TU LA KIẾM THẦN


Dần dần, hơi thở tiêu điều từ thể oan hồn của hắn cũng biến mất, hồn phách của hắn chập chờn mờ ảo, nhưng lại đặc biệt chói mắt giữa rừng sâu tối tăm này.

Tất cả dã thú trong thung lũng dường như cũng đánh hơi được hơi thở từ Yến Hàn mà phủ phục dưới đất thút thít gầm gừ, không dám manh động.

“Suýt chút nữa thì thất thủ rồi, cũng may còn kéo lại được”, Cố Thiên Mệnh cảm giác được thân thể của Yến Hàn đang dần dần trở nên rõ ràng, vẻ mặt ngưng trọng cũng thả lỏng vài phần.

Trên bầu trời lúc này bỗng nổi lên một biển sấm sét.

Ầm ầm...!
Lôi hải cuộn trào gầm trời, tựa hồ muốn hủy diệt toàn bộ phương trời này.

Một tia nối tiếp một tia lượn lờ trên vòm trời chiếu sáng cả một vùng đêm tối, khiến rừng sâu trong thung lũng sáng rõ như ban ngày.

“Ông trời giảo hoạt có lẽ đã phát giác ra gì đó rồi, nhưng lại không có bất kì động tác nào, hẳn là bị bí thuật Mông Thiên che đậy”, Cố Thiên Mệnh híp mắt ngẩng đầu quan sát lôi hải đang vần vũ trên trời thầm than.


Đạo Quỷ tu đến ông trời cũng ghen tị và ghét bỏ.

Lôi hải đột nhiên xuất hiện đương nhiên là do Yến Hàn sắp bước lên con đường đạo Quỷ tu, nhưng vì trước đó khi dẫn hắn rời khỏi Kiếm Khư, Cố Thiên Mệnh đã sử dụng bí thuật Mông Thiên, do đó mới khiến thiên đạo tạm thời không có cách nào xác định là ai tiến vào Quỷ đạo.

Bất quá bí thuật Mông Thiên cũng không phải là vô địch, khi tu vi Yến Hàn càng lúc càng mạnh, lão thiên giảo hoạt chắc chắn sẽ biết.

Đến lúc đó, cơn thịnh nộ và áp lực mà Yến Hàn phải gánh chịu sợ rằng sẽ khó bề tưởng tượng nổi.

“Ngưng!”
Yến Hàn lúc này đang toàn tâm toàn ý vận chuyển công pháp Quỷ đạo, căn bản không có thời gian quan tâm tới những thứ khác.

Hắn đột nhiên choàng tỉnh mở ra hai mắt, hơi thở đã hoàn toàn thay đổi, linh khí xung quanh như một dòng suối rót vào trong hồn thể của hắn, đem hắn bao bọc không còn kẽ hở.

Linh khí như thủy triều phủ lên từng bộ phận trên cơ thể Yến Hàn, hồn thể của hắn dần dần trở nên rõ ràng, như từng tơ máu lần lượt nổi lên đắp thành hình.

Một lúc sau linh khí dần dần thối lui.

Lôi hải trên trời như giận dữ cuộn trào thật lâu thật lâu, cuối cũng vẫn không giáng xuống lôi kiếp, gào thét một hồi liền biến mất.

Một thân thể nam tính trắng nõn không tì vết hiện ra trước mắt Cố Thiên Mệnh, mái tóc dài đen như mực của Yến Hàn xõa tung sau lưng, đôi mày lưỡi mác lộ ra vài phần sắc bén, môi mỏng khẽ hé, tất cả giống như tiên mắc đọa trong tranh vẽ.

“Mau mặc vào đi”, Cố Thiên Mệnh nhìn Yến Hàn cuối cùng cũng ngưng tụ được thân xác thì khóe miệng kéo lên một tia cười hài lòng.

Sau đó hắn liền lấy ra một bộ quần áo từ túi hành lý ném qua cho Yến Hàn.

“Chủ thượng”.


Yến Hàn nhanh chóng khoác lên một chiếc áo choàng đen, nhưng vẫn khó che giấu được khí chất huyền bí của hắn.

Ở hắn không còn hơi thở u ám như trước đây mà chỉ còn sự điềm tĩnh và nho nhã.

Cảnh giới Địa Huyền, Yến Hàn cuối cùng cũng thành công đột phá.

Huyền khí của Yến Hàn lúc này được thu nén lại chỉ giống như những người bình thường, không ai có thể nhìn thấu.

Tuy nhiên không ai có thể phớt lờ đôi mắt sắc nhọn ác liệt kia.

“Vừa rồi ngươi nhìn thấy gì vậy? Xém chút thì bị sa vào ảo cảnh đánh mất chính mình rồi, nếu ngươi tỉnh lại chậm nửa bước, sợ là thực sự hết đường vãn hồi”, Cố Thiên Mệnh nhìn thẳng Yến Hàn mà chất vấn.

“Xin lỗi chủ thượng, là lỗi của ta”, cho dù đã bước vào cảnh giới Địa Huyền, Yến Hàn vẫn không dám có nửa điểm bất kính đối với Cố Thiên Mệnh.

Bởi tất cả những thứ hắn có bây giờ đều do Cố Thiên Mệnh ban cho, hơn nữa hiện tại chân chính bước vào cảnh giới Địa Huyền, hắn mới càng cảm nhận được sự khủ ng bố của Cố Thiên Mệnh.

"Ta không muốn có lần sau nữa, hiểu không?", Cố Thiên Mệnh hừ lạnh một tiếng, sau đó chắp tay sau lưng nhìn sang một bên.

"Vâng", Yến Hàn vội vã chắp tay cúi đầu đáp.


Yến Hàn tự hổ thẹn trong lòng, ngay từ đầu Cố Thiên Mệnh đã cảnh báo hắn nhiều lần, để hắn chuẩn bị mọi thứ cho tốt.

Tuy nhiên dù vậy hắn vẫn suýt chút đánh mất chính mình, nếu không có Cố Thiên Mệnh ở bên cạnh kịp thời chỉ dẫn e rằng hậu quả khó lường.

Nếu đã đánh tiếng vài câu thì cũng không cần thiết phải đanh mặt nữa, vẻ lạnh lùng trên mặt Cố Thiên Mệnh rút đi vài phần, nhẹ giọng nói: "Đi thôi! Chậm trễ lâu như vậy hẳn là mấy người Thượng Quan Hải và Cung Tâm Nguyệt đều đến nơi rồi".

"Vâng, chủ thượng".

Một lần nữa cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể khiến Yến Hàn kích động không thôi.

Nhưng hắn cũng biết thời gian của Cố Thiên Mệnh cấp bách, không kịp để bản thân có thời gian thích ứng với thân thể mới, chỉ đành đi sát theo sau Cố Thiên Mệnh hướng ra ngoài.

.


Bình luận

Truyện đang đọc