TU LA KIẾM THẦN

130: Đóng Kịch


Đối với việc này, hôm nay bọn họ chính là muốn nghiêm túc trách cứ Cố Thiên Mệnh một phen, làm sao có thể tươi cười nghênh đón, mặc dù trong lòng vui hơn hoa nở.

“Lão Dịch, bờ vách có tai, đi phái người đóng quân ở mọi ngóc ngách cho ta”, ông cụ Cố quay đầu nói với Dịch bá.

“Vâng, lão gia”, Dịch bá vội vàng chắp tay, liền bắt đầu bố trí nhân thủ, khống chế toàn bộ Cố gia từ trên xuống dưới, không để cho người khác có cơ hội nghe lén.

Vì thế, trong nháy mắt, trong đại sảnh to lớn của Cố gia, cuối cùng chỉ còn lại ông cụ Cố, Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh.

Cố Thiên Mệnh tâm trí như yêu, làm sao có thể nhìn không ra ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc hiện tại trong lòng đang mừng như điên.

Nhưng bọn họ ra vẻ mặt lạnh.

Tám chín phần mười là muốn dạy dỗ mình một trận.


“Ông nội, Nhị thúc, mọi người đừng nói như vậy, nghe cháu giải thích”, đáy lòng Cố Thiên Mệnh âm thầm cười khổ một chút, sau đó khom người ôm quyền hành lễ nói.

“Ồ? Phải không?”, ông cụ Cố trầm giọng hỏi ngược lại.

Cố Ưu Mặc cũng ngồi trên xe lăn, lẳng lặng nhìn Cố Thiên Mệnh ở giữa đại sảnh, im lặng không lên tiếng.

“Ông nội, Nhị thúc, cháu không phải cố ý gạt hai người”, Cố Thiên Mệnh đã sớm chuẩn bị xong, không nhanh không chậm giải thích: “Hai người nghĩ, nếu Cố gia ta ở thời kỳ đỉnh cao, phụ thân còn sống, Nhị thúc thân thể khỏe mạnh, có ai dám chọc vào Cố gia? Có ai dám bắt nạt không?”
Ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc lẳng lặng ngồi nghe, không hề mở miệng.

“Mà mấy năm trước Cố gia ta mưa gió phiêu diêu, phụ thân hi sinh nơi sa trường, nhị thúc một thân tàn tật, ngay cả hai vị huynh trưởng cũng mất sớm.

Cố gia lớn như vậy, cũng chỉ có ông nội vất vả chống đỡ”, biểu cảm của Cố Thiên Mệnh dần dần bi thương, chậm rãi nói: “Cháu thân là người kế thừa duy nhất của Cố gia, nếu thể hiện ra thiên phú bất phàm, chỉ sợ bất kể là trong nước hay là các nước xung quanh, đều không có khả năng trơ mắt nhìn cháu trưởng thành”.

Nghe đến đây, ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc đều không khỏi trầm xuống, nắm chặt hai tay.

"Cho nên cháu chỉ có thể giả bộ thành một công tử bột ngày ngày ăn chơi hưởng lạc, để cho mọi người lầm tưởng cháu là một tên vô dụng, những kẻ mưu đồ bất chính kia cũng sẽ không chó cùng rứt giậu mà đối phó cháu”.

Cố Thiên Mệnh tiếp tục: “Chỉ là ngay cả chuyện quá khứ cũng phải che giấu ông nội và Nhị thúc để tránh tai vách mạch rừng nếu không sẽ thành dã tràng xay cát rồi.

Vì vậy xin ông nội và Nhị thúc hãy tha thứ cho sự tự chủ trương này của cháu”.

“Cháu có thể tu luyện bao lâu rồi? Tại sao ngay cả ta cũng nhìn không ra dao động huyền khí trong thân thể cháu?”, sau khi trầm ngâm một hồi, ông cụ Cố trịnh trọng hỏi.

“Vâng, tám năm trước cháu đã có thể tu hành, lừa gạt mọi người lâu như vậy, mong ông nội và Nhị thúc trách phạt.

Về phần che giấu nhiều năm qua cũng là do cháu ngẫu nhiên đạt được cơ hội, do đó chỉ cần cháu không vận dụng tu vi, thường sẽ không bị người khác phát hiện ra”.

Cố Thiên Mệnh sẽ không nói sự thật với ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc, nếu không cũng quá kinh hãi thế tục rồi.

Hơn nữa đến cuối cùng, sợ rằng không chỉ có họ khó lòng tiếp nhận, nếu lan truyền ra ngoài thì toàn bộ Bách Quốc Chi Địa cũng sẽ bùng nổ hỗn loạn mất.

Một cường giả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong chuyển thế, vì sử dụng bí thuật Luân hồi mới tại cột mốc nhược quán hai mươi tuổi khôi phục lục thức, khai thông kinh mạch.

Nếu bị người khác biết được, e rằng tương lai của Cố gia Thiên Phong quốc sẽ thực sự bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Bởi vậy, Cố Thiên Mệnh chỉ đành nói dối bản thân đã bắt đầu bước lên con đường tu hành từ tám năm trước, như vậy cũng có thể khiến người khác dễ chấp nhận hơn.

Dù sao nếu nói chỉ trong thời gian một hai tháng ngắn ngủi từ một người bình thường tiến vào cảnh giới Linh Huyền sơ kỳ, vậy đó không phải là thiên tài nữa mà là yêu nghiệt.

“Tám năm trước…”, trái tim ông cụ Cố chợt chùng xuống.


Tám năm trước, chính là thời điểm cha ruột của Cố Thiên Mệnh Cố Thừa Quân tử trận, hơn nữa cùng năm đó, hai vị huynh trưởng của hắn cũng chết thảm nơi biên cương, tráng niên mất sớm!
Cố Ưu Mặc bất giác siết chặt hai tay, sau đó nặng nề nói với Cố Thiên Mệnh: “Thằng nhóc thối, cháu làm không sai, nếu như cháu thực sự bộc lộ tài năng ra như hai vị ca ca của mình, sợ rằng…”
“Thằng nhóc khốn kiếp, lại đây ngồi nói chuyện đi”, ông cụ Cố cưng chiều mắng một câu, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình nói.

Cố Thiên Mệnh biết hai người họ hẳn là đã chấp nhận lời giải thích này của mình, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn ngồi xuống bên cạnh ông cụ Cố, lặng lẽ nhìn hai người.

“Ài! Thằng nhóc cháu làm rất đúng, nếu không làm như vậy, sợ rằng sẽ đi theo vết xe đổ của hai huynh trưởng cháu”, ông cụ Cố giấu đi hai tay đã siết chặt tới nổi đầy gân xanh dưới ống tay áo, đôi mắt không kìm được hằn lên tia máu, lạnh giọng nói: “Tám năm trước, phụ thân cùng hai huynh trưởng của cháu trấn giữ nam cương (biên giới phía nam), gặp phải mai phục của Yến Vũ quốc mà hy sinh vì nước.

Thù này không đội trời chung! Cố gia ta tương lai nhất định phải khiến chúng nợ máu trả bằng máu”..

131: Yến Vũ Quốc… Ắt Phải Diệt Vong!


Lời của ông cụ Cố vừa dứt, Cố Ưu Mặc cũng hừ lạnh một tiếng, bạo phát ra khí thế mênh mang lao thẳng trời xanh.

“Yến Vũ quốc…”, Cố Thiên Mệnh cúi đầu lẩm bẩm hai lần cái tên này.

“Yến Vũ quốc là hoàng triều hàng đầu cấp trung và có rất nhiều cường giả Địa Huyền hậu kỳ trấn thủ, cao hơn Thiên Phong quốc ta một bậc”, Cố Ưu Mặc che giấu sát ý trong lòng, nghiến răng nói tiếp: “Tám năm trước, mấy người đại ca chính là vì mưu kế hèn hạ của chúng mà phải bỏ mình nơi sa trường. Năm năm trước, đại quân Bắc Việt quốc xâm phạm Thiên Phong quốc ta dẫn tới việc ta bị tàn phế cũng không thiếu một tay chúng nhúng vào”.

"Cái gì?"

Đây là lần đầu tiên Cố Thiên Mệnh nghe Cố Ưu Mặc đề cập đến chuyện này, có lẽ là vì trước đây họ không muốn hắn lo âu mới không nói ra. Hôm nay hắn đã bước lên con đường tu hành, có vài chuyện đã đến lúc để hắn hiểu tường tận.

“Cũng trách Thiên Phong quốc mấy năm nay phát triển quá nhanh, đặc biệt là Cố gia ta, từng thế hệ nối tiếp đều là người có tài. Cố gia ta chỉ cần có một người đột phá cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ cũng đã đủ sức trợ giúp Thiên Phong quốc đạt đến một cấp độ cao hơn, như vậy sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của Yến Vũ quốc. Do đó, vì quan hệ lợi ích, Cố gia ta liền trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt chúng mà rước phải tai họa”.

Càng nói đôi mắt đục ngầu của ông cụ Cố càng giăng đầy tia máu, dường như không muốn nhớ lại một màn tám năm trước khiến ông đau thấu tim gan kia.

"Nếu như không phải sau lưng Thiên Phong quốc ta còn có sự ủng hộ của vương triều hàng đầu cấp trung là Nam Uyên quốc, sợ rằng Yến Vũ quốc đã sớm cử đại quân đánh chiếm rồi”, Cố Ưu Mặc tiếp tục.

Dần dần toàn bộ đại sảnh ngập trong một bầu không khí ngột ngạt dày đặc, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.

“Ài! Đều là chuyện đã qua rồi”, ông cụ Cố lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này, đôi mắt đỏ ngầu cũng tiêu tan vài phần.

“Thằng nhóc thối, nói tiếp về cháu đi, trước kia cho dù muốn che giấu bản thân cũng không cần phải mỗi ngày gây rắc rối cho thúc đây chứ? Nói đi, tại sao lại cả ngày gây sự, khiến Nhị thúc này phải chùi mông thay cháu”.


Cố Ưu Mặc cũng mím môi không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra năm đó, vì vậy liền mở miệng chất vấn mang theo thâm ý.

“Hì hì, nếu ăn chơi hưởng lạc mà không chuốc chuyện thị phi thì người khác sao biết tiểu công tử Cố gia là một phế vật đây? Nhị thúc, ông nội, mọi người nói đúng không?”, Cố Thiên Mệnh nhếch miệng cười đáp.

Ở ngoài mặt, Cố Thiên Mệnh cười thản nhiên thoải mái hơn bất kỳ ai khác, nhưng thực chất sát ý cùng phẫn nộ trong lòng hắn đã đủ để khiến hàng trăm triệu sinh linh phải quỳ gối.

Yến Vũ quốc sao… cường giả Địa Huyền hậu kỳ…

Chẳng lâu sau, Cố Thiên Mệnh sẽ cho tất cả mọi người trong Bách Quốc Chi Địa biết rằng, một khi Cố gia nổi giận, cường giả từng đạt tới cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ sẽ càng kh ủng bố hơn so với vị kiếm tôn hàng trăm năm trước!

Kiếp trước hắn có thể leo lên  đỉnh- cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, dưới chân nằm rạp không biết bao nhiêu thi thể, hắn đã giẫm lên núi thây biển máu mà buông mắt nhìn xuống hết thảy chúng sinh trên thế gian.

Giờ đây, hắn muốn toàn bộ Bách Quốc Chi Địa hiểu, khiến Cố Thiên Mệnh hắn nổi giận thì sẽ còn kinh hoàng và đẫm máu hơn nhiều so với kiếm tôn hàng trăm năm trước!

Kiếm tôn vừa giận, một kiếm chém ra ba ngàn dặm kiếm khư, xóa bỏ một triều đại hưng thịnh.

Mà khi lửa giận của Cố Thiên Mệnh hắn bùng lên, hậu quả sẽ là…

Lần đầu tiên trong kiếp này Cố Thiên Mệnh muốn thẳng tay chém giết một phen như vậy, nhưng hắn biết với tu vi còn chưa khôi phục đến một nửa kiếp trước như hiện tại, chỉ có thể âm thầm ẩn nấp.

Sẽ có một ngày hắn tuyên bố với người thiên hạ, đó chính là- Cố gia, tuyệt không thể bị sỉ nhục!


“Cháu…”, lời này của Cố Thiên Mệnh tuy rằng rất khó khiến ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc chấp nhận nổi, nhưng cũng có vài phần đạo lý, không nhịn được cười mắng: “Thằng nhóc thối, cả ngày chuốc chuyện thị phi còn rất hợp lý à?”

"Sau này sẽ không như vậy nữa, ông nội và Nhị thúc yên tâm”, Cố Thiên Mệnh mỉm cười.

“Thằng nhãi chết tiệt, hiện tại đã hoàn toàn bại lộ rồi, cháu có dự định gì chưa?”, nhớ tới thủ đoạn tàn độc của Yến Vũ quốc, trong lòng ông cụ Cố không khỏi có chút nặng trĩu.

“Ông nội đừng lo, nếu cháu đã không có ý định che giấu bản thân nữa, vậy chắc chắn tự có sắp xếp”, Cố Thiên Mệnh cho ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc một ánh mắt an lòng, chậm rãi nói: “Cháu muốn để toàn bộ người trong thiên hạ biết, dòng dõi của Cố gia không có phế vật!”

“Tốt!”, nghe vậy ông cụ Cố tâm huyết trào dâng, đập mạnh tay xuống bàn hô lớn: “Quả nhiên là mầm giống của Cố gia ta!”

“Người đâu bày tiệc, hôm nay ba người chúng ta phải uống một trận đã đời!”

Ông cụ Cố hào sảng ngẩng đầu cười to.

Cố Ưu Mặc cũng nhìn sang Cố Thiên Mệnh, lộ ra ánh mắt hài lòng mừng vui.

Đã bao lâu cha- con- cháu ba người không ngồi lại cùng nhau ăn cơm, uống rượu rồi?

Đã lâu đến mức Cố Ưu Mặc cũng không còn nhớ lần cuối cùng người một nhà cùng nhau uống rượu là khi nào nữa.

Thấy sự thả lòng cùng kích động từ tận đáy lòng của ông nội và Nhị thúc, trái tim Cố Thiên Mệnh bất giác trầm xuống, trong lòng phủ đầy sát khí có thể che trời rợp đất mà lẩm bẩm: “Yến Vũ quốc… ắt phải diệt vong!”

Bình luận

Truyện đang đọc