TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1485

 

Lúc Tân Trạm đang đi tìm cái trận bàn thứ tư, thì cách đó không xa, một mảnh loạn thạch trên đường đột nhiên động đậy.

 

Sau đó, một thân ảnh từ đó chui ra, nửa người còn giấu ở bên trong loạn thạch.

 

Nhìn thấy Tân Trạm, người này đột nhiên mở miệng kêu cứu.

 

“Vân công tử”

 

Nhìn thấy khuôn mặt của người kia, Tân Trạm hơi sững sờ.

 

Vốn cho rằng người ở trong sơn cốc này đều đã bị thôn phệ, không nghĩ tới cho đến bây giờ tên này vẫn chưa chết, đúng là mạng lớn.

 

Nhìn tình trạng của anh ta, hình như anh ta cũng có biện pháp ẩn núp thì phải, có thể làm cho bản nguyên khí hỗn loạn không phát hiện ra sự tồn tại của anh ta, nhưng chắc là phải có điều kiện gì đó hạn chế.

 

Bằng không anh ta cũng sẽ không chui vào trong đống loạn thạch.

 

Nhưng đứng trước lời cầu cứu của Vân công tử, Tân Trạm cũng không có hứng thú cứu anh ta, sau khi nhìn thoáng qua, liền dự định rời đi.

 

Tên này tính cách quái đản, Tân Trạm liền liệt anh ta vào danh sách những nhân tố không ổn định, hơn nữa hai người bọn họ cũng không quen thân gì.

 

“Tân Trạm, anh đừng đi mà, giữa anh và tôi mặc dù có một chút hiểu lầm, quan hệ cũng không được tốt, nhưng tình thế bây giờ nguy hiểm giống như ngàn cân treo sợi tóc, anh giúp tôi bây giờ, sau này tôi nhất định tôi sẽ giúp lại anh”

 

Mắt thấy Tân Trạm muốn rời đi, Vân công tử đâu dễ dàng chịu từ bỏ hi vọng cuối cùng này, không khỏi kêu lên.

 

Nếu Tân Trạm không giúp anh, vậy thì anh sẽ chết ở đây thật mất.

 

“Người này cũng không phải là không thể lợi dụng được”

 

Bước chân của Tân Trạm hơi ngừng lại, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

 

“Tôi có thể trợ giúp cho anh, nhưng không phải là miễn phí” Tân Trạm nói.

 

“Tôi hiểu mà, anh muốn cái gì tôi đều sẽ cho anh. Chỉ cần anh dạy tôi thủ pháp ẩn thân bây giờ của anh.” Vân công tử thấy Tân Trạm dao động, lập tức kích động kêu lên, đâu còn dáng vẻ cưồng vọng trước kia nữa.

 

Bản nguyên khí hỗn loạn ở đây thực sự quá đáng sợ, mặc dù mình có một chút thủ đoạn, nhưng suy cho cùng vẫn không chống đỡ được đến sáng sớm ngày mai.

 

Mà Tân Trạm nhìn rất thành thạo điêu luyện, còn dám ở trong sơn cốc bay qua bay lại, cái này liên chứng minh Tân Trạm còn mạnh hơn thủ đoạn của anh.

 

Chỉ cần có được sự trợ giúp của Tân Trạm, nói không chừng mình còn có thể sống sót rời khỏi đây.

 

“Vậy được, trước tiên anh giao mệnh hồn ra cho tôi.”

 

“Có thể đổi điều kiện khác hay không” Câu nói này của Tân Trạm khiến biểu tình của Vân công tử lập tức cứng đờ.

 

Nếu giao mệnh hồn cho Tần Trạm, vậy chẳng khác nào giao tính mạng của mình cho Tân Trạm.

 

Hơn nữa anh có tu vi cảnh giới phần thần cấp ba, Tân Trạm cũng chỉ là cảnh giới Xuất Khiếu cấp chín mà thôi.

 

Thấp hơn mình bốn cảnh giới nhỏ lận.

 

“Vậy thì tôi không giúp gì được cho anh rồi, thời gian của tôi có hạn, tạm biệt”

 

Vân công tử vốn định cò kè mặc cả, nhưng nào biết Tân Trạm lại cứng rắn như vậy, thấy mình từ chối liền lập tức đi luôn.

 

Anh nhất thời ngẩn ra.

 

“Đừng, tôi đưa, tôi đưa mệnh hồn cho anh là được chứ gì!”

 

Vân công tử cắn răng, đưa ra một sợi mệnh hồn giao cho Tân Trạm.

 

“Bây giờ anh có thể dạy thuật ẩn thân của anh cho tôi được chưa” Vân công tử nói.

 

“Được chứ, trước tiên anh cứ mặc cái này vào đi” Tân Trạm gật đầu, đưa cho anh ta một chiếc trường bào giống y hệt cái của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc