TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1450

 

“Đáng tiếc, ở khu vực bên ngoài Thánh cảnh, linh khí chứa trong mảnh vỡ Thánh Tuyền vẫn là quá ít, thu hoạch cũng không lớn. Nếu là khu vực trung tâm, e rằng chúng ta có thể tăng lên một cấp độ trong một ngày”

 

Cổ Nguyệt Linh nói với một chút tiếc nuối: “Thật đáng tiếc khi anh và tôi không đủ sức mạnh, đến đó chỉ có thể chết thôi”

 

“Cái này thì không chắc. Thánh cảnh kết thúc còn sớm, sớm muộn gì cũng phải tới khu vực trung tâm xem xem” Tân Trạm nhẹ giọng nói.

 

“Thôi, đừng khoác lác nữa, cho dù anh là phân thần cấp 1, lẽ nào cũng dám tới khu vực trung tâm sao?”

 

Cổ Nguyệt Linh trợn tròn mắt, hiển nhiên không coi trọng lời nói của Tân Trạm.

 

Màn đêm ngày càng dày đặc, không biết hai người có phải là dùng hết may mắn rồi không, con chồn đã chăm chỉ làm việc gần như cả đêm, nhưng không tìm thấy mảnh vỡ nào.

 

Ngay lúc Tân Trạm còn tưởng rằng sự hợp tác này sắp kết thúc, cho đến khi trời đã gân sáng, con chồn tuyết lại phản ứng.

 

Hơn nữa, Tân Trạm thấy lần này con chồn rất kích động.

 

Có lẽ, lân này có sự biến hóa khác thường.

 

Cả hai người đều mong chờ, theo con chồn đến một hẻm núi.

 

Hẻm núi sâu, có vách đá cheo leo hai bên, chỉ có con đường rộng chỉ vài thước để đi qua.

 

Tân Trạm và Cổ Nguyệt Linh có lá bùa ẩn náu gắn trên người, họ lặng lẽ bay tới gân giữa không trung.

 

“Một mảnh Thánh Tuyền thật lớn”

 

Cách đó vài chục mét, Cổ Nguyệt Linh nhìn thấy một khe nứt trên hẻm núi, một mảnh vỡ to bằng một cái đầu nằm yên lặng giữa những phiến đá, mắt cô ấy sáng lên ngay lập tức, hơi thở trở nên gấp gáp.

 

Trái tim Tân Trạm cũng nhảy lên, một mảnh Thánh Tuyền lớn như vậy, linh lực ẩn chứa trong đó, e rằng còn nhiều hơn những gì bọn họ thu được trước đó cộng lại.

 

“Nhất định phải lấy được nó, thứ này có ở trong khu vực trung tâm cũng khiến người ta rung động, trời ơi, chúng ta lần này cuối cùng cũng phát hiện thứ tốt rồi” Cổ Nguyệt Linh kéo Tân Trạm Đào vừa kích động vừa sốt ruột.

 

“Cô trước bình tĩnh nhìn xung quanh đã”

 

Tân Trạm như dội một gáo nước lạnh lên người Cổ Nguyệt Linh.

 

Khi Cổ Nguyệt Linh chú ý quan sát xung quanh, cô ấy không khỏi bị sốc bởi lũ quái vật líu nhíu. Cả hai bên hẻm núi này đều không có mặt trời. Trong hẻm núi dài một dặm, những bức tường đá ở cả hai bên đều dày đặc với hàng ngàn con quái vật bị treo ngược.

 

“Cái này, chỉ có thể nhìn thôi, thật là khiến người ta khó chịu” Cổ Nguyệt Linh cảm thấy khó chịu, nghiến răng nghiến lợi.

 

Cuối cùng cũng tìm được kho báu, nhưng không dám lấy.

 

“Thật ra, cũng có thể thử” Tân Trạm nói.

 

“Anh đừng kích động, tôi biết bảo kiếm này có anh có phần lợi hại, nhưng yêu thú này số lượng quá nhiều, hơn nữa anh nhìn ở giữ, đó là ba con yêu thú phân thần cảnh đấy” Cổ Nguyệt Linh định thần nói.

 

“Đến lúc đó, chọc giận bọn chúng, hàng vạn con cùng nhau xông tới. Hai bên có vách đá, chúng ta không thể chạy thoát”

 

“Vậy phải dùng não, lẽ nào ngu ngốc giống như cô, trực tiếp chạy vào cướp?”

 

Lời nói của Tân Trạm khiến cho Cổ Nguyệt Linh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bình luận

Truyện đang đọc