thị truy hỏi: “Con còn muốn hòa thuận với điện hạ không? Nếu để điện hạ biết con làm chuyện này, điện hạ sẽ còn quay đầu sao?”

Vừa nghe lời này, mọi người đều quăng ánh mắt kinh ngạc về phía Ôn thị.

Hiện nay trong Hoa Kinh đều truyền là Lý Dung kiêu căng ngang ngược, Bùi Văb Tuyên chủ động hoà ly, bây giờ trong miệng Ôn thị ngược lại là Bùi Văn Tuyên là cầu mà không được với Lý Dung.

Ôn thị thấy mọi người kinh ngạc nhìn bà, bà quát khẽ: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nhi tử ta ta còn không biết? Ý đồ của con với điện hạ ta hiểu rõ, con thật sự sẽ hòa ly với nàng sao?”

Bùi văn Tuyên: “…”

Lần đầu tiên hắn cảm thấy mẫu thân của mình thông minh như vậy. Ôn thị vẫy tay, để đám người lui xuống, Bùi Văn Tuyên không dấu vết nhìn thoáng qua sau tấm bình phong, có chút nóng vội, Ôn thị bắt đầu dông dài: “Văn Tuyên, ta biết trong Hoa Kinh tất cả mọi người đều thích tam thê tứ thiếp nhưng con không thể học thói xấu. Con muốn đông vợ hạnh phúc, có điều không có được tình cảm chân thành. Điện hạ là cô nương thật lòng, nàng vì con ra mặt ở lần kia…”

“Con hiểu rõ.” Bùi Văn Tuyên cắt ngang lời bà: “Nương, như vậy đi, trước tiên con đưa ngài trở về. Con trở về giải thích với ngài sau.”

“Ở chỗ này giải thích không được sao? Con đừng gạt ta, con đang dùng kế hoãn binh, sợ ta gặp cô nương kia…”

Nói chưa dứt lời, đã nghe thấy sau bình phong truyền đến một tiếng “hắt xì” nhẹ nhàng, toàn hiện trường yên tĩnh lại, Ôn thị dùng trực giác nữ nhân của bà kịp phản ứng trong nháy mắt: “Nơi này có người sao?”

“Không có.” Bùi Văn Tuyên căng da đầu: “Mẫu thân, trở về trước đi.”

Ôn thị không để ý đến hắn, trực tiếp đứng dậy, muốn đi ra phía sau bình phong.

Bùi Văn Tuyên vội vàng đến ngăn Ôn thị: “Nương…” Bùi Văn Tuyên gấp gáp nói: “Trở về trước được không ạ?”

“Có phải chính là nữ nhân kia không?”

Ôn thị giơ tay lên, chỉ về phía sau bình phong, Bùi Văn Tuyên vội vàng nói: “Nương, không có nữ nhân gì hết, ngài nên đi thôi.”

Lý Dung nghe được lời này, cũng có chút chột dạ, nàng không nhịn được trách cứ bản thân, đã nhịn một canh giờ rồi, sao không nhịn được một cái hắt xì này đây?

Ôn thị thấy dáng vẻ của Bùi Văn Tuyên, tức đến bật cười: “Con cho là ta ngốc chắc? Tránh ra!”

“Nương…”

“Không cho đúng không? Vậy đừng trách ta nói chuyện khó nghe ai cũng không đẹp mặt! Con hồ ly tinh này nghe kỹ cho ta, đứa giống như ngươi, chỉ có thể trốn ở sau tấm bình phong này nhà ta, cả đời không thể bước ra ánh sáng. Ngươi ngay cả thiếp cũng không được tính!”

Lý Dung nghe được lời này của Ôn thị, nhướng mày, lần đầu nàng bị người ta mắng như vậy, trái lại còn thấy cực kỳ thú vị.

“Nương đừng nói nữa.”

Bùi Văn Tuyên đẩy Ôn thị ra bên ngoài, Ôn thị lại đẩy người hắn một cái, giận dỗi nói: “Thả ta ra! Con còn muốn đánh ta hay sao?! Con để ta xem xem, rốt cuộc là dáng vẻ quyến rũ gì, lừa con biến thành dáng vẻ này! Hôm nay ta nhất định phải gặp nàng ta!”

“Nương…”

“Được mà, lang quân…” Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên thật sự không kéo Ôn thị đi được, đổi âm diệu, từ sau bình phong lên tiếng, nũng nịu: “Chàng để bà ấy nhìn thôi, để bà ấy xem thiếp rốt cuộc là dáng vẻ quyến rũ gì.”

“Đừng nghịch…”

Bùi Văn Tuyên nghe thấy Lý Dung cũng lên tiếng, cảm thấy hao tổn quá nhiều tâm lực, Ôn thị thấy Lý Dung còn dám nói chuyện, tức đến không có chỗ phát ti3t, quát: “Tránh ra, để ta dạy dỗ nữ nhân hư hỏng này, để nàng ta không biết trời cao đất động, cho rằng cửa Bùi gia ta muốn vào thì vào sao?”

“Ôi, cái này có gì mà khó.” Lý Dung đong đưa cây quạt, dựa vào cột chậm rãi nói: “Ta đây chẳng phải là vào rồi sao?”

“Ngươi vô liêm sỉ!” Ôn thị mắng chửi, Lý Dung trực tiếp trả lời: “Người không có biết xấu hổ.”

“Con tránh ra, ta muốn gặp nàng ta!”

“Nương…” 

“Để nàng ta tới gặp ta, xem ai dạy dỗ ai.”

“Phu nhân…”

“Con dám gọi nàng ta là phu nhân…”

Trong nháy mắt Ôn thị nổi giận, Lý Dung cười khẽ: “Ta không chỉ là phu nhân, về sau còn là Bùi lão phu nhân, còn là mẫu thân trưởng tử Bùi gia. Người mắng chửi đi, có bản lĩnh người gặp ta rồi mắng thẳng mặt này, xem là người ngang ngược hay là ta ngang ngược. Nô gia có cảnh tượng gì mà chưa từng thấy chứ? Lão phu nhân ngài vẫn nên bớt lo đi, đừng nghịch đại đao trước mặt Quan Công, không biết là ai dạy dỗ ai đâu.”

“Ngươi… Ngươi…”

Ôn thị thở hổn hển dữ dội, Lý Dung đang định nói mấy câu để bà biết khó mà lui, kết quả không đợi nàng mở miệng, hơi thở Ôn thị chậm lại, trợn mắt hôn mê bất tỉnh.

Bùi Văn Tuyên đỡ lấy Ôn thị, hoảng hốt nói: “Nương!”

Lý Dung nghe thấy giọng Bùi Văn Tuyên không đúng, nhanh chóng từ bình phong ló mắt ra, nhìn thấy Bùi Văn Tuyên gọi người, nàng có chút chột dạ nói: “Ngất rồi?”

Bùi Văn Tuyên khẽ trừng nàng, thấp giọng khiển trách: “Lại làm loạn.”

Nói rồi, Bùi Văn Tuyên bế Ôn thị đưa ra ngoài, vội vàng để đại phu khám cho Ôn thị. Lý Dung dậm chân, Đồng Nghiệp chạy chậm tiến đến, đỡ Lý Dung nói: “Điện hạ, ngài còn ổn chứ?”

“Vẫn ổn.”

Lý Dung khoát tay, thở dài: “Trở về thôi.”

Sau khi Bùi Văn Tuyên xác nhận Ôn thị không có vấn đề gì, để người ở lại chăm sóc bà, quay đầu lại xem Lý Dung.

Lý Dung nằm ở trên giường, đang mượn đèn đọc thoại bản trong sách.

Bùi Văn Tuyên do dự một lát, đi và trong phòng, Lý Dung giả vờ không nhìn thấy hắn, tiếp tục lật trang sách.

Bùi Văn Tuyên đi đến trước người Lý Dung, ngồi xuống, đang muốn nói gì đó, chỉ thấy Lý Dung đặt sách xuống, vội vàng nói: “Ta cũng không phải cố ý đâu, ta cũng không ngờ bà ấy sẽ ngất. Ta chỉ thấy bà ấy nhất định muốn gặp ta, thì muốn để bà ấy tức giận bỏ đi.”

“Ta cũng không trách nàng.” Bùi Văn Tuyên thấy dáng vẻ Lý Dung như lâm đại địch, hắn có chút dở khóc dở cười, “Nàng căng thẳng như vậy làm gì?”

Bùi Văn Tuyên nói rồi, đặt tay trên đùi của nàng, có chút lo lắng nói: “Nàng đứng ở sau tấm bình phong lâu như vậy, chân vẫn ổn chứ?”

Lý Dung không ngờ Bùi Văn Tuyên không trách nàng, không khỏi có chút xấu hổ, dời mắt khỏi mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Vẫn ổn.”

“Ta xoa bóp cho nàng.”

Bùi Văn Tuyên cũng không để ý lời nàng, gọi người tiến đến, phân phó người lấy nước rửa chân cho nàng, cộng thêm dược liệu đơn thuốc nàng thường dùng trước đó, đun sôi đổ vào trong nước.

Sau khi hắn dặn dò xong thì đi thay quần áo, đợi người bưng nước tiến vào, hắn ngồi đối diện chậu nước rửa chân, đặt chân Lý Dung vào trong nước.

Lúc chân đặt xuống nước cảm giác dễ chịu thoải mái xông lên, Lý Dung mới nhận ra vừa rồi chân nàng không hề dễ chịu lắm.

Bùi Văn Tuyên cúi đầu ấn huyệt vị của nàng, nhỏ giọng nói: “Ta biết nàng đứng rất lâu, chịu uất ức, trong lòng ta đau, không có ý trách nàng.”

Lý Dung cúi đầu, không nói gì, Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu về phía nàng mỉm cười: “Nàng đừng lo lắng.”

Lý Dung lẳng lặng nhìn người ngồi đối diện nàng, nàng ít khi nhìn thấy khói lửa thuộc về phố xá ngoài kia từ trên người người này. Trong một chớp mắt nàng cảm thấy, mình dường như không phải là công chúa, Bùi Văn Tuyên cũng không phải là trọng thần triều đình gì đó.

Nàng nhìn hắn ôm chân của nàng vào ngực, dùng khăn lau khô, dáng vẻ nghiêm túc, giống như phu thê dân chúng ân ái.

Thiếu đi suy tính thông minh, mang theo cảm giác khiến người ta an tâm.

Nàng nhìn ra sự mệt mỏi trong mắt hắn, chờ hắn gọi người tiến vào đổ nước đi, bảo nàng nằm trên giường, lúc hắn xoa bóp bắp chân cho nàng, Lý Dung nằm trên giường, nhỏ giọng nói: “Chàng ngủ đi.”

“Lát nữa sẽ ngủ.”

Bùi Văn Tuyên nghiêm túc xoa bóp bắp chân cho nàng: “Thời trẻ nàng không điều dưỡng tốt, sau này già rồi, chân sẽ đau.”

“Bây giờ chàng không ngủ sớm một chút, sau này già rồi…” Lý Dung vô thức cãi lại, rồi lại miễn cưỡng dừng lại, Bùi Văn Tuyên cười lên: “Sợ ta chết trước nàng đúng không?”

“Đừng nói hươu nói vượn.”

Lý Dung tựa đầu vào trong khuỷu tay: “Tuổi còn trẻ, nói những chuyện này làm gì?”

Bùi Văn Tuyên không tiếp lời, Lý Dung bị hắn xoa bóp đến có chút buồn ngủ, nàng muốn tìm chút chuyện cho mình, mơ màng nói: “Bây giờ Nhu phi tìm chàng làm gì?”

“Bà ta đến bắt người Thượng Quan gia, bị đuổi ra.”

Bùi Văn Tuyên thấp giọng nói: “Bệ hạ để ta đến trợ giúp bà ta, hẳn là tính để ta làm chim đầu đàn, giúp bà ta bắt người.”

“Vậy chàng làm sao bây giờ?”

Lý Dung không lo lắng những chuyện này, nàng biết Bùi Văn Tuyên là con cá chạch, sẽ không bởi vì chuyện này mà xảy ra chuyện.

“Vậy thì xử lý cho tốt thôi.”

Bùi Văn Tuyên nói rồi nhớ đến gì đó, cúi người dựa vào người Lý Dung, nói khẽ: “Điện hạ, giúp một chút nhé?”

Lý Dung lười biếng nhìn hắn, Bùi Văn Tuyên cười nói: “Danh sách Nhu phi đưa đều là người Thượng Quan gia, sợ là phải để A Nhã tiểu thư đến đánh tiếng trước, người của ta đến sẽ đảm bảo không xảy ra chuyện gì.”

“Làm đi.” Lý Dung hờ hững đáp: “Nếu thật sự muốn làm gì đó, làm cũng làm rồi, tránh để ngày sau để lại cái hố cho Xuyên nhi.”

“Được.”

Lý Dung nghe lời hắn nói, cũng cảm thấy mệt rồi, tựa lên giường, nói khẽ: “Ngày mai ta vẫn nên chuyển về thôi.”

Động tác của Bùi Văn Tuyên dừng lại, Lý Dung chậm rãi nói: “Chàng nói với nương chàng, đã đuổi người đi rồi cũng nói rõ cho bà ấy. Để bà ấy mắng ngay trước mặt, mặt mũi ta cũng không chịu được.”

Bùi Văn Tuyên không nói chuyện, hắn cúi đầu, sau rất lâu, mới đáp lại một tiếng.

Lý Dung trở mình, chống đầu nhìn hắn, cười nói: “Cứ để như vậy à? Cũng không giữ ta lại luôn ư?”

“Muốn giữ.” Bùi Văn Tuyên cười khổ: “Lại cảm thấy nàng chịu uất ức. Nàng nguyện ý vì ta mà tự hạ th@n phận như vậy, trong lòng ta đã rất vui rồi, cũng không thể cứ để nàng chịu uất ức như vậy.”

Lý Dung nghe vậy, nhẹ nhàng mỉm cười, nàng vỗ vỗ tay của Bùi Văn Tuyên, ôn hòa nói: “Ngủ đi.”

Biết ngày mai Lý Dung phải trở về, Bùi Văn Tuyên bèn không chịu buông tay.

Hai người lăn qua lăn lại một đêm, sáng sớm Lý Dung tỉnh dậy, sai người sắp xếp ổn thỏa, không chờ trời sáng đã trực tiếp trở về phủ công chúa.

Nàng xen vào những nông dân bán rau, người canh giữ vốn chỉ là làm cảnh, canh giữ cũng không nghiêm ngặt, nàng đi theo nông dân tiến vào trong phủ công chúa, trở về phòng, thay quần áo xong thì ngủ ngon một giấc.

Mặc dù rời khỏi Bùi Văn Tuyên, nàng vẫn tiếp tục cuộc sống sinh hoạt như ở Bùi phủ.

Nên uống thuốc thì uống thuốc, nên điều dưỡng thì điều dưỡng.

Mà Bùi Văn Tuyên tiếp nhận ý chỉ của Nhu phi, ngày đầu tiên hắn đã kiểm lại binh sĩ, chờ đến buổi chiều, trực tiếp đến cổng lớn Thượng Quan gia.

Buổi sáng Thượng Quan Nhã đã được Lý Dung truyền lệnh, cũng đã chuẩn bị kỹ càng, Bùi Văn Tuyên khí thế hùng hổ đẩy cửa, sau khi Thượng Quan gia giả vờ giả vịt giằng co với Bùi văn Tuyên một phen, chờ đến tối, bèn mang người của Thượng Quan gia trở về Đốc tra tư.

Nhu phi không ngờ Bùi Văn Tuyên làm việc gọn gàng như vậy, mới một ngày đã đưa người về được, không khỏi có chút giật mình.  

Trên mặt Bùi Văn Tuyên mang theo ý cười, dẫn người quỳ trên mặt đất nói: “Nương nương, người đã đưa đến, nương nương vừa vặn tra hỏi. Nếu như còn có chỗ cần hạ quan, xin cứ nói.”

Bùi Văn Tuyên cũng nói như vậy rồi, Nhu phi không cần phí sức, sau khi khen ngợi Bùi Văn Tuyên một phen, cho Bùi Văn Tuyên một bảng danh sách, để hắn đi tứ phía bắt người.

Chuyện đắc tội người ta đều là Bùi Văn Tuyên làm, Nhu phi muốn đẩy Bùi Văn Tuyên đi làm công việc bẩn thỉu. 

Thậm chí Bùi Văn Tuyên cũng không phụ kỳ vọng của bà ta, mỗi ngày chọn binh, tấp nập mang người từ đầu đường Hoa Kinh đến cuối phố, cả Hoa Kinh hình như không có ai không biết, Bùi Văn Tuyên đang làm bản án khoa cử, lao tâm lao lực, mất ăn mất ngủ.

Lúc danh vọng của Bùi Văn Tuyên trong dân chúng tăng cao chưa từng có, đồng thời thanh danh của hắn ở thế gia cũng càng bê bối.

Mỗi lần hắn đi bắt người động tĩnh đều rất lớn, gần như để người trực tiếp phá tan cổng nhà, sau đó cầm lệnh bài Đốc tra tư đi vào, nghiêm mặt nói: “Bản quan phụng mệnh Nhu phi nương nương đến đây bắt người, áp chế nghi phạm ra cho bản quan!”

Hắn có đủ quan uy, thế gia nhìn cái điệu bộ này thì phải gọi thẳng là buồn nôn.

Hắn gặp người nhất định phải nói Nhu phi, Nhu phi bảo hắn bắt người, Nhu phi bảo hắn làm việc, ngươi không phục hả? Vậy đi lên triều đình nói với bệ hạc là Nhu phi nương nương sai đi.

Ban đầu quả thực có người lấy dũng khí vạch tội tấu Nhu phi, nói bà ta dung túng thuộc hạ, kiêu căng vô lễ.

Nhưng Bùi Văn Tuyên đã sớm đánh tiếng với Lý Minh trước đó, bây giờ Nhu phi làm việc, thế gia đều xem thường bà ta, nhất định sẽ nhiều lời nói xấu.

Thế là mấy người vạch tội tấu Nhu phi động phải hòng súng, Lý Minh xem bọn họ bịa đặt hãm hại Nhu phi, vì để bảo vệ vị trí của Nhu phi, trực tiếp kéo người ra ngoài đánh.

Cứ như vậy, rốt cuộc không có người vạch tội tấu Nhu phi nữa.

Những người này không dám vạch tội, Nhu phi cũng được, Lý Minh cũng được, chỉ là từ đầu đến cuối không biết thái độ ngầm của những thế gia này, chỉ xem là dọa sợ bọn họ, bọn họ không dám vu hại Nhu phi nữa.

Bùi Văn Tuyên lấy danh nghĩa của Nhu phi làm điều xấu, bay nhảy ở Hoa Kinh bắt không ít người.

Mặc dù trên cơ bản đều thuộc phía Thượng Quan nhưng ít nhiều sẽ dính dáng đến những người khác. Mà Bùi Văn Tuyên lĩnh hội càng sâu hơn với thị tộc có quan hệ xa với Lý Minh và Nhu phi, bắt người càng chuẩn.

Công tử nào đó mặc dù không có thực quyền nhưng thật ra được gia tộc sủng ái.

Công tử nào đó trông như vẻ vang xinh đẹp, thật ra bị trong nhà ghét bỏ.

Mỗi một gia tộc có tình cảm khác biệt với những con cháu khác nhau trong nhà, người hắn bắt lên quan thị dựa theo danh sách của Nhu phi cho, bắt con cháu của những thế gia khác, hắn lựa chọn một chút, đặc biệt chọn người trông có vẻ không được sủng ái yêu thương, không có thực quyền nhưng thật ra lại được người trong nhà cực kỳ yêu thương để bắt.

Nhận thức của Nhu phi không nhìn ra chỗ khác nhau lúc này, chỉ biết bà ta muốn ai thì Bùi Văn Tuyên đều mang theo trở về không sót một người, thậm chí còn nhiều hơn dự tính của bà ta.

Nhu phi nhất thời có chút tán thưởng người trẻ tuổi này.

Dù sao nam nhân còn trẻ như vậy, có thể làm việc, đáng tin cậy, vừa anh tuấn, quả thực quá ít.

Bà ta bắt đầu tính toán, phải làm thế nào để ổn định Bùi Văn Tuyên dưới trướng mình.

Mà Bùi Văn Tuyên thì tính toán, lúc nào hắn mới nên thu lưới.

Bình luận

Truyện đang đọc