TỪ BỎ VỊ TRÍ PHU NHÂN PHẢN DIỆN


Từ trước tới nay Thẩm Mạnh Bách chưa từng hoài nghi phụ nữ bên cạnh mình.

Mặc dù mấy ngày nay Mạc Tú Dung đều tỏ ra nơm nớp lo sợ, ông ta còn cho rằng đó là bởi vì ông ta cùng với trước ly hôn, cho nên căng thẳng quá mức.
Nhưng thế nào ông ta cũng không ngờ tới bà ta chờ tới khi ông ngủ say, đem chi phiếu cùng với những đồ đáng giá cầm đi.

Con đem con trai mang đi nốt, dù tìm mấy ngày nay cũng không có tin tức gì cả.
Đả kích đối với ông ta, cũng chỉ có phụ nữ bên mình và con trai bỏ đi, mà những phần bưu kiện được gửi đến, sau khi mở ra xém chút nữa khiến ông ta tức chết.
Bên trong túi bưu kiện đều là hình ảnh giường chiếu thân mật của Mạc Tú Dung và tên đàn ông khác.
Sau khi Thẩm Mạnh Bách nhìn thấy những bức ảnh, phản ứng đầu tiên chính là Mạc Tú Dung cùng với tên đàn ông này bỏ trốn.

Bị đội nón xanh, trong cơn giận dữ, ông ta đem đồ đạc trong phòng đập đến loạn thất bát tao.
"Tôi cho người điều tra được tin tức, Thẩm Mạnh Bách hiện tại khắp nơi tìm Mạc Tú Dung, nghe nói mặc kệ người phụ nữ kia, chỉ cần đảm bảo đứa trẻ an toàn."
Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng, mang theo tia khinh bỉ, sau đó khôi phục biểu cảm bình thường, đem Tiểu Mộ Tề trên giường nhỏ bế dậy.
"Đem giám định DNA giả lúc trước gửi gửi tới cho ông ta đi."
Tống thư ký sửng sốt một chút, không phản ứng lại, Thẩm Mục Thâm liếc mắt lườm anh ta một cái, "Cậu có nghi vấn gì sao?"
Tống thư ký hỏi, "Nếu đây không phải là sự thật, tại sao phải đem DNA giả cho ông ta."
Cảm giác được Tiểu Mộ Tề cắn nút áo của anh, cúi đầu cẩn thận đem nút thắt trong miệng bé con lấy ra.

Bên trên còn dính không ít nước miếng, cũng không thấy Thẩm Mục Thâm lộ ra biểu cảm ghét bỏ, "Tên nhóc này dạo gần đây dường như thích cắn đồ vật, Tề Duyệt nói có lẽ đến thời kỳ mọc răng."
Trong ánh mắt của Tống thư ký lộ ra biểu cảm không thể tin được, mặc dù trường hợp này anh ta đã gặp qua nhiều lần, nhưng mỗi lần đều cảm thấy vô cùng khó tin.
Còn nhớ rõ lần trước ở nước Anh họp với khách hàng, vị khách người nước ngoài đó mang theo một đôi trai gái vô cùng đáng yêu.

Rõ ràng chính là một đôi thiên sứ, nhưng sau khi cuộc hội nghị đó kết thúc, Tống thư ký còn nhớ rõ trên mặt Phó tổng tiền nhiệm của anh ta mang theo biểu cảm ghét bỏ, còn nói thêm một câu, "Không thể hiểu nổi hai đứa trẻ đó đáng yêu chỗ nào."
Hiện tại, nhìn thấy hình ảnh này, thật sự hoài nghi có phải Phó tổng tiền nhiệm của mình có phải bị đánh tráo rồi không.
Thẩm Mục Thâm quay đầu hỏi lại Tống thư ký: "Vừa mới nói đến đâu rồi?"
Tống thư ký:...
Phó tổng tiền nhiệm, trước đây ngài không có như vậy đâu!
"Ngài nói đến chuyện đem DNA giả đưa cho Thẩm Mạnh Bách."
Thẩm Mục Thâm gật đầu, "Tôi sẽ không đến mức đem thời gian lãng phí cho những chuyện không cần động não thế này."
Thẩm Mạnh Bách không hề nghi ngờ bị con trai mình coi thường.
"Cộc cộc" cửa thư phòng bị gõ vang lên, sau đó Tề Duyệt mở cửa, đối với hai người cười cười, "Có thể ăn cơm trưa rồi."
Thẩm Mục Thâm gật đầu, đem Tiểu Mộ Tề đưa cho Tề Duyệt, "Anh với Tống thư ký còn một chuyện cuối cùng cần bàn một chút."
Tề Duyệt đi tới ôm Tiểu Mộ Tề, gật đầu, "Vậy hai người đi nhanh một chút."
Sau khi Tề Duyệt rời đi, Tống thư ký hỏi, "Chuyện này Tề tiểu thư không biết sao?"
Thẩm Mục Thâm thu hồi ánh mắt, cười nói, "Không biết? Cô ấy so với ai đều rõ ràng hơn cả, chỉ là không muốn quản nhiều chuyện nhàm chán như vậy."
Đối với người Thẩm Mục Thâm có thể thu phục được, Tề Duyệt tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.

Dù sao cũng là chuyện Thẩm Mục Thâm tính kế người khác, chỉ có người khác thua thiệt.

Nhưng trừ khi người khác tính kế Thẩm Mục Thâm, cô mới nghiêm túc xem xét mọi chuyện.
Ở trên phương diện nào đó, hai người đều là những người bao che khuyết điểm.
Nghĩ tới Thẩm Mạnh Bách, Thẩm Mục Thâm cười nhạo một tiếng, "Đem báo cáo giả cho ông ta, tự nhiên ông ta sẽ đi tìm hiểu một lần, cần gì phải tốn thời gian đi làm một bản thật."

"Tôi đã hiểu rõ phải làm thế nào."
Thời gian cuối tuần, hai người đều ở nhà, cho nên cô kêu bảo mẫu cuối tuần nghỉ ngơi.

Bởi vậy lúc ăn cơm, cô còn phải bế Tiểu Mộ Tề.
Thẩm Mục Thâm chủ động đi tới ôm lấy đứa nhỏ, để Tề Duyệt ăn cơm trước, còn một tay anh ôm lấy nhóc con, một tay dùng đũa, lực cánh tay đàn ông so với phụ nữ vẫn có chút chênh lệch.
Tống thư ký nhìn hình ảnh một nhà hài hoà ba người, khoé miệng khẽ cong, nhiều chuyện hỏi một câu, "Ông chủ, ngài định khi nào cùng với Tề tiểu thư tái hôn?"
Lời nói vừa dứt, bộ dáng một nhà ba người nhìn về phía anh ta, ánh mắt Tiểu Mộ Tề tròn vo, mơ mơ màng màng, đương nhiên không có khả năng nghe hiểu Tống thư ký đang nói gì.

Chỉ là bầu không khí như ấn nút tạm dừng, khiến tất cả mọi người chăm chú nhìn có cảm giác vô cùng...
Xấu hổ.
Tuy rằng chỉ có vài giây bị nhìn chằm chằm, nhưng Tống thư ký cũng ý thức được bản thân vừa hỏi một vấn đề không nên hỏi, liếc mắt nhìn Tiểu Mộ Tề một cái, như dùng ánh mắt nói, "Haizz, nhóc con này, cha mẹ cháu làm sao thế này?"
Không có đáp án, yên lặng cầm lấy cốc nước, uống một ngụm, giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng xấu hổ anh ta mang lại.
Tề Duyệt cười nói, "Tống thư ký, thật lâu trước kia nghe nói anh có bạn gái, nhưng tôi chưa từng thấy qua bạn gái của anh.

Khi nào anh định mang cô ấy cho chúng ta nhìn một chút?"
Tống thư ký đang uống một ngụm nước thiếu chút nữa câu hỏi của Tề Duyệt khiến cho sặc nước, liên tục ho khan vài tiếng.

Cầm cốc nước trong tay buông ra, đầu ngón tay vẫn còn run run, gãi đầu, xấu hổ nói, "Có thời gian nhất định sẽ mang cho hai người nhìn."
Thẩm Mục Thâm cúi đầu, dường như trong mắt mang theo ý cười, khoé miệng anh cong lên, có vẻ như cái gì cũng biết, nhưng cũng không nói ra.
- --
Thẩm Mục Thâm đào hố Thẩm Mạnh Bách, khiến cho Thẩm Mạnh Bách nghĩ rằng bản thân nuôi dưỡng con trai của tên đàn ông kia.

Không chỉ lừa tiền ông ta, còn lừa ông ta nuôi dưỡng con trai người khác.
Không biết ai thả tin tức cho phóng viên, đem chuyện ông ta bị đội nón xanh truyền ra bên ngoài.

Hiện tại đã trở thành truyện cười cho toàn bộ Khang Thành.

Những người quen biết ông ta đều nhìn ông ta như một kẻ đáng thương, một tên ngu ngốc.
Đều nói ông ta vì người phụ nữ lai kịch không rõ ràng ly hôn với vợ mình, kết quả từ đầu đến cuối bị cô ta liên luỵ mất đi quyền thừa kế Thẩm gia, hơn nữa tiền còn bị cầm đi, đầu đội nón xanh, nuôi dưỡng con trai bảy tám năm hoá ra là con trai của người khác.

Còn con trai của mình ông ta xem như kẻ xa lạ.
Có thể tưởng tượng ra cuộc sống sau khi về già Thẩm Mạnh Bách thê thảm tới mức nào.
Bởi vì toàn bộ Khang Thành đều biết chuyện ngu ngốc mà Thẩm Mạnh Bách trải qua, nhất thời nổi lên oanh tạc, ảnh chụp ông ta nhanh chóng bị các mặt báo đưa tin.

Không thể nào ở lại Khang Thành được nữa, Thẩm Mạnh Bách đành phải rời đi, nhưng kết quả đi tới nơi nào, không có bất kỳ ai biết.
Thời điểm Hải Lan đem chuyện này nói cho Tề Duyệt biết, Tề Duyệt nửa điểm cũng không kinh ngạc.
"Sao tớ cảm thấy tin tức này do vị nhà kia của cậu thả ra?" Ánh mắt Hải Lan mang theo hoài nghi.
Tề Duyệt khẽ cười một tiếng, ý vị thâm trường nói, "Đâu chỉ có như vậy."
Hải Lan sửng sốt, sau đó phản ứng lại, lộ ra biểu cảm kinh ngạc, dường như đoán được Hải Lan đã biết được mọi chuyện, Tề Duyệt mỉm cười gật đầu.
"Thẩm Mục Thâm này cũng đủ ngoan độc, nhưng mà không hiểu vì sao ngoan độc này khiến cho người khác vui vẻ."
"Anh ấy vui vẻ là được rồi."
"Lại còn anh ta vui vẻ là được rồi...cái giọng điệu sủng nịnh này, làm tớ nhớ tới tiểu thuyết, nam chính dùng lời này để nói với nữ chính, có phải cậu cầm nhầm kịch bản rồi không?"

Tề Duyệt suy nghĩ, cười đến ngọt ngào, "Hình như có điểm giống thật, nhưng mà tớ thích anh ấy xấu xa một chút, sẽ không trở thành người bị kẻ khác tính kế."
Hải Lan giật mình, ôm lấy cánh tay bản thân, giọng nói ghét bỏ, "Hừ, buồn nôn chết tớ rồi."
"Nhưng mà tớ có điểm tò mò, anh ta gài bẫy cha mình thế nào vậy?"
Tề Duyệt suy nghĩ, sau đó lắc đầu, "Tuy rằng biết chuyện này là do anh ấy làm, nhưng cụ thể thế nào tớ cũng không rõ ràng."
"...Cho nên, anh ta cũng không nói với cậu?"
Tề Duyệt gật đầu.
Tuy rằng Thẩm Mục Thâm không nói với Tề Duyệt rằng anh đang làm chuyện gì, nhưng Tề Duyệt hiểu mọi chuyện, không xen vào chuyện của anh.
Tâm ý tương thông, đó là không cần nói chuyện, cũng có thể hiểu rõ đối phương muốn làm gì.
"Thật hâm mộ tâm tư kín đáo của hai người.

Tớ cũng như vầy thì hay biết mấy, tớ có thể biết tên Lăng Việt đáng ghét đó đang nghĩ gì.

Mỗi ngày gương mặt đều thâm trầm, căn bản khiến cho người ta nhìn không thấu được." Trong lời nói của Hải Lan mang theo tia hậm hực.
Tề Duyệt nhìn về phía Hải Lan cười cười, nếu Hải Lan nhìn không thấu được người đó, người khác sao có thể nhìn thấu, chỉ có thể nói tâm tư thâm trầm.
Chuyện của Thẩm Mạnh Bách coi như đã kết thúc, sau đó đến chuyện của bà Trần.
Kế hoạch bị phá hỏng, hơn nữa bên phía bệnh viện nói tình hình của Thẩm lão gia vô cùng ổn định, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, rất nhanh có thể tỉnh lại.

Hãm hại người khác, còn sửa lại di chúc, bà Trần nhất thời hoảng hốt.
Vội vàng lên mạng đặt vé máy bay nước ngoài, bà ta đã sớm làm thủ tục di dân.

Bởi vì pháp luật quốc gia tương đối khó khăn, cho nên chỉ có thể lấy lui làm tiến mang theo giấy visa đi tới một quốc gia nhỏ.
Năm giờ sáng ngày thứ hai, không có một người đi theo, chỉ mang theo một chiếc vali du lịch, chạy tới sân bay.

Bà Trần sốt ruột chạy trốn, căn bản không biết, từ sau khi bà ta rời khỏi nhà cũ, sớm đã có xe đợi ở bên ngoài cách không xa xe bà ta bám theo.

Nhìn thấy xe rời đi, bèn báo cáo cho Tống thư ký.
Tống thư ký nhận được tin tức, lập tức liên hệ với Thẩm Mục Thâm, kết quả...
"Loại chuyện này cậu còn không biết giải quyết như thế nào? Tôi cho cậu chức vị, đãi ngộ không giống như trước đây, chẳng lẽ cần tôi..." Thoáng tạm dừng một chút, dường như nhìn lại thời gian, tiếp tục nói, "Năm rưỡi sáng cậu gọi cho tôi chỉ để hỏi vấn đề này?"
Sếp anh ta như vậy, quả nhiên không thể trông chờ vào việc đối xử "nhẹ nhàng" đối với nhân viên.
"Tôi hiện tại lập tức đi báo công an."
Boss Thẩm ở phía bên kia rời giường, trả lời lại một tiếng "Ừm."
Tắt điện thoại, Thẩm Mục Thâm cũng rời giường đánh răng rửa mặt.

Thời điểm nhận điện thoại, anh cố ý đè thấp âm lượng giọng nói xuống, nhưng vẫn đánh thức Tề Duyệt.
Từ khi có Tiểu Mộ Tề, Tề Duyệt ngủ cũng không được sâu giấc.
Đôi mắt mơ màng, giọng nói mang theo tia mềm mại hỏi, "Trời còn chưa sáng, anh đi đâu vậy?"
Thẩm Mục Thâm xoay người, đem chăn che kín cho cô, đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó cười nói.
"Anh ra ngoài bàn chính sự, lúc trở về hẳn có thể cho em một tin tức tốt." Ngữ khí ôn nhu, so với khi nãy ghét bỏ và không kiên nhẫn hoàn toàn đối lập.
Tề Duyệt gật đầu, "Vậy anh lái xe cẩn thận một chút."
"Được."

Bước ra cửa, Thẩm Mục Thâm lại trở lại gương mặt lạnh lùng, Thẩm phản diện ác độc.
Khoé miệng khẽ câu, ánh mắt mang theo tia hắc ám.
Cuối cùng cũng tới lúc thu lưới.
- --
Trước mặt mà nói, không đối địch với Lăng Việt, những người còn lại Thẩm Mục Thâm tính kế, chưa từng thất bại qua ai.
Kế hoạch Thẩm Mục Thâm chuẩn bị, cũng không quá mức phức tạp, bà Trần đơn giản cứ như vậy bị cảnh sát bắt, mang từ chỗ sân bay rời đi.
Lúc bị mang đi, gương mặt vẫn mang theo vẻ không thể tin được.
Ở trong cục cảnh sát nhìn thấy Thẩm Mục Thâm giống như người thắng cuộc, sắc mặt càng trở nên đáng sợ.
"Mày cuối cùng đã động tay động chân cái gì?! Vì sao muốn hãm hại tao?"
Trong phòng thẩm vấn, bà Trần bị trói lại trên ghế dựa, đối diện với Thẩm Mục Thâm đang ngồi.
Thẩm Mục Thâm nhìn thoáng qua bà, sau đó lấy điện thoại mở ra đoạn ghi âm, đem đoạn ghi âm tới trước mặt bà Trần.
"Bà muốn tôi làm như thế nào?"
Là âm thanh của bà ta và luật sư, nghe thấy đoạn hội thoại, con ngươi bà Trần phóng lớn, đứng lên muốn đoạt lại, viên cảnh sát đứng bên cạnh lập tức đè bà ta.
"Tôi muốn đem di chúc sửa lại, về phần sửa thành kiểu gì, chờ tôi suy nghĩ cẩn thận sẽ nói cho ông biết."
"Tôi sẽ dựa theo lời bà nói, nhưng làm sao bà cam đoan rằng con trai tôi sẽ an toàn?"
"Yên tâm đi, tôi sẽ gọi điện thoại định kỳ cho những người đó.

Chỉ cần ông công bố di chúc, tôi thuận lợi lấy tiền, tự nhiên con trai ông sẽ bình an vô sự."
- --
Bà Trần lắc mạnh đầu, "Không đúng, đấy là do các người bày trò, đây không phải là giọng nói của tôi, không phải tôi!"
Thẩm Mục Thâm cười nhạo một tiếng, "Tôi cho bà nghe, chẳng qua chỉ là muốn cho bà biết, bà đã triệt để thua mà thôi.

Còn phải muốn nói cho bà biết, trên tay tôi không chỉ có một chứng cứ như vậy đâu."
Khoé môi câu lên, ý cười kiêu ngạo nói, "Bà làm những chuyện gì, tôi không những không tra được, mà còn điều tra toàn bộ mọi chuyện.

Buôn bán hối lộ, hạ độc, bắt cóc, uy hiếp đe dọa, sửa chữa di chúc, những chứng cứ này của tôi vô cùng xác thật.

Có phải bà vẫn nghĩ rằng Thẩm Mạnh Cảnh sẽ tới cứu bà đi."
Tròng mắt bà Trần trừng lớn, biểu cảm gương mặt vặn vẹo, rống to, "Thẩm Mục Thâm!"
Thẩm Mục Thâm nhếch miệng, thu liễm ý cười trên mặt, tuy rằng anh ngồi đó, lại mang theo hơi thở lạnh lùng trầm thấp trên người.
"Mặt khác, tôi muốn nói cho bà biết, ông nội sớm đã tỉnh lại."
Bà Trần ngẩn ra, lập tức thì thào nói, "Làm sao có thể, làm sao có thể..."
Thẩm Mục Thâm đứng lên, nhàn nhạt nói: "Ông nội đối với bà rất khoan dung, sẽ không ly hôn, nhưng cũng sẽ không mời luật sư giúp bà."
"Yên tâm, tôi sẽ tận lực cố gắng hết mức có thể để cuối đời bà sống tốt trong tù."
Để lại những lời này, Thẩm Mục Thâm cũng đi từ trong phòng phỏng vấn đi ra.

Nữ viên cảnh sát cười nói, "Tôi thấy ông nội cậu thật đáng thương.

Không bằng sớm ly hôn, đỡ phải chướng mắt những loại người này."
- --
Thân thể Thẩm lão gia, sau ngày công bố di chúc, không tới hai ngày liền khôi phục ý thức.

Biết do bà Trần gây nên, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Những chuyện tiếp theo phát sinh, cảm xúc ông cũng không dao động quá lớn.
Chỉ là sau khi biết kết cục của bà Trần, ông ngồi trước cửa sổ nửa ngày, đợi đến khi Thẩm Mục Thâm đến, mới hồi phục lại tinh thần.
"Tạo thành cục diện ngày hôm nay, kỳ thực người gây nên tội lớn nhất chính là ông." Trải qua những chuyện này, cuối cùng Thẩm lão gia mới tỉnh ngộ lại.
Thẩm Mục Thâm biết Thẩm lão gia hối hận chuyện gì, cũng không tỏ vẻ chuyện gì, chỉ nói, "Chuyện cũ ông cũng không cần phải nhắc lại.

Dù sao toàn bộ tài sản ông lấy về hoặc quyên góp toàn bộ.


Tốt xấu gì cũng để lại thanh danh, về sau chắt nội ông cưới vợ, ít nhất còn có thể xem như là ưu điểm."
Thẩm lão gia ngồi ở trên xe lăn, ghét bỏ nhìn về phía cháu trai, "Cháu không thể nói dễ nghe một chút sao.

Nói bù đắp lại những sai lầm khó khăn lắm à?"
Thẩm Mục Thâm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từ từ nói, "Sai lầm không thể nào bù lại, nhưng bù lại sẽ không có sai lầm.

Con người là phải luôn hướng về phía trước."
Cuối cùng anh thu hồi tầm mắt, dừng trên người Thẩm lão gia, "Ông nội, ông nói xem?"
Thẩm lão gia sửng sốt, như cháu trai ông nói, quả thật chính là như thế.
"Tài sản đều quyên góp, ông dựa vào cái gì ăn cơm?"
Thẩm Mục Thâm nở nụ cười, "Bớt ăn bớt mặc một chút, cháu có thể nuôi ông và mẹ."
"Khẩu khí lớn đấy." Ngoài miệng Thẩm lão gia ghét bỏ, nhưng ông vẫn bật cười.
Trong tiếng cười ấy, dường như mang theo vài phần thoả mãn.
Con người khi mất đi rất nhiều thứ, mới học được cách dễ dàng thỏa mãn.
- --
Đã qua nửa năm, Thẩm Mục Thâm vẫn chưa cầu hôn Tề Duyệt, cả hai vẫn sống chung với nhau, hơn nữa rất nhanh sẽ đón sinh nhật một tuổi của Tiểu Mộ Tề.
Bữa tiệc sinh nhật của Tiểu Mộ Tề do Thẩm Mục Thâm tự tay mình chuẩn bị.
Nói tự mình chuẩn bị, nhưng thật ra mà nói, cuối cùng đó là Thẩm Mục Thâm hạ lệnh, Tống thư ký theo đó làm việc.
Khiến cho tất cả mọi người, bao gồm cả Tống thư ký đích thân chuẩn bị bữa tiệc cũng cho rằng đây chỉ là một buổi tiệc sinh nhật đơn giản.

Vậy mà Thẩm Mục Thâm đến lúc chờ Tiểu Mộ Tề chọn đồ vật dự đoán tương lai, trước mặt mọi người trình diễn tiết mục cầu hôn!
Tiểu Mộ Tề nắm trong tay chiếc hộp, bên trong chứa chiếc nhẫn mà Thẩm Mục Thâm chuẩn bị.
Thẩm Mục Thâm cầm lấy chiếc hộp trong tay Tiểu Mộ Tề, đi tới trước mặt Tề Duyệt.

Mở hộp ra, bên trong hiện lên chiếc nhẫn cưới, hướng Tề Duyệt quỳ xuống, phản ứng của mọi người, không tránh khỏi khiếp sợ, bao gồm cả Tề Duyệt.
"Tề Duyệt, gả cho anh, làm Thẩm thái thái được không?" Ánh mắt nhu hòa Thẩm Mục Thâm, chỉ có duy nhất một bóng người, người đó chính là Tề Duyệt.
Tề Duyệt trong ánh mắt của Thẩm Mục Thâm hiện lên hình ảnh của bản thân.
Tề Duyệt có chút ngây ngốc, cô còn cho rằng phải chờ tới khi Tiểu Mộ Tề đến trường học, mới có thể được đãi ngộ này.
Sau mồi hồi hoảng hồn mới phản ứng lại, kinh ngạc hỏi, "Cái này anh đã tính toán kỹ rồi sao?"
Khoé miệng Thẩm Mục Thâm khẽ câu, "Đương nhiên, em kinh ngạc, ngoài ý muốn không?"
"Lỡ như Tiểu Mộ Tề không chọn hộp có chiếc nhẫn thì sao?" Câu hỏi của Tề Duyệt, khiến quần chúng ăn dưa cũng ý thức được vấn đề này.
Ý cười Thẩm Mục Thâm càng sâu, "Yên tâm đi, đồ được đặt trong chiếc hộp này, là chiếc hộp màu đỏ chói mắt nhất."
Mà dường như gần đây, Tiểu Mộ Tề rất thích những đồ vật chói mắt, nhan sắc diễm lệ cũng cảm thấy hứng thú.
Tề Duyệt: "..."
Quần chúng ăn dưa: "..."
Tiểu Mộ Tề chớp chớp đôi mắt, tuy rằng không hiểu ba mẹ đang làm gì, nhưng khi nghe thấy tên bản thân, cứ như vậy nở nụ cười, phát ra tiếng cười vui vẻ, còn vô cùng hớn hở vô tay.
Quỳ một hồi, Tề Duyệt vẫn còn chưa trả lời câu hỏi cầu hôn, Thẩm Mục Thâm hơi nghiêng đầu, "trìu mến" liếc Tống thư ký một cái.

Sống lưng Tống thư ký chợt lạnh, lập tức minh bạch ý tứ của ông chủ.
Lập tức vỗ tay, đi đầu đám người ồn ào nói, "Đồng ý đi, đồng ý đi!"
Có Tống thư ký dẫn đầu, những người khác giống như trong mộng tỉnh ra, cũng ào ào gia nhập đội cổ vũ, "Đồng ý đi, đồng ý đi!"
Tề Duyệt lộ ra nụ cười, tuy rằng đã ở cùng với nhau một năm nay, nhưng không tránh khỏi có chút cảm động.
Dưới cái nhìn của mọi người, cô chậm rãi gật đầu.
Cô nghĩ, mặc kệ đây là thế giới thật sự hay tiểu thuyết, nhưng người trước mặt cô, sẽ cùng cô đi đến cuối con đường, như vậy là đủ rồi.
Cô ở thế giới này, có gia đình.
【 Hoàn chính văn 】.


Bình luận

Truyện đang đọc