TRƯỞNG CÔNG CHÚA

Nghe thấy tiếng của Thượng Quan Nhã, Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đều ngẩn người. Bùi Văn Tuyên nhìn xung quanh một vòng, nhỏ giọng nhắc nhở Lý Dung, "Nơi này cách sòng bạc không xa"


Lý Dung khẽ gật đầu, nơi này cách sòng bạc không xa, xung quanh đều là tửu lầu cùng trà lâu. Thượng Quan Nhã hiện tại một thân nam trang, dường như vừa đánh bạc xong liền đến đây ăn cơm.


Lý Dung đã bình tĩnh hơn một chút, nàng thấp giọng căn dặn Bùi Văn Tuyên, "Ngươi đi tìm người, lại phái người về phủ gọi... gọi Tuân Xuyên đến đây. Ta và Thượng Quan Nhã sẽ chờ ngươi ở tửu lầu bên kia"


Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng liền dẫn theo người bên cạnh đi, ai lo chuyện người nấy.


Thượng Quan Nhã đến bên cạnh Lý Dung, nâng mắt nhìn cửa lớn Hình bộ, cười nói, "Đến Hình bộ làm việc à?"


"Muội đến đây ăn cơm?"


"Đúng vậy", Thượng Quan Nhã tùy tiện đáp, "Giữa trưa không ăn nên đói cồn cào. Điện hạ nếu không có việc gì, không bằng chúng ta đi chung?"


"Được thôi"


Lý Dung mỉm cười, nhảy từ trên xe xuống, cùng Thượng Quan Nhã đi về phía tửu lầu ban nãy nói với Bùi Văn Tuyên. Thượng Quan Nhã đi sóng vai với Lý Dung, nàng nhỏ giọng hỏi, "Vụ án Tần gia đã được định ra, hôm nay Điện hạ hẳn đã nhận được Thánh chỉ lập Đốc tra ti?"


"Đã nhận được", Lý Dung quay đầu liếc nhìn Hình bộ một cái rồi nhàn nhạt nói, "Tiểu quỷ khó chơi!"


"Vậy Điện hạ định xử lý thế nào?", Thượng Quan Nhã chắp tay sau lưng, nhìn về hướng Bùi Văn Tuyên rời đi, "Dường như Người không định tiến cung tố cáo bọn họ?"


"Có cái gì để tố cáo đây?", Lý Dung khẽ cười, "Ngay cả tiểu quỷ cũng không lo liệu được còn muốn vào cung tìm người khác làm chủ, e rằng Phụ hoàng ngày mai sẽ cắt chức ta"


"Vậy Điện hạ tính làm gì?", Thượng Quan Nhã nhướng mày, Lý Dung cùng nàng bước vào tửu lầu, tùy ý nói, "Một lát nữa muội chỉ cần xem náo nhiệt là được"


Thượng Quan Nhã khẽ gật đầu, "Được"


Hai người thuê một gian phòng ở tầng hai, vừa bước vào phòng, Thượng Quan Nhã đã cầm lấy thực đơn, sau khi gọi một tràng thức ăn, nàng quay đầu nhìn Lý Dung. Lý Dung ngồi bên cạnh cửa sổ, vừa nhìn về phía Hình bộ vừa phe phẩy chiếc quạt trong tay.


Thượng Quan Nhã tự rót cho mình một ly trà, có chút kỳ quái hỏi, "Ban nãy ta hình như có thấy Phò mã, Người bảo hắn đi làm gì thế?"


"Gọi vài người"


Lý Dung nghe Thượng Quan Nhã hỏi liền quay đầu, đánh giá nàng ấy một lượt từ trên xuống dưới, có chút kỳ quái hỏi, "Muội ngày ngày đều ở bên ngoài đánh bạc, người nhà không biết sao?"


"Tạm thời chưa phát hiện ra", Thượng Quan Nhã khẽ nhún vai, "Cũng có thể đã phát hiện nhưng do không phải chuyện lớn lao gì nên bỏ qua"


"Có nữ nhi như muội, cha muội chắc chắn đau đầu chết mất"


Lý Dung mỉm cười nói, Thượng Quan Nhã đưa một ngón tay lên, lắc lắc ngón tay đáp, "Người nói sai rồi, có thể có được một nữ nhi thông minh cơ trí như ta, cha ta chắc hẳn phải vô cùng cao hứng"


Hai người nói chuyện, đồ ăn rất nhanh liền được bưng đi lên. Thượng Quan Nhã vùi đầu ăn ngấu nghiến, Lý Dung thấy nàng ăn ngon lành đến thế không khỏi ăn thêm mấy đũa.


Hai người vừa dùng bữa vừa tán gẫu. Đợi đến khi cơm nước xong xuôi, không hiểu vì sao chủ đề nói chuyển đã biến thành hôn sự của Lý Dung. Họ ngồi cạnh cửa sổ, nhìn dòng người đi đi lại lại bên dưới, Thượng Quan Nhã bưng ly trà, không chút để ý nói, "Mối hôn sự này của Người, trong mắt người ngoài, chính là môn đăng hộ đối. Nhưng chúng ta đều thấy rõ, thân phận của Bùi Văn Tuyên có chút thấp. Ta còn tưởng rằng Người hẳn sẽ coi thường hắn, không ngờ cảm tình của hai người cũng không tệ lắm"


Lý Dung nghe thế liền bật cười, "Con người hắn cũng khá được"


"Chính xác", Thượng Quan Nhã gật đầu, "Vẻ ngoài đẹp, tính tình cũng tốt, chỉ là Điện hạ...", Thượng Quan Nhã buông chén trà, đi đến trước mặt nàng nhỏ giọng nói, "Có chuyện này, ta đặc biệt tò mò"


"Hửm?"


"Hai người...", thanh âm Thượng Quan Nhã càng nhỏ hơn, "Viên phòng chưa?"


Lý Dung nghe thế liền nâng mắt nhìn Thượng Quan Nhã, nàng nhướng mày hỏi, "Tại sao lại hỏi như vậy?"


"Điện hạ...", Thượng Quan Nhã có chút ngượng ngùng đáp, "Tuy chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy. Người và Phò mã là phu thê mới cưới, mỗi ngày như hình với bóng, cảm tình cũng không tệ lắm, nhưng lời nói cử chỉ của hai người, không có một chút thân mật. Khi đi cùng nhau còn bảo trì vài phần khoảng cách, ánh mắt nhìn đối phương lại bình tĩnh, ta nói thật...", Thượng Quan Nhã thở dài, "Người nói xem, quan hệ giữa Người và Phò mã với quan hệ giữa Người và ta, có gì khác nhau đâu?"


Lý Dung nhất thời bị Thượng Quan Nhã làm cho nghẹn lời.


Mắt quan sát của Thượng Quan Nhã vô cùng tỉ mỉ tinh tế, chuyện này kiếp trước nàng đã biết. Không nghĩ tới Thượng Quan Nhã không chỉ có cách nhìn chính sự thấu triệt, những loại chuyện này, nàng cũng cảm thấy hứng thú.


Thượng Quan Nhã nhìn biểu tình của Lý Dung liền bật cười, nàng quay về vị trí của mình, có chút cao hứng nói, "Quả thật như ta đã nghĩ. Điện hạ yên tâm, ta sẽ không nói năng lung tung, ta chỉ là tò mò, rốt cuộc hai người được xem là quan hệ gì mà thôi"


Lý Dung ngược lại cũng không lo lắng Thượng Quan Nhã biết chuyện này. Thượng Quan Nhã là người có chừng mực, nếu nàng đã biết và đã mở lời, Lý Dung cũng không hề giấu diếm. Nàng bưng chén trà cười nói, "Là mối quan hệ như muội nói"


"Hả?"


"Bạn bè", Lý Dung chậm rãi nói, "Quan hệ bạn bè thân thiết"


"Vậy...", Thượng Quan Nhã suy tư, tiếp tục hỏi, "Hai người không thể cứ thế làm bạn bè cả đời đi?"


"Sao lại không thể?", Lý Dung nhướng mày, Thượng Quan Nhã vội vã nói, "Dù sao cũng phải có một đứa con nha!"


Lý Dung nghe Thượng Quan Nhã nói xong không khỏi bật cười thành tiếng, "Muội còn nhỏ, hôn sự của mình còn chưa giải quyết lại đi lo lắng sốt ruột cho người khác làm gì?"


"Bản thân ta ấy hả, tùy duyên thôi", Thượng Quan Nhã không để tâm nói, "Dù sao con cháu nhà của chúng ta nhiều, nói thật, nếu không gặp được người mình thích, ta tình nguyện ở lì trong nhà, sau này cứ nhận nuôi một đứa nhỏ từ mấy phòng thiếp thất là được. Nhưng mà Người không giống ta...", Thượng Quan Nhã vội vã hỏi, "Người đã thành hôn với Phò mã, Người tính một mình sống cả đời, vậy Phò mã thì sao?"


"Chẳng lẽ muội không nghĩ đến chuyện", thấy toàn bộ suy nghĩ của Thượng Quan Nhã đều chệch đi, Lý Dung cười đáp, "Ta và Phò mã sẽ có một ngày có lựa chọn của chính mình?"


Thượng Quan Nhã nghe thế không khỏi kinh ngạc một chốc, tiếp đến nàng ngạc nhiên hỏi, "Hai người sau này định hòa ly?!"


"Có gì không thể?", Lý Dung nhún vai vô tư đáp, "Con người của hắn luôn nhớ nhung thứ gọi là nhà, ta quả thật có thể một người sống cả đời không sao cả, nhưng trong lòng hắn luôn mong có người bầu bạn, chính vì thế ta sẽ không chậm trễ hắn. Hơn nữa, thiên hạ này quân tử tuấn mỹ nhiều vô số kể, ta hà tất nhất định phải xuống tay với vị bằng hữu tốt nhường này? Rốt cuộc, nam nhân dễ tìm..."


"Tỷ muội lại khó được", Thượng Quan Nhã tiếp một câu, lĩnh ngộ ý tứ của Lý Dung, hai người ăn ý mỉm cười. Thượng Quan Nhã cao hứng nói, "Vậy trong lòng Điện hạ đã có lựa chọn tiếp theo chưa? Với tuổi tác của Điện hạ, hiện tại những vị công tử tốt đại đa số đều đến thời điểm thích hợp thành thân. Điện hạ nếu vẫn không ra tay, sau này phạm vi lựa chọn e rằng sẽ thu hẹp không ít"


"Chuyện muội nói, ta cũng đang suy xét"


Lý Dung chậm rãi nói, "Bất quá hiện tại triều sự vẫn quan trọng hơn, những việc kia sau này lại bàn tiếp. Nếu không có lựa chọn phù hợp, nuôi vài tên nam sủng cũng có làm sao?"


Thượng Quan Nhã khẽ gật đầu, chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp đến một giọng nói khàn khàn vang lên, "Điện hạ, ti chức Tuân Xuyên, phụng mệnh đến đây"


Lý Dung nghe thế khẽ gật đầu, trực tiếp nói, "Tiến vào đi"


Vừa dứt lời, một thanh niên mang bán diện mặt nạ bằng sắt bước vào.


Người đó không tính cao ráo nhưng vì tỉ lệ cơ thể vô cùng cân xứng nên liền có vẻ khá cao. Với nam tử mà nói, thể trạng của y có chút gầy yếu, y không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng trong phòng, cung kính hành lễ với Thượng Quan Nhã, "Công tử"


Thượng Quan Nhã đánh giá nàng từ trên xuống dưới, sau đó liếc nhìn Lý Dung. Lý Dung giới thiệu, "Đây là thủ hạ của ta, Đốc tra ti Tuân Xuyên."


Thượng Quan Nhã gật đầu chắp tay với Tuân Xuyên, "Lần đầu gặp mặt, tại hạ Thượng Quan thị"


"Ngồi đi, chờ lát nữa Phò mã sẽ mang người đến đây"


Tuân Xuyên nghe thế đáp một tiếng, cũng không hề câu nệ, ngồi xuống ghế bên cạnh.


Lý Dung vuốt chén trà, chậm rãi nói, "Chốc nữa Phò mã sẽ mang vài người đến đây, vì mới đến nên e rằng họ sẽ không quá nghe ta an bài. Đến lúc đó nếu bọn họ không động thủ, ngươi liền mang theo bọn họ động thủ, hiểu chưa?"


"Đã hiểu"


Thanh niên đáp một tiếng, dường như vô cùng rõ ràng.


Năm trăm người của Đốc tra ti là vài hôm trước Lý Dung đã lựa chọn kĩ càng, năng lực không tồi, nhưng người có năng lực không tồi đương nhiên cũng hiểu rõ cục diện hiện tại, e rằng không ai muốn tham gia vào.


Hôm nay Lý Dung định trực tiếp xuống tay ở Hình bộ, mang những người này đến đây, chính là muốn nhắc nhở đám người kia một chút.


Sau một hồi chờ đợi, ba người thấy Bùi Văn Tuyên mang theo người tiến đến.


Thượng Quan Nhã cao hứng nói, "Đến rồi đến rồi! Điện hạ, phen náo nhiệt này ta có thể đi cùng không?"


"Tìm cái mặt nạ mang vào đi", Lý Dung chán ghét nói, "Đừng để người khác nhận ra"


"Chuyện này ta có kinh nghiệm", Thượng Quan Nhã vội vàng lấy ra một mặt nạ bán diện bằng sắt, nhìn qua có chút giống với Tuân Xuyên. Thượng Quan Nhã nghiêm túc nói, "Ta thường xuyên mang theo người vì sợ có người nhận ra mình"


Chuẩn bị chu đáo thế này ngay cả Lý Dung cũng ngượng miệng từ chối nàng.


Không đợi Bùi Văn Tuyên đi lên, ba người đã cùng nhau xuống lầu. Bùi Văn Tuyên vừa bước đến cửa tửu lầu liền thấy Lý Dung dẫn theo hai thanh niên mang bán diện mặt nạ xuất hiện trước mặt mình. Bùi Văn Tuyên ngẩn người, sau khi đánh giá hai người kia một lượt, hắn đè xuống sự nghi vấn trong lòng mà nói với Lý Dung, "Điện hạ, người đã dẫn đến"


"Đến rồi liền đi thôi"


Lý Dung đi ở phía trước, dẫn người đi đến Hình bộ. Nàng vừa đến cửa, thủ vệ dự định ngăn cản, Lý Dung khẽ nhìn bên cạnh, Tuân Xuyên liền giơ tay xuất trình lệnh bài, đồng thời nâng kiếm ngăn tên thủ vệ bên cạnh, lạnh lùng nói, "Đốc tra ti phá án, tránh ra"


"Các ngươi mà cũng dám cản đường Điện hạ?", Thượng Quan Nhã nâng cao giọng nói, "Lá gan chó thật lớn, không nhìn thấy Thánh chỉ sao?!"


Hai người kẻ xướng người hoạ lập tức liền khai thông đường. Lý Dung mỉm cười, ung dung bước vào. Bùi Văn Tuyên đứng bên cạnh Lý Dung, thấp giọng hỏi, "Cô tìm đâu ra hai bảo bối sống này vậy?"


Lý Dung liếc nhìn Bùi Văn Tuyên cười đáp, "Có phải còn dùng tốt hơn cả ngươi không?"


Bùi Văn Tuyên nhất thời nghẹn lời, bốn người mang theo mười mấy thanh niên đầy mặt mờ mịt đi thẳng đến kho chứa hồ sơ. Thủ vệ nhìn bọn họ đi vào, một người trong số đó lập tức nói, "Các ngươi thủ ở đây, ta đi tìm Tô đại nhân"


Hiện tại, quan viên có chức vụ cao nhất đang ở Hình bộ là Tô Dung Khanh, bọn họ cũng chỉ có thể đi tìm y mà thôi.


Lý Dung mang người vội vã đến kho lưu trữ, Thư lệnh sử vừa thấy Lý Dung liền mỉm cười hỏi, "Điện hạ đã tìm được Cao chủ sự ạ?"


"Đã tìm nhưng hắn ta không có ở đó"


Lý Dung cười đáp, "Song ta có nhìn Thánh chỉ lại lần nữa, dù nhìn thế nào đều chỉ thấy trên Thánh chỉ hình như có viết để ta điều tra vụ án này, những người còn lại phải toàn lực phối hợp. Bổn cung suy nghĩ hồi lâu, Đốc tra ti dường như cũng không nằm dưới trướng Hình bộ, ta muốn lấy hồ sơ, vì sao phải tuân theo quy tắc của Hình bộ? Thư lệnh sử trực tiếp đưa cho ta là được, nếu có phát sinh chuyện gì, Bổn cung hoàn toàn chịu trách nhiệm"


"Điện hạ", Thư lệnh sử cười làm lành, "Người đang khó xử hạ quan đấy ạ"


"Thư lệnh sử vẫn không muốn đưa cho Bổn cung chứ gì?", Lý Dung mỉm cười, liếc nhìn qua Bùi Văn Tuyên, "Đi!"


Bùi Văn Tuyên nghe thế liền trực tiếp xông vào bên trong.


Kiếp trước Bùi Văn Tuyên cũng làm ở Hình bộ được mấy năm nên vị trí sắp xếp của hồ sơ sổ sách cũng khá quen thuộc. Bùi Văn Tuyên vừa đi vào, Thư lệnh sử lập tức căng thẳng, hắn vội vàng ngăn cản Bùi Văn Tuyên. Tuân Xuyên thấy Thư lệnh sử đuổi theo liền dùng kiếm trực tiếp đè Thư lệnh sử trên bàn, đồng thời dùng mũi kiếm chỉ vào cổ hắn. Nàng nâng mắt quét nhìn những thị vệ xung quanh chuẩn bị động thủ, lạnh lùng quát, "Ai dám?"


"Các ngươi còn thất thần làm gì?", Lý Dung lạnh lùng nhìn mười mấy thủ hạ đang còn thất thần không dám động thủ, nàng đánh mạnh cây quạt nhỏ xuống bàn, giận dữ quát, "Các ngươi là người của Đốc tra ti, hiện tại còn cần Bổn cung ra lệnh phải làm gì sao?!"


Nghe thấy tiếng quát chói tai của Lý Dung, những thủ hạ kia cuống quýt rút kiếm ra, đứng chắn ở cửa kho.


Bùi Văn Tuyên ở trong phòng chậm rãi tìm hồ sơ, Thư lệnh sử bị Tuân Xuyên đè trên bàn, Lý Dung ngồi xuống bên cạnh, không chút để ý phe phẩy quạt. Thư lệnh sử thở hổn hển, nhỏ giọng khuyên, "Điện hạ, tuy rằng vi thần chức quan có thấp thật nhưng cũng là mệnh quan triều đình. Điện hạ hiện tại nếu muốn nhúng tay vào vụ án Tần gia vẫn nên làm việc theo quy tắc. Người ngang ngược như thế này, cho dù có là Bệ hạ cũng sẽ không tán đồng!"


"Thư lệnh sử nói đúng", Lý Dung gật đầu, dịu dàng cười nói, "Ngày mai lâm triều, Bổn cung đợi tấu chương của ngươi đó"


Lý Dung vừa nói xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân. Chẳng bao lâu sau, Tô Dung Khanh đã mang người tiến vào. Vừa thấy tình cảnh hiện tại, Tô Dung Khanh liền nhíu mày hỏi, "Điện hạ, Người đây là đang làm gì?"


"Bổn cung phụng mệnh điều tra vụ án Tần gia, vị Thư lệnh sử này lại nhiều lần gây khó dễ, sau đó nổi lên tranh chấp với Bổn cung. Dưới tình thế cấp bách, Thư lệnh sử có ý đồ đánh Bổn cung, thủ hạ của ta chỉ là nóng lòng hộ chủ, khiến Tô đại nhân chê cười"


Nói rồi, Lý Dung nâng tay nói, "Tuân Xuyên, không được vô lễ"


Tuân Xuyên nghe thế liền buông Thư lệnh sử ra, Thư lệnh sử vừa được tự do, lập tức vọt về phía Tô Dung Khanh la lên, "Đại nhân! Bọn họ không có lệnh phê duyệt đã muốn lấy hồ sơ đi, ti chức cũng là tuân theo quy tắc của Hình bộ làm việc thôi. Thế nhưng Công chúa lại một mực muốn cướp những hồ sơ kia, ti chức tuyệt đối chưa từng động vào một sợi tóc của Công chúa, vẫn mong đại nhân làm chủ!"


"Ồ, vậy ý ngươi là ta nói dối?"


Khi Lý Dung nói chuyện, nàng âm thầm dùng nhẫn cắt một đường lên cánh tay, tiếp đến nàng nâng tay đưa đến trước mặt Tô Dung Khanh, vô cùng ủy khuất nói, "Tô đại nhân ngài xem, đây là do hắn làm ra. Bổn cung kim chi ngọc diệp, chẳng lẽ chỉ vì vu hãm hắn lại làm bản thân bị thương sao?"


Tô Dung Khanh nhìn đến vết thương của Lý Dung mà sửng sốt một chốc. Lý Dung khẽ chớp mắt hỏi, "Tô đại nhân, ngài nói có đúng hay không?"


Tô Dung Khanh bị Lý Dung gọi một tiếng mới hồi thần, Thư lệnh sử đứng bên cạnh vẻ mặt khiếp sợ, vội vàng la lên, "Điện hạ, nơi này có nhiều người như vậy, Người sao có thể đổi trắng thay đen như thế? Người..."


"Trần đại nhân", Tô Dung Khanh rốt cuộc mở miệng, y nhàn nhạt nói, "Đừng nói nữa, ngươi bị thương rồi, trước lui xuống đi"


Nói xong, Tô Dung Khanh lấy một tấm lụa trắng từ trong tay áo ra, một tay nâng tay Lý Dung lên, một tay quấn lụa che lại vết thương, khi cột gút lại động tác vô cùng nhẹ nhàng. Y rũ mắt nhàn nhạt nói, "Thần tin Điện hạ, Điện hạ không cần đưa vết thương cho vi thần xem"


Lý Dung không ngờ Tô Dung Khanh sẽ dễ nói chuyện như vậy nên không khỏi sững sờ tại chỗ. Bùi Văn Tuyên tìm hồ sơ xong, cao hứng quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh Tô Dung Khanh tự mình băng bó vết thương cho Lý Dung mà nàng lại đang ngơ ngác

Bình luận

Truyện đang đọc