TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

“Bà bà, bà cảm thấy Tiên Tôn còn sống không?” Tân Trạm hỏi.

 

Anh cũng không phải là người việc gì cũng biết, ít nhất thì bà lão ở trước mặt là giáo viên của anh về những kinh nghiệm có liên quan đến thần thức.

 

“Chắc chắn vẫn còn khí tức, nếu không thế giới này đã vỡ nát khi mất túc chủ từ lâu rồi. Nhưng cho dù có sức sống cũng chắc chắn sẽ vô cùng yếu” Bà lão nói: “Chúng tôi như vậy sẽ không thể đánh thức Tiên Tôn được, tốt nhất vẫn nên vào trong thức hải của ông ta xem thế nào”

 

Tân Trạm hiểu rõ, anh đi tới chắp tay nói với Tiên Tôn: “Mạo phạm rồi”

 

Sau đó ngón tay của Tân Trạm đặt lên trán Tiên Tôn, bà lão cũng đi tới bắt chước làm theo.

 

Thần thức của hai người thuận theo đầu ngón tay tuôn ra rồi tràn vào trong đầu Tiên Tôn.

 

Nếu như ý thức của Tiên Tôn bình thường thì cách làm của họ không khác nào muốn chết, dù sao tu vi của hai bên chênh lệch thực sự quá lớn, chỉ cần Tiên Tôn có ý niệm ở trong đầu trả về thuận theo đầu ngón tay thì thức hải của hai người Tân Trạm sẽ bị chấn động rồi vỡ nát.

 

Nhưng khi Tân Trạm và bà lão hóa thân thành Nguyên Thần cẩn thận bay vào thức hải của Như Ý Tiên Tôn thì chỉ nhìn thấy một vùng hoang vu.

 

Thức hải của Tiên Tôn vẫn to lớn như cũ, nhưng bên trong không có linh khí mờ mịt như nước biển chìm nổi di chuyển, phía trên cũng không có ánh sáng chói lọi của các loại bảo vật.

 

Giống như một ngôi nhà không được quét dọn sạch sẽ trong vô số năm, vắng vẻ hoang vu đầy tử khí âm u.

 

Như Ý Tiên Tôn ngồi xếp bằng ở trung tâm của thức hải, Nguyên Thần của ông ta giống như là tượng phật, đôi mắt rủ xuống không nhúc nhích, không có chút sức sống nào.

 

“Cơ thể đã gần như sụp đổ, thức hải cũng đã khô cạn, Nguyên Thần chỉ có một khí tức yếu ớt”

 

Bà lão đi ra phía trước tra xét với vẻ mặt nghiêm túc.

 

Tình hình như vậy có thể nói là hết sức hỏng bét, còn yếu ớt hơn cả bệnh nhân lúc hấp hối, có lẽ một linh khí bắn phá vào thì Tiên Tôn này sẽ chết.

 

“Đây là cái gì?”

 

Tân Trạm đột nhiên nhìn thấy bên ngoài Nguyên Thần của Như Ý Tiên Tôn được bao phủ một tầng vật chất thật dày màu xám giống như một lớp vỏ cứng, bao phủ cả cơ thể của ông ta.

 

“Đây là tử khí” Bà lão thở dài nói: “Thứ này vốn dĩ sẽ không bị người tôi nhìn thấy nhưng tu vi của Tiên Tôn quá cao nên có thể ngăn cản một số sinh lão bệnh tử của con người, vì vậy tử khí đến nhưng người lại không chết nên thứ này bám lên trên Nguyên Thần”

 

“Sau đó thiên đạo tiếp tục rơi tử khí xuống, thứ này hội tụ càng ngày càng nhiều cho đến cuối cùng hoàn toàn bao bọc Nguyên Thần của tu sĩ, lúc đó mới thực sự chết rồi”

 

“Vậy bây giờ ông ta còn có thể giao tiếp không?” Tân Trạm nhíu mày nói.

 

“Có tử khí ngăn trở nên cơ bản là không thể nào, thực sự giống như thiếu chủ nói chuyện với người sắp chết vậy, ông ta có thể nghe thấy nhưng tuyệt đối không thể trả lời thiếu chủ được”

 

Bà lão nói: “Cách duy nhất đó là chúng tôi phá vỡ một sợi tử khí rồi lại bồi dưỡng Nguyên Thần của ông ta trước”

 

“Tân công tử, ở đây tôi có một bài công pháp có thể tạm thời đánh tan tử khí, nhưng cần phải có sức lực vô cùng lớn, tôi thử trước lát nữa sau khi cậu học xong thì phối hợp với tôi thử một chút”

 

Bà cụ nói rồi giao một bộ ngọc giản cho Tân Trạm.

 

Tân Trạm không do dự tiếp nhận ngọc giản rồi dẫn dắt vào thức hải sau đó nhanh chóng học tập, bà lão thì đã bắt đầu ngưng tụ thần thức rồi chạm vào trên trán của Tiên Tôn.

 

Bên trong cung điện vô cùng yên tĩnh, đám người Nhiếp Phong Đình không dám quấy rầy hai người mà chỉ lẳng lặng quan sát.

 

Thời gian chậm rãi trôi qua, bầu trời dần dần trở nên xám xịt.

 

Bên trong không gian của Tiên Tôn, trên bầu trời có năm ngôi sao, ngôi sao thứ hai cũng dần dần trở nên xám xịt sau đó là ngôi sao thứ ba.

Bình luận

Truyện đang đọc