TƯ CÁCH ĐỂ YÊU ANH

Sắp giao thừa,

Đức tỉnh dậy,

Cậu đã ngủ bao lâu, cậu cũng chẳng rõ nữa,

Là chính bị những tiếng ồn ào, tiếng náo nhiệt xung quanh làm tỉnh.

Mệt mỏi, mở đôi mắt.

Nhìn vào chiếc đồng hồ còn sót lại trên tay.

Gần 12h đêm

Những tiếng nói cười rộn rã khiến cậu mệt mỏi thêm.

Chính xác hơn, cậu đói.

Đói chứ.

Con người ta cứ nghĩ mình là hào hoa phong nhã lắm.

Nhưng trước những cơn đói khát của tự nhiên, lại chẳng khác gì miếng rẻ rách, nhàu nhĩ.

Không đói sao được?

Cả ngày trời, cậu cũng chưa có thứ gì vào bụng.

Sờ lấy ví tiền, mở ra.

220 ngàn.

Đức bước nhanh khỏi đám người ồn ã chờ tiếng đếm qua giao thừa,

Cậu mua lấy vài ổ bánh mì và một chai nước.

Ngồi ngay bên lề đường cạnh công viên, nhai trệu chạo.

Quần áo trên người cậu, trong lúc xô đẩy với mấy tên ở sòng bài, đã có vết rách và bụi dơ.

Bà bán hàng không khỏi cảm thương, nói bằng chất giọng miền trung đặc quánh:

- Chi rứa mà khổ hey?

- Gia đình con mô? Sắp giao thừa đọ.

- ......

Gia đình?.

Đức nuốt xuống một miếng bánh mì khô khốc, cúi mặt.

Gia đình, là cái gì?

Cậu, không còn nữa.

Bà bán hàng lắc lắc đầu, dúi thêm vào lòng cậu mấy ổ bánh mì nữa.

- Sài Gòn khộ lắm, mà chi vẫn có cơm ăn. Con đừng rầu, còn trẻ mạ.

Giữa tiếng pháo hoa nổ giòn dã trong đêm giao thừa,

Giọt nước mắt Trần Đức, một lần nữa, rơi xuống, thấm lên những chiếc bánh mì vừa được dúi cho kia.

Đời cậu, đã bao giờ nghĩ đến,

Sẽ có một lúc nào đó, ngồi ở vệ đường, nhai những chiếc bánh mì cho qua cơn đói hay chưa,.. Thậm chí, là chiếc bánh mì được cho được tặng.

Cuộc sống này, là muôn màu,

Có thể sinh ra trong kho vàng mâm bạc

Cũng có thể là bữa đói cầm hơi.

Chỉ như một cái phẩy tay của hai từ "số phận."

Hai trăm mười bốn ngàn đồng.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, muốn ăn một tô phở, cậu cũng cần phải nghĩ đến chính bản thân mình không có tiền mà trả nổi.

Chút tiền ấy, đủ để cậu qua được hai ngày đầu năm,

Mồng ba tết, cậu nhịn đói.

Nói dễ thì dễ, nói khó thì khó.

Trên đời này, ai cho không ai được thứ gì?

Hai ngàn, nói thì đơn giản ấy. Nhưng khi không lại có được hai ngàn?

Một thằng con trai sống sờ sờ ra đó,mà nói kiếm ra được một ổ bánh mì lót dạ, lại không hề là chuyện đùa chơi.

Cậu, không bằng cấp

Cậu, không ai giới thiệu.

Cậu, xăm mình, cao và hốc hác.

Cậu, quần áo tả tơi, dơ bẩn.

Đừng nói tới những tòa nhà chọc trời,

Ngay cả một cửa hàng cơm cũng không ai muốn thuê cậu về rửa bát.

Bẩn thỉu, có thể chịu.

Nhưng, đói, gần ba ngày không một hạt cơm lót dạ.

Hỏi xem sĩ diện đổi được bao nhiêu?

Tìm Thằng Sơn ư?

Tìm về nhà ư?

Không....

Đức thà chết đi...

Tối mồng 4 tết,

Trần Đức đem cầm nốt chiếc đồng hồ đeo trên tay.

Ba triệu, ba trăm, năm mươi ngàn đồng.

Đó, sẽ là tất cả những gì cậu có, để bắt đầu, một cuộc sống mới.

Cuộc sống dưới tầng đáy của xã hội.

Bắt chiếc xe ôm tới chợ đầu mối Bình Điền.

Lại phải mất thêm một khoản lót tay mới có thể xin được một công việc bốc vác tạm bợ,

Đó, là những gì cậu nghe được những người xe ôm nói chuyện với nhau.

Đó, cũng có thể là công việc duy nhất mà cậu có thể tìm được.

Sống, và tồn tại.

Xin đừng hỏi một cậu ấm như Đức, có thể nào lại chấp nhận?

Chấp nhận cũng được,

Không chấp nhận cũng được.

Nếu bỏ đói bạn ba ngày.

Bạn sẽ có câu trả lời.

Chiều mồng 6 tết. Đức chính thức gia nhập vào khu ổ chuột nơi dành cho những người lao động chân tay, rũ bỏ bộ quần áo đang mặc trên người, khoác lên mình một bộ đồ thô dầy, để tránh đi những vết chai sạn trên vai khi mang vác.

Đêm mồng 6 tết.

Đức chính thức khuôn trên lưng mình, những kiện hàng hóa đầu tiên.

==========

Nam Định.

Lặng nhìn chiếc hộp mà Tuấn Minh trao tặng.

Thành Khải thở một hơi dài.

Mặc kệ cậu em nhỏ tới lui khoe những bao lì xì đỏ chót.

Nó còn nháy mắt với cậu khi dẫn được một bạn gái thật xinh về ra oai với bố mẹ.

Cậu, chỉ buồn cười.

- A! anh Khải cười, bố mẹ ơi. Anh Khải cười kìa..

- Cái thằng này,

Bố mẹ cậu, chưa từng hỏi những việc đã xảy ra ở Sài Gòn những tháng trước. Ông bà biết, tính cậu xưa giờ đều trầm lặng. Ông bà càng không muốn gợi lại những việc đau lòng.

Đến khi bố và cậu em trai nhỏ sang bên nhà ông bà Nội cậu gần đó.

Mẹ cậu lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu,

- Khải,

- Dạ..

Bà Thơm chỉnh lại chiếc khăn trên cổ cậu. Trìu mến:

- Cái hộp kia, là của bác sĩ Minh tặng con, đúng không?

- Dạ?.. sao...

- Con cũng nên đi chơi cho khuây khỏa, cứ ở nhà mãi như thế không được đâu. Bác sĩ Minh là người tốt. Mẹ tính ngày mai lên Hà Nội một chuyến mang đôi gà lên cảm ơn người ta. Mai con đi cùng với mẹ, biết chưa?

- Con...

- Khải, con chịu ơn người ta, con phải nhớ. Những ngày con trong bệnh viện, cậu ấy đều giúp đỡ, mấy thủ tục phức tạp trong đó cũng là cậu ấy lo cho con, chứ mẹ có biết gì đâu. Đó, con thấy không, người ta còn về tận đây thăm con. Hỏi chứ, giờ trên đời người tốt như vậy, thực sự không có đâu.

- ....

- Đây đây, con xem, hôm rồi mẹ có xin địa chỉ, cậu ấy có ghi ra giấy đây rồi...

Bà Thơm rút một tờ giấy gấp làm tư ra, đưa cho cậu.

Thành Khải tay khẽ siết chiếc hộp nhỏ.

Cậu, vẫn chưa mở ra,

Vì cậu sợ sao...

Không biết nữa...

Cậu chỉ biết rằng, có lẽ đời này, nỗi ám ảnh về hộp quà đêm hôm ấy, cảnh tượng đêm hôm ấy, cậu, không thể nào quên,..

Trần Đức, cậu, giờ này, chắc hẳn, đã quên tôi rồi...

=======

Hà Nội,

Trưa hôm sau.

Trước cửa nhà Tuấn Minh.

Bà Thơm tay cầm một chiếc làn đựng hai chú gà đã làm sẵn.

Bà dậy từ 3 giờ sáng để mổ và làm sạch sẽ, bà nghe nói người thành phố không thích bị mang gà còn sống đến tặng.

Bà còn dúi cho Thành Khải cầm theo hai cặp bánh chưng, Thành Khải chần chừ đặt tay trên nút chuông cửa.

- Thành Khải!

Tiếng nói không dấu được sự mừng rỡ của Tuấn Minh vang lên...

Tuấn Minh nhanh chóng mở cổng, bố cậu, ông Thanh cũng đẩy đẩy gọng kính bước theo sau:

- Nhà có khách sao?

Nhìn gương mặt có chút tái vì đường xa gió lạnh. Tuấn Minh trước khi đón lấy cặp bánh chưng trong tay Thành Khải, như có như không mà chạm qua gò má cậu:

- Thành Khải, anh rất vui.

- .....

Dẫn cậu lên phòng.

Đón lấy đôi tay Thành Khải, bọc trong tay mình, trìu mến hỏi:

- Còn lạnh không?

Thành Khải vội vàng rụt tay lại:

- Bác sĩ Minh...

- Thành Khải...

- Xin, xin lỗi... em...

- Không sao, anh sẽ chờ.

Thành Khải khẽ cúi đầu,

Tuấn Minh mỉm cười, trấn an cậu.

Không ai, ngay cả cô em gái Thu Vân là người gần gũi cậu nhất, có thể tưởng tượng được ra, kể cả sau khi người bệnh nhân kia đã về từ lâu, mà trong bữa ăn, người anh cả của cô vẫn chợt nở một nụ cười. Dọa cho cô một phen rơi cả miếng thịt gà từ miệng xuống:

- Mẹ ơi, Minh Cool vừa... vừa.. cười...!

- Đó, lại thôi rồi, phải nói chứ, cái mặt anh cười nhìn thấy gớm!

Nó lắc đầu tới rung cả vai.

Anh trai nó – Minh Cool, bị dính cái biệt danh ấy, cũng chỉ vì mặt lúc nào cũng lạnh như đá băng cực. chụp ảnh 10 kiểu thì 9 kiểu rưỡi là không cười, nửa kiểu còn lại là nhăn mày.

Bao nhiêu cô bạn xinh xắn của nó đều bị ông anh trai đáng ghét này hút hết hồn.

Nó lại bĩu môi thêm một phát: Thấy gớm!.

Bà Thạch Thảo- mẹ của Tuấn Minh và Thu Vân, thế mà lại tủm tỉm.

Yêu rồi, yêu rồi. chắc chắn là yêu rồi.

Sắp có con dâu rồi đây.

====

Sài Gòn

Tròn mười đêm.

Trần Đức đã hiểu, thế nào là lao động.

Cả người cậu mỏi nhừ sau một thời gian dài không vận động mạnh. Liên tiếp mấy đêm thức trắng bốc dỡ hàng nặng, vai cậu thực sự có chút chịu không nổi.

- .....!

Một kiện hàng vừa đặt lên, Đức thực sự muốn khuỵu chân.

- Ăn hại quá! Tránh ra tránh ra.

Một người đàn ông trạc 40 tuổi, quát tháo, nhổ một bãi nước bọt sang bên cạnh, lôi khuôn hàng từ trên lưng Đức xuống, nhẹ tênh mà vác đi.

Đức sững sờ.

Người đàn bà, chủ mấy kiện hàng ngồi bên cạnh soát soát tiền, bĩu môi:

- Mới có bao nhiêu tuổi mà thế còn không vác nổi, bày đặt cái chó gì?

- Cô...

- Tao thì sao? Cái thứ thanh niên đầu nhuộm xanh nhuộm đỏ nhìn đã ngứa cả mắt. Lại cái dạng ăn chơi phá hoại quanh năm sắp chết đói mới bò ra đây kiếm việc chứ gì? Tao còn lạ gì.

Đức nắm chặt khớp tay.

Bà ta, là chủ .

Bà ta có quyền sao?

Nhịn lại...

Thế nhưng, khi Đức vừa quay đi, người đàn bà liền cuộn mấy tờ tiền vào trong một cọng dây thun, ném xuống chân cậu:

- Cầm lấy, rồi cút xéo, nào gọi rồi lại đến, Cái thứ gì, nhìn trông thế kia mà vác mấy kiện hàng không nổi. Mắc công tao thuê quá bay ơi. Xí.

Đức nhìn những đồng tiền nhàu nhĩ ném dưới chân.

Lần thứ ba, cậu phải nghe hai từ cút xéo ấy.

Nhìn mụ đàn bà ghê gớm trước mặt.

Bao nhiêu chua cay suốt quãng thời gian qua, ùa về.

Cậu. có hai sự lựa chọn.

Đánh người đàn bà kia,

Hoặc,

Nhặt số tiền kia lên và rời khỏi.

Những bữa trưa vội vã,

Những bữa tối nguội ngắt, từng miếng cơm khô khốc không nuốt nổi.

Thức ăn dạm chỉ là những gói mì tôm bẻ vụn.

Cậu, tại sao?

Tại sao cậu lại phải chịu sự nhục nhã đến như vậy?

Còn thứ gì đây? Trên người cậu, là cái thứ gì đây?

Những thứ quần áo không ra quần áo, lem luốc và bẩn thỉu.

Mụ đàn bà trước mắt vẫn xơi xơi chửi,

Không thể nào...

Không thể nào...

Cậu, vẫn là không đủ trưởng thành.

Đức vung tay,

Đấm tới.

Người đàn bà bưng khuôn mặt.

Điên loạn nhảy dựng.

Dĩ nhiên,

Đức, bị đánh.

Người can, không nhiều bằng kẻ đánh.

Đức ngã dúi dụi như một chú chó nhỏ vô phương chống đỡ.

Cho tới khi, trên miệng toànlà máu, trên thân thể, toàn là những vết tím bầm

Mắt, không mở được.

Miệng, khó thở....

Cả người, co cụm trên nền đất bẩn thỉu...

Cậu ngất đi, mơ màng.

Một người trong đám bốc vác ấy, lắc đầu mà gọi một chiếc xích lô, quẳng cậu lên xe cùng với số tiền làm thêm mấy ngày đó,

Trong cơn mơ màng, tiếng bác xích lô khàn khàn gọi hỏi địa chỉ.

Hôm ấy, là sớm rằm tháng Giêng.

=========

Sân bay Tân Sơn Nhất,

Chiều tối, hôm ấy.

Tuấn Minh đỡ lấy chiếc valy trên tay Thành Khải.

- Em có mệt lắm không?

Thành Khải mím đôi môi nhỏ:

- Chào... anh..

Sinh viên dĩ nhiên là thường được nghỉ tết dài hơn hẳn, Thành Khải cũng không ngoại lệ. Vừa bước ra khỏi cửa ga quốc nội, Tuấn Minh đã chờ sẵn để đón.

Về quê hơn hai chục hôm. Thành Khải bị bà Thơm ép ăn đến mức trên má đã có một chút phính, thực sự, là càng đáng yêu. Khiến Tuấn Minh không thể rời mắt khỏi...

Trước cửa phòng trọ, khi cánh cửa khép lại, Tuấn Minh chợt kéo tay Thành Khải lại, khẽ cúi..

- Tạm biệt..

- Chụt....

Trên má, một chút mềm ấm lướt qua...

Thành Khải thoáng sững sờ.

Bóng người đã đi khuất...

Là... hôn sao?

Thành Khải cứ thẫn thờ, như thế...

Nửa đêm.

Cậu một lần nữa, đối diện với chiếc hộp quà.

Mở ra,

........

Trống rỗng.

Không hề có bất cứ thứ gì, ngoài một mẩu giấy nhỏ.

Thành Khải,

Anh mong rằng, quá khứ của em, cũng giống như chiếc hộp này.

Mọi thứ đã qua, hãy xóa hết đi,

Anh, sẽ lấp đầy lại, cho em, từng chút một.

Hãy cho anh, một cơ hội....

...............

Từng câu, từng chữ, tưởng như đơn giản, nhưng thực sự quá khó để nói ra.

Nhưng đến chính bản thân Tuấn Minh, cũng không hiểu, tại vì sao?

Một người như cậu, lại có thể viết lên những dòng chữ ấy,

Chỉ biết rằng, đối với Thành Khải, là đặc biệt.

Trên thương trường, cậu có đủ khôn khéo

Đối với nghề bác sĩ, cậu có đủ thông minh,

Cũng không nghiễm nhiên, cả đứa em gái lẫn mấy cô y tá đều gọi cậu bằng cái biệt danh Minh Cool ấy.

Cậu, thừa khôn ngoan để chiếm hữu

Thừa thông minh để dẫn dụ.

Nhưng đối với Thành Khải

Một cánh hoa đào mềm rơi trên vai, cậu cũng không nỡ, sợ làm tổn thương đến người.

Cậu, là thương, là yêu, là bảo vệ.

Cậu, là thực tâm không muốn có chút nào vương buồn trên đôi mắt người.

Đứng trước Thành Khải,

Một Tuấn Minh lạnh lùng, cũng tan đi mất, chỉ còn lại sự rung động đến rối bời.

Là cảm thương hơn,

Hay vạn phần yêu hơn?

==========

Thành Khải ngồi đờ đẫn, nhìn tờ giấy kia suốt một đêm.

Đúng vậy, cái gì qua đi, rồi cũng phải qua đi, đúng không?

Người đã quên ta rồi,

Ta lại cứ buồn cứ nhớ, để làm gì đây?

Cậu cũng muốn thử xem,

Rút cuộc, ái tình có thực sự rạch đứt được ái tình?

Cậu cũng muốn thử xem,

Tận cùng của nỗi đau, là gì?

============

Sáng hôm sau.

Khu chung cư – nơi vương dấu cũ.

Thành Khải hít một hơi dài, nhẹ những bước chân.

Cậu đến lấy lại, thứ duy nhất, thuộc về cậu ở nơi này – quyển nhật ký - ép đủ tám nhánh hoa khô, và hàng vạn hàng vạn những giọt nước mắt của cậu..

Đốt đi thôi,

Đốt hết cả đi thôi,

Quá khứ, nếu đã không làm con người ta được một nụ cười vui vẻ,

Thì, hà tất phải níu giữ đến nghẹn lòng...

Thế nhưng, từng bước chân theo dọc hành lang quen thuộc, lại như nặng nề thêm...,

Cậu cũng không rõ nữa...

Cậu quay bước lại...

Hay là thôi đi...

Thật nực cười

Tại sao cậu cần phải lo lắng chứ?

Thứ mà cậu coi như trân bảo ấy

Đối với Đức, chẳng khác gì là đống giấy vụn

Thậm chí còn không bằng...

Thế nhưng,

Đó là kỷ niệm của cậu.

Cậu không muốn, cứ để mãi nơi này,

Bởi nếu chính tay cậu, đốt đi rồi,

Tan ra thành tro bụi..

Biết đâu rằng, sẽ bớt đi chút nhớ chút thương ngu xuẩn kia....

Thành Khải khẽ siết lại từng đốt ngón tay.

Đôi gót chân, quay lại, rảo bước...

Đứng sững trước cánh cửa phòng, vừa chạm tay lên...

Cửa... không khóa!

Một mùi máu tanh khô xông lên...

Lý trí, hay tình cảm giờ đây, không còn gì nữa, chỉ còn lại một cái tên....

Trần Đức....

Thành Khải dùng sức đẩy cánh cửa, nhanh bước vào bên trong...

Sững người....

Một thân ảnh vừa như quen vừa như lạ,

Nằm ngay giữa gian phòng khách...

Ly nước vỡ tan tành bên cạnh...

Từng bước chân chậm chạp tiến lại gần,

Kẻ nằm đó,

Trên mặt, trên tay,

Những vết máu khô lại, tanh nồng...

- Đức...

- Đức...!

-

=============//================

Bình luận

Truyện đang đọc