TỪ BỎ VỊ TRÍ PHU NHÂN PHẢN DIỆN


Thẩm gia tổng cộng có bảy người, dân số ít ỏi nhưng quan hệ lại không đơn giản chút nào.

Ông Thẩm từng có hai người vợ.

Hai người vợ ấy mỗi người đều sinh cho ông một người con trai.

Một người là cha của Thẩm Mục Thâm, người còn lại so với Thẩm Mục Thâm còn nhỏ hơn một tuổi – Thẩm Mạnh Cảnh.
Mà mẹ của Thẩm Mục Thâm cùng với Thẩm lão phu nhân (vợ của ông nội Thẩm Mục Thâm) trước kia từng là bạn tốt của nhau.

Nhưng rồi, bạn tốt lại phát triển trở thành quan hệ mẹ chồng - nàng dâu, mọi chuyện cuối cùng đã được định đoạt hai người sẽ trở thành địch nhân (kẻ thù).
“Đến đây rồi còn không ngồi xuống.” Vốn là bà Thẩm (mẹ của Thẩm Mục Thâm) sẽ không thể nào thích Tề Duyệt, thậm chí Tề Duyệt còn thiếu chút nữa đã tới trễ khiến mọi người phải chờ khiến bà càng không cho cô sắc mặt tốt, giọng nói bà trầm ổn, bình tĩnh nhưng gương mặt ấy lại hoàn toàn lạnh tanh.
Đại gia tộc từ trước đến nay nếu xuất hiện, áp suất bầu không khí đều thấp vô cực như vậy, Tề Duyệt sớm đã tập thành thói quen.

Đứng một bên nói lời “xin lỗi” với mọi người, rồi hướng ghế bên cạnh Thẩm Mục Thâm ngồi xuống.
Trong nháy mắt kia, khi Tề Duyệt ngồi xuống, cô rất rõ ràng cảm giác được một đợt hơi lạnh rùng mình từ bên cạnh Thẩm Mục Thâm truyền đến khiến cô rợn tóc gáy.
Tề Duyệt là một người bảo thủ, cũng giữ thân như ngọc suốt nhiều năm, giờ lại mơ hồ cùng với nhân vật phản diện ngủ qua.

Tuy rằng trên phương diện luật pháp, hai người làm chuyện đó cũng hoàn toàn hợp tình.

Cho dù mọi chuyện đã qua một tháng thời điểm hai người cùng ngồi chung một chỗ tại khách sạn để dùng cơm ấy.

Nhưng hiện tại ngồi bên cạnh Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt vẫn cảm giác được cả người không được tự nhiên.
“Tề Duyệt trong khoảng thời gian này hẳn là bộn bề nhiều công việc đi.” Người nói chuyện chính là người ngồi ở chính giữa bàn – Thẩm lão gia.

Người ngồi bên cạnh chính là Thẩm lão phu nhân, mặc dù được gọi là “Thẩm lão phu nhân” nhưng gương mặt một chút cũng không già.
Dáng người đại khái có lẽ khoảng năm mươi tuổi, nhưng bởi vì bảo dưỡng tốt nhìn bà so với Tề Duyệt còn trẻ hơn, bà chính là mẹ kế của cha Thẩm Mục Thâm.

Nhưng theo bối phận mà nói, Tề Duyệt vẫn phải kêu một tiếng “bà nội”.
“Hôm nay con vẽ tranh có chút nhập tâm, cho nên đã quên mất thời gian.”
“Chỉ vì cái chuyện không quan trọng này mà không để ý thời gian!” Mẹ Thẩm vẫn là một gương mặt bình tĩnh, tuy rằng trên mặt không có nửa điểm chanh chua cay nghiệt, nhưng lời giáo huấn quả thật không một chút lưu tình.
“Thiến Vân, chuyện này cũng là chuyện tốt mà.


Đứa trẻ này chỉ có mỗi sở thích vẽ tranh, không phải là rất tốt sao, đúng không lão gia?” Thẩm lão phu nhân mang theo ý cười nhìn về phía chồng mình.
Ngoài mặt, Thẩm lão phu nhân với bà Thẩm (mẹ Thẩm Mục Thâm) ở chung rất hòa hợp.

Nhưng Tề Duyệt rất rõ ràng hai người chẳng qua là mặt ngoài không xé rách quan hệ giả tạo ấy mà thôi, cả hai người không biết đã giao thủ qua bao nhiêu lần.
Cao thủ so chiêu, bản thân mình vẫn nên yên lặng, hạn chế cảm giác tồn tại bản thân đến mức thấp nhất.
Thẩm lão gia cũng cảm thấy lời vợ mình nói hợp lý, phi thường hào phóng nói: “Nó thích vẽ cứ để nó vẽ, cái nhà này cũng không phải là không nuôi nổi.

Cho dù nó muốn mở một triển lãm, cứ để nó mở, Thẩm gia chúng ta không có gì cả, chỉ có tiền là không thiếu.”
Ông à, nếu ông biết chuyện cô và cháu trai yêu quý của ông đã ly hôn.

Ông xác định là vẫn có thể nói ra những lời này sao??
Thẩm lão gia cũng cảm thấy lời vợ mình nói hợp lý, phi thường hào phóng nói: "Nó thích vẽ cứ để nó vẽ, cái nhà này cũng không phải là không nuôi nổi.

Cho dù nó muốn mở một triển lãm, cứ để nó mở, Thẩm gia chúng ta không có gì cả, chỉ có tiền là không thiếu."
Ông à, nếu biết chuyện cô và cháu trai yêu quý của ông đã ly hôn.

Ông xác định là vẫn có thể nói ra những lời này sao?
Đề tài này sau khi Thẩm lão gia nói thì dừng lại, ai cũng biết ý không tiếp tục đề tài này.

Mọi người đã đến đông đủ, liền bắt đầu dùng cơm, chuyện mà Thẩm lão gia muốn công bố, hẳn là phải chờ sau khi bữa ăn kết thúc.
Tề Duyệt cảm thấy có khả năng cao, chuyện cô và Thẩm Mục Thâm ly hôn sẽ không thể nào dễ dàng công bố ra bên ngoài được.
Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, hoàn toàn không có một người nói chuyện, ai cũng im lặng thưởng thức đồ ăn.

Trên bàn cơm chỉ có âm thanh của tiếng dao dĩa chạm vào nhau.

Miếng bít tết trong miệng Tề Duyệt cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Cô đang suy nghĩ đến việc khi nào Thẩm Mục Thâm mới công bố chuyện hai người họ đã ly hôn với mọi người.
Vụиɠ ŧяộʍ nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, tựa hồ như tâm linh tương thông.

Thẩm Mục Thâm cũng nghiêng đầu nhìn về phía cô, chẳng qua là ánh mắt...
Lạnh đến mức có thể đông cứng người khác.

Một chữ cũng không có nói, lạnh lùng quay đầu trở lại bàn ăn, hắn tiếp tục cắt bỏ miếng bít tết đang ở giữa cái đĩa.
Ánh mắt Tề Duyệt dừng lại trên tay hắn, dùng góc độ mỹ học(*) để đánh giá, tay Thẩm Mục Thâm phi thường phù hợp với thẩm mỹ của người nhìn, thậm chí khiến người khác phải ghen tị.

Khớp xương rõ ràng, thon dài vừa phải, tỷ lệ chuẩn đến từng cen-ti-met.

Nếu ai đó nói với cô đôi tay này là một đôi tay sinh ra để đàn dương cầm (đàn piano), chắc chắn cô sẽ tin.

Nhưng không biết có phải ảo giác không, cô luôn cảm thấy không phải đôi tay ngọc ngà ấy không phải đang cắt miếng bò bít tết, mà đang băm cô thành từng mảnh...
(*) 美学 [měixué] mỹ học - "Mỹ học" là "bộ môn khoa học" có tính lý thuyết về sự nhận thức và thưởng thức cái đẹp trong thiên nhiên, trong nghệ thuật và trong xã hội.Thuật ngữ Mỹ học là một phát kiến của triết gia người Đức Alexander Baumgarten, dùng để đặt tên cho tác phẩm Aestheticä (Mỹ học) của ông (1750–1758).

Ông dùng từ "mỹ học" cho lý thuyết về nghệ thuật tự do hay khoa học về cái đẹp nhận thức được.
Hắn phải cô bao nhiêu thù hận với cô đây.
Đại khái có lẽ khoảng mười phút sau, Thẩm Mục Thâm buông dao nĩa xuống, dùng khăn lông đang để ở một bên lau tay.

Luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt cảm giác được thời khắc cô mong chờ đã đến.
Hắn muốn công bố chuyện quan trọng đó.
Sự khẩn trương của Tề Duyệt cũng không thể tránh khỏi được, cô có thể tưởng tượng được một lát nữa sẽ trải qua chuyện gì.

Cô đã làm tốt mọi công tác tư tưởng cho bản thân mình.
Nhưng mà ngay lúc thời điểm Thẩm Mục Thâm định đứng lên, người đang ngồi đối diện, chú nhỏ hắn - Thẩm Mạnh Cảnh đột nhiên đứng lên trước một bước.
"Bố, mẹ, anh cả, chị dâu, Mục Thâm, cháu dâu." Trừ bỏ người vợ của chú ấy ra, toàn bộ mọi người chú ấy đều gọi một lần.
Tất cả mọi người buông bỏ dao nĩa xuống, ánh mắt đổ dồn về Thẩm Mạnh Cảnh.
"Chuyện gì?" Thẩm lão gia hỏi
Giống như đã hạ rõ quyết tâm vậy, Thẩm Mạnh Cảnh hít một hơi thật sâu.
"Con và Jessica sẽ ly hôn." Thẩm Mạnh Cảnh tuyên bố với mọi người một tin tức trọng đại.
Tề Duyệt nhất thời choáng váng, ánh mắt đờ đẫn nhìn Thẩm Mạnh Cảnh.

Làm sao cô lại cảm thấy nhất định là tai cô có vấn đề.
Bao gồm cả Tề Duyệt, phần lớn mọi người đều vừa kinh ngạc lại vừa khiếp sợ, hai người từ trước đến nay luôn yêu thương lẫn nhau, vợ chồng hòa thuận nay lại ly hôn.
Nhưng ngược lại, Thẩm Mục Thâm mắt lạnh nhìn Thẩm Mạnh Cảnh, tựa hồ cảm thấy chuyện hai người ly hôn cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Thẩm Mạnh Cảnh ban đầu không để ý đến sự phản đối của gia đình, huyên náo một trận khiến dư luận xôn xao khi đòi cưới người mẫu Jessica.

Hiện tại mới hai năm liền ly hôn?
Tình yêu cũng như cơn lốc, đến bất ngờ rồi cũng bất chợt qua đi.
Thẩm Mạnh Cảnh ban đầu không để ý đến sự phản đối của gia đình, huyên náo một trận khiến dư luận xôn xao khi đòi cưới người mẫu Jessica.

Hiện tại mới hai năm liền ly hôn?
Tình yêu cũng như cơn lốc, đến bất ngờ rồi cũng bất chợt qua đi.
Một phút đồng hồ trôi qua, nhưng tưởng trừng như đã trải qua cả một thế kỷ.

Thẩm lão gia một tay đập mạnh lên mặt bàn, toàn bộ đồ ăn đều bị chấn động, rung lắc không nhẹ.
"Hồ nháo! Tưởng kết hôn thì liền kết hôn, không thích lại ly hôn.

Anh tưởng hôn nhân là trò đùa của anh à?" Thẩm lão gia trợn trừng mắt nhìn Thẩm Mạnh Cảnh, dùng mười phần công lực hướng đến chú ấy mắng.
"Ba, con với Jessica giờ đã không còn còn tình cảm, cách duy nhất đó chính là..."
"Im miệng, thằng nghịch tử này." Ngọn núi lửa trong lòng Thẩm lão gia hoàn toàn bùng nổ, liền trực tiếp cầm lấy đĩa cơm trên bàn hướng đứa Thẩm Mạnh Cảnh ném tới.
Thẩm Mạnh Cảnh cũng không có tránh, đầu trực tiếp bị đĩa cơm ném trúng.

Máu chảy thành dòng, cùng với một mảng xanh tím.

Nhưng cứ thế một tiếng cũng không đáp lại hay phản kháng.
Tề Duyệt chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy cái trán mình ẩn ẩn đau.

Thật không biết nếu chuyện của cô và Thẩm Mục Thâm công bố ly hôn ra bên ngoài, cái đĩa kia sẽ trực tiếp ném trán Thẩm Mục Thâm hay là ném cô?
Tề Duyệt chột dạ nhìn về phía Thẩm Mục Thâm.

Thẩm Mục Thâm liếc cô cảnh cáo, ý tứ rất rõ ràng chính là khoan nói chuyện của hai người cho ông nội biết.
Dưới tình huống này, quả thật không thích hợp nhắc lại chuyện ly hôn.

Bằng không nếu Thẩm lão gia đang sống sờ sờ sẽ bị bọn họ làm cho tức chết.
"Một đám người không làm cho cái thân lão già này bớt lo!" Thẩm lão gia chỉ vào cha Thẩm Mục Thâm mắng: "Còn cả anh nữa, ở bên ngoài nuôi không ba thì cũng bốn ả đàn bà không đứng đắn."
Nói đến chỗ này, bà Thẩm sắc mặt trầm xuống, đen đến đáng sợ.
"Còn cả cháu nữa, nếu dám cùng Tề Duyệt ly hôn, thì ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cháu.

Di chúc của ông, một phân cháu cũng đừng nghĩ đến chuyện thừa kế."
Bất kể là con trai hay cháu trai, toàn bộ đều bị Thẩm lão gia quở trách một lần.
"Biến, tất cả đều biến đi, ông đây không muốn gặp các ngươi." Thẩm lão gia khí huyết dâng trào, thân thể thoáng một cái, tay đỡ mặt bàn.


Những người khác trong nhà sắc mặt liền thay đổi.
"Ông à..."
"Ba!"
"Ông nội!.."
.........
Thẩm lão gia sau khi được đưa đến bệnh viện làm kiểm tra.

Từ phòng cấp cứu, một người bác sĩ đã hơn năm mươi tuổi đi ra, gỡ bỏ lớp khẩu trang trên mặt, nhìn về phía người Thẩm gia đang đứng bên ngoài phòng cấp cứu, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
"Bố cháu ông ấy bây giờ thế nào rồi bác sĩ?" Thẩm Mạnh Cảnh sắc mặt cuống cuồng hỏi.
"Em hai à, sao lúc em công bố chuyện ly hôn đã từng nghĩ đến tình trạng hiện tại của ba chưa? Bây giờ ba đang nằm trong phòng bệnh em mới biết lo lắng?!" Cha của Thẩm Mục Thâm nhìn Thẩm Mạnh Cảnh lạnh lùng châm chọc.
"Anh cả, thành thật xin lỗi." Một bên Jessica hướng Thẩm Mạnh Bách xin lỗi.
Thẩm Mạnh Bách hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý đến hai người bọn họ.
Cả hai anh em cùng cha khác mẹ, lại kém nhau đến hai mươi tuổi, hơn nữa Thẩm gia lại có số tài sản khổng lồ.

Cho nên từ trước đến nay, quan hệ anh em hai người cũng không tốt lắm.
"Thẩm lão gia là do tức giận động đến tim mạch.

Tôi nói trước với mọi người một tiếng, ngàn vạn lần không làm ông ấy bị đả kích, càng không thể làm ông ấy tức giận."
"Vậy hiện tại ông nội cháu thế nào rồi ạ?" Thẩm Mục Thâm hỏi.
"Tình huống hiện tại của Thẩm lão gia đã ổn định, nhưng trong khoảng thời gian này vẫn không nên kíƈɦ ŧɦíƈɦ ông ấy.

Tận lực duy trì niềm vui cho Thẩm lão gia."
Hà bác sĩ nhìn về phía Thẩm Mạnh Cảnh: "Mạnh Cảnh, cháu cũng nên ít xuất hiện trước tầm mắt ông ấy đi.

Ông ấy vừa thấy cháu, cảm xúc sẽ bị tác động rất lớn."
Nghe lời Hà bác sĩ nói xong, biểu tình trên mặt Thẩm lão phu nhân chậm lại, nhưng cũng không nói gì.
Sau khi Hà bác sĩ nhắc nhở chú ý một số chuyện, thân thể Thẩm lão gia đã ổn định lại, nên để cho một người ở lại trông nom là tốt nhất.
Loại chuyện này, mặc dù có người muốn làm, nhưng có Thẩm lão phu nhân ở đây, cũng sẽ không có ai dám xung phong nhận công việc này.
Rời khỏi phòng bệnh, tìm nơi nào đó để ngồi, Tề Duyệt ngồi phịch xuống sofa.
"Xong đời rồi, chuyện ly hôn thật giống như không bao giờ có thể công bố ra bên ngoài ánh sáng được."
Thẩm Mục Thâm mặc dù không để ý đến chuyện sẽ xảy ra đối với cha hắn, nhưng đối với ông nội mình, hắn vẫn là thật lòng tôn kính.

Tuyệt nhiên hắn sẽ không mạo hiểm lớn như vậy, cho nên chuyện ly hôn của hai người họ sẽ không bao giờ được công bố ra bên ngoài.
Tề Duyệt sâu sắc cảm nhận được vận mệnh đang trêu cợt cô....


Bình luận

Truyện đang đọc