TỪ BỎ VỊ TRÍ PHU NHÂN PHẢN DIỆN


Vốn chính là đơn giản mời các danh nhân ăn một bữa cơm.

Chú của Hải Lan cũng không nghĩ đến sẽ biến thành bữa cơm thương mại, đối với ông mà nói đây chính là kinh hỉ*
*惊喜[jīngxǐ] kinh ngạc vui mừng; ngạc nhiên mừng rỡ.
Nhưng đối với Tề Duyệt mà nói, chính là kinh sợ có được hay không.
Bởi vì người đến trước đều đã ngồi vào chỗ, người đến sau Tề Duyệt còn có Thẩm Mục Thâm cùng với người bên cạnh Thẩm Mục Thâm chính là vị khách Anh quốc cùng ngồi vào một chỗ.
Đồng thời trước đó Hải Lan nguyên bản cố ý an bài người xuống phía dưới.

Tề Duyệt ngồi bên trái chính là một tiểu thịt tươi* có bộ dáng ngốc nghếch, nhan sắc cũng tương đồng với những minh tinh hạng A.

Nghe nói chính là cháu của Cách Liệt Phất có tên gọi là Tiêu Triết, mà bên phải…
*Chỉ những anh chàng đẹp trai
Không cần nghĩ, chính là Thẩm Mục Thâm - chồng trước của cô.
Từ sau đêm nóng bỏng đó đã qua bốn ngày, Tề Duyệt ngồi bên cạnh Thẩm Mục Thâm vẫn rất khó trận định tự nhiên.

Chớ nói chi là trong đầu cô bây giờ đều hiện lên dáng vẻ của Thẩm Mục Thâm ăn mặc quần áo nửa kín nửa hở, vóc người tám múi cường tráng khêu gợi.

Mặt cô lại đỏ tới mang tai.
Các ông lớn ở đây đều mượn sức lôi kéo quan hệ, những dân đen như các cô cũng chỉ có thể tự tìm đề tài để nói chuyện.


Những người ngồi đây, ngoài trừ Hải Lan ra cũng không ai biết Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm có quan hệ với nhau.

Cho nên tiểu thịt tươi bên cạnh Tề Duyệt cũng không chịu cô đơn, bưng ly rượu nhỏ, xê cái ghế đến gần Tề Duyệt bắt chuyện
“Tề tiểu thư, nghe nói là cô đã tốt nghiệp học viện Nghệ Thuật.

Không biết bây giờ cô có tìm được công việc theo ngành của mình?”
“Tôi làm nghề tự do.” Có lẽ bởi vì bên cạnh là người chồng trước nên Tề Duyệt nhỏ giọng đáp lại, giống như một cô gái đang xấu hổ.
Yên lặng, lại là người đẹp thanh tú nhã nhặn*.

Có người đàn ông nào không thích?
*Xinh xắn + lịch sự
Tiêu Triết ánh mắt sáng lên, tiếp tục bắt chuyện: “Nghề tự do là bên ngoài vẽ tranh phác thảo?”
Tề Duyệt gật đầu một cái, coi như ngầm thừa nhận.
“Vậy thật vừa khéo, tôi có mở một quán cà phê gần đây.

Ở đó cũng bán những bản vẽ thủ công, cho nên đã thu mua những bản vẽ phác thảo.

Nếu Tề tiểu thư có hứng thú với lời nói của tôi, một lát nữa cơm nước xong có thể đi đến quán cà phê của tôi nhìn một chút.”
Tiêu Triết chính là nhân cơ hội đi riêng với Tề Duyệt.
Thẩm Mục Thâm nghe được những lời Tiêu Triết nói, tuy rằng mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng chính là trong ánh mắt có biến hóa nho nhỏ.
Thẩm Mục Thâm nghe được những lời Tiêu Triết nói, tuy rằng mặt vẫn bình tĩnh như trước, tuy nhiên trong ánh mắt lại có biến hóa nho nhỏ.

"Thẩm tổng, Cách Liệt Phất tiên sinh tháng sau có tiến hành mở triển lãm tranh ở chỗ của tôi, đến lúc đó rất mong có thể mời Thẩm tổng cùng tổng giám đốc Hải Đặc cùng đến tham gia buổi triển lãm."
Thẩm Mục Thâm cười nói: "Tôi rất lấy làm vinh hạnh".
Trước đó Tề Duyệt cũng không nghĩ tới sẽ đáp ứng lời mời của Tiêu Triết, không những thế Thẩm Mục Thâm còn sống sờ sờ ở đây cô nào dám cho phương thức liên lạc.

Tuy đã thỏa thuận ly hôn với nhau, nhưng hiện tại cả hai người vẫn còn chưa công bố với bên ngoài, Tề Duyệt càng không thể đáp ứng Tiêu Triết.
Tiêu Triết cũng không có tiếp tục dây dưa mời Tề Duyệt, nhưng ngược lại rất thuận theo nói: "Vậy cũng được, hẹn gặp cô lần sau vậy.

Nếu lần sau Tề tiểu thư muốn tới, có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.

À đúng rồi, tôi vẫn còn chưa có số điện thoại của Tề tiểu thư, cô có thể cho tôi số điện thoại hoặc Wechat* cũng được."

*微信(weixin) - một mạng xã hội bên Trung Quốc, tương tự như Zalo ở Việt Nam.
Ngồi đối diện một bên quan sát hai người, Hải Lan đã nháy mắt vài lần với Tiêu Triết ra hiệu.

Nhưng Tiêu Triết đương nhiên là không để ý tới cô ấy.

Nghe đến đoạn Tiêu Triết ngỏ ý muốn hỏi số điện thoại Tề Duyệt, đáng lẽ bình thường cô (Hải Lan) sẽ rất lấy làm vui vẻ cho người bạn thân này là cô (Tề Duyệt) đây.

Nhưng cô ấy có vẻ không cười được, đau đầu đỡ trán.
Chàng trai trẻ à, ngay trước mặt cậu chính là trồng trước của người ta.

Cậu làm vậy là cậu tự đào hố chôn mình.

Chúc cậu may mắn!
Trước mặt nhiều người như vậy, cô từ chối cũng không phải là ý hay.

Tề Duyệt đành cho Tiêu Triết Wechat của mình.
Bữa cơm diễn ra được một nửa thời gian, Tề Duyệt cảm thấy cuối cùng cô cũng không chịu được cái lạnh lẽo phát ra từ người bên cạnh so với điều hòa còn lạnh hơn này.

Lấy lý do nói mình phải đi đến phòng vệ sinh rửa tay.

Ra khỏi phòng, Tề Duyệt thử cử động tay chân một chút, mới cảm giác được sống lại.
Cuộc sống thật không dễ dàng.
Tề Duyệt chạy đến phòng vệ sinh, cô lập tức nhắn tin nhắn qua Wechat cho Hải Lan.
Tề Duyệt: [Tớ không thể tiếp tục chịu nổi nữa, tớ cảm giác tớ sắp phát điên rồi.]

Hải Lan: [Thật xin lỗi đại huynh đệ QAQ].

Tiếp theo liên tục gửi một chuỗi ảnh khóc lóc nỉ non tới.
Tề Duyệt: [Biến biến.

Bây giờ tớ rồi đi một lát rồi cậu nói tớ không khỏe nên đã về trước.

Cậu phối hợp diễn đàng hoàng một chút.]
Hải Lan gửi lại một hình ảnh một tiểu cương thi* đáng yêu đang giơ thật to dòng chữ "nhất trí" tới.
Đóng màn hình điện thoại lại, đi vào phòng vệ sinh, Tề Duyệt nhìn vào hình ảnh phản chiếu chính mình xuất hiện trong gương.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu như tự động viên chính bản thân mình.
"Không có gì phải sợ cả, không phải chỉ là một người chồng trước thôi sao? Mày sợ cái gì?"
Tự an ủi bản thân chính mình là không được lo lắng, rồi cô ngẩng đầu thẳng lưng đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Nhưng quẹo ở khúc cua hành lành bước chân cô liền dừng lại.

Sắc mặt vì trông thấy người trước mặt nháy mắt liền trở nên trắng bệch..


Bình luận

Truyện đang đọc