TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1688

 

Người thư sinh vung tay lên cất Tàn hồn vào trong tay áo, chắc là trong tay áo có không gian khác, tiếng kêu của hồn ma đột nhiên im bặt.

 

Sau đó người thư sinh nhìn về phía mọi người.

 

“Mọi người đến tìm Tiên Tôn truyền thừa nhỉ, đi theo tôi”

 

Người thư sinh nói xong thì quay người lại, chậm rãi đi về phía cung điện màu vàng óng, mấy người Tân Trạm cũng đi theo phía sau.

 

Người thư sinh mở một cánh cửa đi vào tòa cung điện, lại đi xuyên qua hành lang, liên tục đi về phía sâu.

 

Mọi người đã nhận ra, không gian này như bị khóa lại, không thể dùng pháp thuật di chuyển được, chỉ có thể đi bộ về phía trước.

 

“Mọi người vất vả tới được đây, chắc là có rất nhiều câu hỏi nhỉ, hay là vừa đi, tôi vừa trả lời cho mọi người vậy” Trên hành lang cung điện, người thư sinh đang đi chợt bất ngờ lên tiếng.

 

“Tiền bối, tôi thật sự có chuyện muốn nói”

 

Nhiếp Phong Đình đã sớm có một bụng muốn nói, lúc này có được cơ hội, anh ta lập tức muốn mở miệng nói; “Tiền bối, Tiên Tôn đã đã nhân vật của thời đại thượng cổ, ong tôi cho dù đến hôm nay vẫn còn có chút ý thức, cũng chỉ là một chút chấp niệm của Tàn hồn, cũng giống như Tố Thế Ma Tôn vậy, nhưng tôi thấy tiền bối không giống như là Tàn hồn, ông rốt cuộc là gì thế?”

 

“Trước đây tôi không phải là đã nói qua rồi sao, tôi là người hậu hạ của Tiên Tôn đại nhân” Người thư sinh nói: “Như Ý Tiên Tôn có hai đại tuyệt nghệ, một chính là khoái kiếm, một chính là thư pháp, tôi chính là linh khí bút lông của ông ta”

 

Hóa ra là linh khí, trong lòng mọi người khế lay động.

 

Linh khí và hồn phách không giống nhau, người sau khi chết, trừ phí có đại năng, hồn phách cũng sẽ theo đó tiêu tan, dù chó có chấp niệm Tàn hồn ở lại, cũng chỉ có thể lưu lại một bộ phận ký ức nhỏ và năng lực.

 

Nhưng linh khí lại không giống vậy, chỉ cần có pháp bảo không bị duyệt, vậy linh khí sẽ mãi mãi sống mãi không chết.

 

Tân Trạm cũng nghĩ đến Vạn luyện tông của Hắc Bạch nhị lão, bọn họ đồng thời đều là linh khí, cũng trường thọ vô biên.

 

“Đúng rồi, ở đây lâu như thế, cũng quên mất các người là tu sĩ loài người đều có tên, các người cứ gọi tôi là Ngọc Mặc đi” Người thư sinh nói.

 

“Vậy Tổ Thế Ma Tôn lại là chuyện gì thế? Chúng tôi nghe nói, năm đó Như Ý Tiên Tôn và cái tên Tổ Thế Ma Tôn này đại chiến, đôi bên đều vong mạng ở đây, thần hồn của cả hai người, tại sao lại khuấy lại nơi này?” Trần công tử không khỏi thắc mắc hỏi.

 

Hồn phách của con người đều là độc lập, tu sĩ cũng như thế, hai người chết đi, dù cho có là tự tương tàn mà chết, cự ly quá gần, hôn phách không thể nào cùng nhau dung hòa, chứ đừng nói Tiên Ma hai phe đối lập nhau, thần hồn càng chống đối, Như Ý Tiên Tôn chính là không thể nào trong thế giới này lại cùng Tố Thế Ma Tôn dây dưa với nhau.

 

Nhưng từ trong tình trạng mọi người nhìn thấy, trong thế giới này, những vị Tiên Tôn Ma Tôn này gần như là liền lại một chỗ, thật sự là quá quỷ dị.

 

“Đây chỉ là bởi vì, khi Tiên Tôn Đại Nhân chết, cái người Tố Thế Ma Tôn đó vẫn còn chưa chết mà”

 

Một câu nói của Ngọc Mặc, khiến cho mọi người đều kinh ngạc.

 

So với những vì lúc trước bọn họ hiểu, hoàn toàn không giống nhau.

 

“Nhiêu năm tháng trôi qua như vậy, tôi không biết các người lý giải được bao nhiêu, cho nên trực tiếp nói thôi, vị Tố Thế Ma Tôn lúc đó là đã trở thành đại năng của ma Tộc rất lâu rồi, sống được mười vạn tuổi, vượt xa hơn sức mạnh của Tiên Tôn đại nhân, Tiên Tôn vì muốn đồng quy vô tận với Tố Thể Ma Tôn, đã chọn cách thiêu đốt nội đan, nhưng như vậy vẫn không đủ'” Trong ánh mắt Ngọc Mặc lộ ra vẻ mặt hồi tưởng nói.

 

“Nhưng Tôn Tiên ôm suy nghĩ nhất định là sẽ chết, điểm này vượt xa sức mạnh của Tố Thế Ma Tôn, ông ta bày một cái bẫy, trước khi chết mở ra thế giới bên trong, dùng huyễn thuật mà ông ta am hiểu nhất, xây dựng một thế giới thật thật giả giả, vị Tố Thế Ma Tôn đó tham lam, muốn đoạt lấy nguyên thể của Tiên Tôn, thế là bị nhốt ở trong đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc