TỪ BỎ VỊ TRÍ PHU NHÂN PHẢN DIỆN


Sau khi Thẩm Mục Thâm đưa ra lời mời ăn cơm, trực tiếp nhận được hai chữ lạnh lùng “Không đi” của Tề Duyệt.

Thẩm Mục Thâm là một người kiêu căng, lần đầu hạ mình, tuyệt đối trong khoảng thời gian ngắn sẽ cúi đầu lần thứ hai.

Hắn đã tính toán sẵn khi nào sẽ là thời điểm giải quyết vấn đề tốt nhất, sau đó một lần thu lưới, toàn bộ mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Buổi sáng thứ năm lúc 8 giờ, Tề Duyệt nhận được điện thoại của cục cảnh sát, nói là đã bắt được kẻ tình nghi trộm cắp lần trước.

Tề Duyệt hỏi là người đó bị bắt như thế nào, người bên cục cảnh sát lại nói “Buổi sáng lúc năm giờ hơn, người tình nghi ăn trộm bị một chiếc xe bán bánh mì ném trước cửa cục cảnh sát.

Sau đó người đó vẫn luôn la hét rằng bản thân bị người phi pháp nào đó nhốt rất nhiều ngày liền.

Còn không cho hắn ăn đồ ăn, nhưng trừ trạng thái suy sụp bên ngoài, trên người kẻ đó không có dấu vết bị bạo hành nào cả, nhìn qua cũng không giống bộ dáng đói không chống đỡ nổi.

Cho nên mọi người đều nhất trí rằng kẻ tình nghi vì muốn giảm án hình phạt liền ngụy biện ra mọi chuyện.

Thật ra người của cục cảnh sát cho rằng kẻ tình nghi quả thật là bị ai đó nhốt, nhưng khả năng cao hắn bị nhốt trong khoảng thời gian đưa tới cục cảnh sát.

Kẻ bị tình nghi không có bất kỳ vết thương nào, hơn nữa khi đưa đến cục cảnh sát cũng không bị xem là hành động phi pháp,
Lúc nghe đến đó, Tề Duyệt cảm thấy có gì đó không đúng.

Cuối cùng người của cục cảnh sát cũng hỏi lại ý kiến của Tề Duyệt, kẻ tình nghi có thể bị khởi tố hay không tùy thuộc vào cô.

Nhưng cục cảnh sát khuyên cô nên khởi tố, dù sao vụ trộm cắp này cũng không đơn giản như bề ngoài.

Tề Duyệt đối với sự việc dù đã trải qua vài tuần, nhưng ký ức trong cô vẫn còn vẹn nguyên như cũ.

Nếu lúc đó cô không phản ứng nhanh, liền rất có khả năng đã bị kẻ đó làm nhục.

Tề Duyệt không có bất kỳ một chút do dự nào, nói thẳng là sẽ khởi tố đến cùng.

Nếu cô không khởi tố, chỉ làm cho tên tội phạm kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tề Duyệt càng nghĩ càng thấy có điều gì đó không đúng.

Rốt cuộc là ai đã đem kẻ tình nghi ném tới cửa cục cảnh sát?
Nếu kẻ tình nghi không có nói dối, vậy người nhốt hắn lại là ai?
Nếu thật sự bị nhốt, ai có thể đem một tên ăn trộm và cưỡиɠ ɠiαи người khác đến mức tinh thần suy sụp.

Đồng thời lại không có lộ ra manh mối khiến cảnh sát nghi ngờ đi điều tra?
Người này hẳn là bị kẻ tình nghi khùng bố gần đây, hơn nữa đồng thời có tư duy logic cực kỳ cao, cũng biết luồn lách đi kẽ hở của pháp luật.


Lại còn có thể tra ra được kẻ tình nghi ở nơi nào, dễ dàng bắt được hắn, người như vậy tuyệt đối không phải là người bình thường có thể làm được.

Phân tích đến đây, đáp án cũng càng khiến người khác tò mò.

Tề Duyệt nghĩ nghĩ, quyết định vẫn nên nhắn tin nhắn Wechat qua cho Thẩm Mục Thâm.

[Chuyện mời ăn cơm lần trước còn tính không?]
Dường như có lẽ Thẩm Mục Thâm đang họp hoặc đang bận, cũng không trả lời tin nhắn của Tề Duyệt ngay.

Đang trong lúc chờ đợi, cô cùng tán gẫu với Hải Lan vài câu, chủ yếu là muốn nói cho cô nàng biết để cô ấy yên tâm, kẻ ăn trộm lần trước đã bắt được.

Vừa nghe nói kẻ ăn trộm đã bị bắt, Hải Lan nói câu chúc mừng, sau đó gửi một loạt hồng bao qua, một cái, hai cái, ba cái...
Tề Duyệt dựa theo thứ tự đếm từ trên xuống dưới, mỗi một cái hồng bao [1] đều là 6666 [2] tệ, ngụ ý là ….

chúc mừng
[1] lì xì
[2] Số 6, 8 hay số 9 đều là con số ngụ ý may mắn, chúc mừng, tài lộc,...!bên Trung Quốc
Sau khi nhận sáu cái hồng bao, đang định gửi lại cho Hải Lan biểu tượng cảm xúc, bỗng nhiên một dãy số lạ gọi đến, do dự hai giây Tề Duyệt vẫn quyết định nhận cuộc gọi.

"Ôi, chị Thẩm đấy phải không? Tháng trước chị có xem phòng ở gần công viên, giờ chị muốn mua nữa không ạ?”
Tề Duyệt khóe miệng giật giật, hiện tại môi giới muốn bán nhà đều nói chuyện như đã quen biết lâu năm như vậy sao?
Tề Duyệt dùng giọng ôn nhu nói "Thật ngại quá, tôi vừa mới mua hai căn hộ không có ý định mua nữa.”
Đầu dây bên kia vừa nghe như vậy, giọng nó nhất thời kích động hẳn lên: “Nếu chị không ngại hay cứ mua thêm căn hộ nữa.

Hiện nay đang có rất nhiều ưu đãi.”
Tề Duyệt cười cười, quyết định không lòng vòng với người môi giới nữa.

“Không cần đâu, cảm ơn.” Sau đó cúp điện thoại.
Sau khi tắt điện thoại, máy giặt trong phòng tắm phát ra những âm thanh “Tít, tít” quần áo đã được giặt xong.

Cô nghĩ đến việc đi phơi quần áo, nhấp vào Wechat, xem phần tin nhắn có ảnh Hải Lan.

Tiếp sau đó, cô không hề nhìn tên người nhận tin nhắn ở phía trên, liền vào mục gửi biểu tượng cảm xúc, ấn gửi một biểu tưởng cảm xúc chú mèo dễ thương.

Một chú mèo màu xám đang liếm bức tranh mèo trắng nhỏ.

Sau khi gửi qua, Tề Duyệt cũng không nhìn lại điện thoại, đem di động để xuống bàn, rồi đi phơi quần áo.

Cùng lúc đó, Thẩm Mục Thâm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình di động, biểu cảm dần thay đổi.
Một hồi nhíu mi, một hồi nhăn mày, một hồi lại trầm tư.

Thẩm Mục Thâm sau khi họp xong, thấy được tin nhắn của Tề Duyệt, lập tức gọi điện thoại qua.

Điện thoại đổ chuông một hồi, trong lúc chỉnh sửa gửi tin nhắn, Tề Duyệt lại gửi đến biểu tượng cảm xúc động khác.

Ảnh động hai chú mèo con, một con màu xám và một con màu trắng đang nằm trên mặt đất.

Con mèo xám nhỏ đang ngồi bên cạnh liếm đầu con trắng.

Mỗi lần như vật, đuôi của con mèo trắng đều lắc qua, lắc lại.

Nhìn chú mèo trắng nhu thuận kia, Thẩm Mục Thâm vô thức nghĩ đến Tề Duyệt.

Yên lặng, kéo tay áo nhìn đồng hồ, nghĩ đến một khả năng, sau đó hắn lựa chọn duy trì biểu cảm.

Thẩm Mục Thâm lần đầu tiên lưu lại biểu tượng cảm xúc trong đời.

Thẩm Mục Thâm luôn luôn đối với biểu tượng cảm xúc trên mạng Internet không quá để ý nhiều, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy biểu tượng cảm xúc “manh” [3] như vậy.

Cũng là lần đầu tiên Thẩm Mục Thâm dùng từ “manh” này để biểu đạt sự việc.

[3] đáng yêu, dễ thương
Lại lặp lại động tác nhìn đồng hồ, vươn tay ra nhìn con mèo trắng nhỏ kia.

Tống thư ký đang cầm văn kiện, ngồi trong phòng họp phát hiện ra Thẩm Mục Thâm có điều gì đó không hợp lý, liền hỏi "Phó tổng, ngài đang nhìn cái gì vậy?”
Dường như sau khi tan họp, Phó tổng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình di động.

Thẩm Mục Thâm không có ngẩng đầu, trực tiếp hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Tống thư ký, cậu nói người phụ nữ trong tình huống gì sẽ gửi cho người đàn ông biểu tượng cảm xúc ái muội?”
Tống thư ký nhíu mày suy tư vài giây, không xác định nói "Có khi nào để trêu ghẹo không?”
Nghe vậy, Thẩm Mục Thâm thoáng hoài nghi nói: "Nói như vậy, Tề Duyệt trêu ghẹo tôi?"
Tống thư ký đang cầm tệp tài liệu, nghe Phó tổng nhà mình nói ra câu như vậy, tệp tài liệu cùng lúc đó rơi trên mặt đất, phát ra tiếng “Đùng”.

Thẩm Mục Thâm giương mắt nhìn nhìn anh ta, di động rung không dứt, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía màn hình, sắc mặt nhất thời đen lại.

Đối với biểu cảm biến hóa của sếp mình, Tống thư ký nắm rõ như lòng bàn tay.

Nhìn biểu cảm của Phó tổng, anh ta nhẹ nhàng cầm lẹ tệp hồ sơ đã được nhặt lại, một bước, hai bước, ba bước, dè dặt cẩn trọng rời khỏi phòng họp.

Thẩm Mục Thâm dường như nhìn di động đến mức thủng một cái lỗ trên đó.

Trước đó một giây, hắn mới nói Tề Duyệt trêu ghẹo hắn.


Sau đó một giây, Tề Duyệt gửi đến dãy dấu chấm than.

Tề Duyệt: “!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Sticker này không phải gửi cho anh đâu, tôi định gửi cho Hải Lan kìa
Nhìn đến kia một loạt dấu chấm than, có thể tưởng tượng ra được Tề Duyệt có bao nhiêu khiếp sợ.

Trên thực tế, khi Tề Duyệt nhận ra được rằng cô gửi cho nhầm người, cô đã bị sốc đến mức suýt làm rớt điện thoại xuống đất.

Sau đó cô vội vàng ấn vào bức ảnh định thu hồi lại, nhưng đã quá 3 phút, không còn gì có thể cứu vãn cuộc đời cô được nữa.

Gửi nhầm cho người khác thì có thể còn không sao, nhưng người đó lại là Thẩm Mục Thâm.

Lỡ làm cho anh ta hiểu lầm cái biểu tượng cảm xúc đó, cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội nghiệt này.

Tề Duyệt sốt ruột chờ Thẩm Mục Thâm trả lời lại, nghĩ có lẽ hắn cũng không nhận được tin nhắn cô gửi qua.

Cô có nên spam một đống tin nhắn khác để trôi đi cái biểu tượng cảm xúc kia đi không nhỉ.

Bất chợt, Thẩm Mục Thâm gửi tin nhắn cho cô.

【Giữ lời, mười phút nữa sẽ gửi vị trí cụ thể cho cô.】
Tề Duyệt nhẹ nhõm thở dài một hơi, may anh ta không có nói chuyện đến biểu tượng cảm xúc khiến người ta xấu hổ kia.

Ngón tay run nhè nhẹ gửi lại chữ 【 Được 】
Một lúc sau, Tề Duyệt hai mắt trừng lớn, chỉ thấy Thẩm Mục Thâm gửi lại sticker khi nãy cô đã gửi cho anh ta, còn kèm theo dòng chữ
【 Cái biểu tượng cảm xúc này gửi lại cho cô.

Cô có thể gửi lại cho Hải Lan.】
Tề Duyệt: “.....”
Thẩm Mục Thâm trước sau như một, dùng hai ba câu nói đem cuộc trò chuyện kết thúc.

Chân chính dùng trọng tâm để kết liễu đối phương.

......
Bảy giờ đêm, Tề Duyệt đi xe đến nhà hàng Thẩm Mục Thâm nói, vừa mới xuống xe, lúc chuẩn bị gọi điện thoại qua.

Ngay tại ngoài nhà hàng đụng phải Thẩm Mục Thâm cũng vừa xuống xe, cả hai cùng vào nhà hàng.

Có lẽ cũng biết nhà hàng ở đây là nhà hàng cao cấp, ở trong nhà ăn, áng sáng ấm áp chiếu xuống, Thẩm Mục Thâm mới phát hiện ra hôm nay Tề Duyệt cố ý trang điểm nhẹ khi ra ngoài.

Đến bàn ăn đã được đặt sẵn, Tề Duyệt đem áo lông dài trên người cởi ra, bên trong mặc một bộ váy trắng đuôi cá, tóc hai bên vai hơi xoăn, tóc hai bên tai hơi vén lên, lộ ra lộ tai nhỏ nhắn.

Trên lỗ tai mang theo khuyên tai hình ngọc trai, càng khiến cho Tề Duyệt trở nên nhu hòa, làn da cô trắng nõn căn bản không cần phải dặm thêm phấn.

Khí chất dịu dàng làm cho người khác cảm thấy thư thái, đồng thời cũng khiến cảnh đẹp ý vui.

Sau khi cả hai người ngồi xuống, phục vụ bàn đi tới.


"Xin hỏi hai người muốn dùng gì không ạ?”
Thẩm Mục Thâm nhìn nhìn Tề Duyệt, Tề Duyệt hiểu rõ, lập tức nói “Ở đây có món gì ngon không?”
"Bò bít tết ở chỗ chúng tôi cũng không tệ, hai vị có thể thử một chút.”
Thẩm Mục Thâm thoáng nhíu mày.
"Không được, cho tôi một phần mì Ý.” Sau đó nhìn về phía Thẩm Mục Thâm ở phía đối diện.

"Anh thì sao?”
"Một phần giống cô ấy.”
"Vậy hai vị có muốn một chút đồ ngọt không, hôm nay chỗ chúng tôi có bánh làm từ hoa anh đào cũng không tồi.

Vị ngọt êm dịu, rất được các cô gái yêu thích.”
Tề Duyệt ánh mắt khẽ nhúc nhích, đang muốn đáp lại, Thẩm Mục Thâm đối diện nhanh hơn cô một bước “Lấy một phần bánh đó đi.”
Gọi món xong, người phục vụ rời đi, Thẩm Mục Thâm nhìn về phía Tề Duyệt, con ngươi đen hơi trầm xuống, giống như đã nhìn thấu ý định của Tề Duyệt.
"Cô sẽ không vô duyên vô cớ đột nhiên lại nhắc đến chuyện ăn cơm.

Nói đi, cô có chuyện gì muốn nói.”
Bốn ngày nay hai người không hề có bất kỳ lời nào, Thẩm Mục Thâm cũng không thừa nhận vì muốn Tề Duyệt hết giận mới chịu đáp ứng lời mời của hắn.

Căn cứ vào khả năng quan sát một tháng nay của hắn, Tề Duyệt không phải người như thế.

"Phía trước kẻ tình nghi đột nhập nhà của tôi đã bị bắt.

Là anh cho người tìm hắn, sau đó quăng đến của của cục cảnh sát?”
Thẩm Mục Thâm hai tay ôm ngực, nhíu mày nhìn Tề Duyệt.
"Sau đó thì sao?" Không có phủ nhận cũng không có thừa nhận.
"Tôi nghe người cảnh cục nói, kẻ tình nghi dường như đã bị người phi pháp nhốt.”
Thẩm Mục Thâm cười khẽ một tiếng "Cho nên cô tới hỏi tôi, liệu có phải tôi làm không? Sau đó chỉ trích tôi thủ đoạn tàn nhẫn?”
Tề Duyệt lắc lắc đầu, đối với Thẩm Mục Thâm lộ ra một chút tươi cười.
Nụ cười tuy thoáng qua, nhưng đồng thời cũng là nụ cười chân thành nhất, chân thành tới mức chạm đến lòng người.

Thẩm Mục Thâm chăm chú nhìn khoảng khắc Tề Duyệt cười thoáng qua.

Con ngươi đen hơi nhíu lại, bỏ qua nhịp tim đập hơi nhanh của hắn.

"Không có chuyện gì cô cười cái gì?”
"Cám ơn anh thôi."
Tề Duyệt không muốn đứng trên khía cạnh đạo đức thiện và ác để chỉ ra liệu Thẩm Mục Thâm làm vậy là đúng hay sai.

Suy cho cùng, nhìn xa hơn góc độ luật pháp và đạo đức, cách làm của anh ta là dạy cho tên tội phạm một bài học, việc làm của bản thân sẽ phải trả giá như thế nào.

Người kia mặc dù bị bắt, sẽ phải chịu ngồi tù.

Nhưng chung quy lại đến một ngày nào đó hắn ra tù, rất khó bảo đảm rằng hắn sẽ chọn một cuộc đời hoàn lương.

Làm cho hắn sinh ra sợ hãi, có lẽ về sau hắn sẽ bởi vì sợ người khác trả thù sẽ không làm những việc trái với lương tâm mình..


Bình luận

Truyện đang đọc